Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 54: Chới Với (17)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

54 Chương 54: Chới với (17)

Anh ta không nói gì, chỉ nhìn vào ngọn lửa trước mặt. Mái tóc bồng bềnh, hàng lông mày thật dầy hơi xếch lên bén như lưỡi dao, sống mũi nhô cao mạnh mẽ, đôi mắt anh ta sâu hút lấp lánh một tia sáng kỳ dị. Nguyệt Vy thoáng rùng mình, tim đập thật nhanh.

– Đây chắc là đồ vật của em… – Nhất Huy chợt đưa sang cho nàng một chiếc túi.

– Ah… – Nguyệt Vy ngạc nhiên đón lấy chiếc túi nilon của nàng, lẽ ra đang nằm trong tay bốn gã phụ tá.

Nàng hồi hộp nhìn vào trong, mừng rỡ nhìn thấy chiếc hộp thẻ nhớ còn y nguyên và cả bộ bikini màu vàng chói bên trong.

– Cảm ơn anh… – Nguyệt Vy ấp úng.

Nguyệt Vy mím môi im lặng. Nàng thấy mình thật may mắn, có lẽ anh ta chưa biết nội dung bên trong chiếc thẻ nhớ. Nàng cũng không đặt câu hỏi làm cách nào anh ta lấy lại được từ tay bốn gã lực lưỡng kia. Một người đàn ông thành đạt như Nhất Huy, có rất nhiều cách thực hiện điều mình muốn. Dùng tiền, dùng quyền, dùng mối quan hệ… Nhưng có lẽ nàng không bao giờ đoán được, Nhất Huy đã dùng cách nguyên thủy nhất – Vũ lực.

– Những tấm hình rất đẹp… Rất hấp dẫn… – Nhất Huy thì thầm nói nhỏ.

– Anh đã xem sao ? – Nguyệt Vy lúng túng, mặt đỏ bừng lên.


– Anh xin lỗi. Anh thừa nhận mình tò mò tất cả mọi thứ về em. – Anh ta nói nhỏ, mắt vẫn trong veo nhìn ngọn lửa không chút áy náy.

Anh ta biết nội dung bên trong chiếc thẻ nhớ. Lẽ ra anh ta có thể lấy những hình ảnh này, uy hiếp nàng, nhưng anh ta không làm như vậy. Nhất Huy muốn nàng phải mang ơn anh ta sao ? Nàng không muốn thiếu nợ ân tình của ai hết, đặc biệt là anh ta.

– Không phải anh… muốn em sao ? Anh có thể dùng nó để… – Nguyệt Vy nói nhỏ, nàng thấy mình thật ngu, đang vẽ đường cho hươu chạy.

– Không… Anh muốn em… Nhưng không phải bằng cách đó.

Hai người lại im lặng, nhìn ngọn lửa trước mặt ngày càng nhỏ đi. Tiếng rên rỉ của Ngọc Hân cũng nhỏ dần, chỉ còn ư ử thật khẽ. Chợt một bàn tay ấm áp nắm lấy tay Nguyệt Vy, nàng thoáng đỏ mặt, nhưng im lặng không từ chối.

– Mình về thôi…

“Mình về thôi.. Mình… là nàng và anh ta sao? Chỉ như vậy thôi sao? Tại sao mình phải đi theo anh ta ?” Nguyệt Vy cúi đầu đi theo bàn tay ấm áp của anh dẫn dắt. Những câu hỏi vẫn nhảy múa trong đầu nàng, chân nàng vẫn bước, tim nàng vẫn tiếp tục nhảy loạn lên.

Vừa bước vào căn phòng quen thuộc của mình. Nhất Huy không nói không rằng dắt nàng đi thẳng vào buồng tắm. Anh cởi váy cho nàng, thuần thục như chồng chăm sóc vợ. Nàng nín thin chấp nhận như vợ đứng trước chồng. Làn nước mát rượi theo bàn tay ấm áp của Nhất Huy trượt khắp thân thể nàng. Nàng mím môi nhìn xuống hai bàn tay anh trên cơ thể mình. Anh ta đang tắm cho nàng, ánh mắt triều mến yêu thương không chút tà dục. Anh ta vẫn mặc chiếc quần lót trên người, khối u cộm to bên dưới, nhưng nó chỉ ở trạng thái bình thường. Nàng không hiểu anh ta định làm gì ? Nếu vì chuyện chiếc thẻ nhớ, anh ta đòi hỏi nàng điều này, có lẽ nàng sẽ chấp nhận. Nhưng anh ta không hề đặt điều kiện gì, như thể chỉ cần nàng từ chối, anh ta sẽ đi về ngay lập tức.


– Ahh…

Nguyệt Vy bật kêu lên, mặt đỏ mặt, nhìn chiếc quần lót của Nhất Huy tuột xuống chân. Dương vật anh ta là thứ xấu nhất giữa hai chân đàn ông mà nàng từng thấy. Nó to như khúc củi, đen bóng như cột nhà cháy, cái đầu chai sần, thân dương vậy ngang dọc những vết sẹo chằn chịt nổi cộm như một bầy rết nhiều chân. Nàng đã biết tại sao cảm xúc của mình lại mãnh liệt như thế khi một phần của vật đó xâm chiếm nàng.

– Thuận Minh không kể với em về thứ này sao ? – Nhất Huy hỏi nhỏ, tay anh đập đập xả mái tóc ướt đẫm nước của Nguyệt Vy.

– Không… Tại sao ? – Nàng lí nhí.

– Ah.. quên.. có đấy… Thuận Minh có nói là… anh dùng những trò chơi bệnh hoạn nhất trên thế gian để lôi kéo Minh Thy…Đúng không? Ha ha… – Nhất Huy bật cười, tiếng cười anh ta vang vọng trong phòng tắm, nhưng đâu đó một vị cay đắng uất hận.

– Trò chơi bệnh hoạn nhất của anh là thứ này đây… Em nhìn đi… Ba tháng trời rèn luyện… sáng ngâm tuyết lạnh, tối nung sắt đỏ… Hai lần vào bệnh viện… vì nhiễm trùng… tưởng đã hoại tử phải cắt bỏ đi.. – Giọng Nhất Huy run lên. – Tất cả… tất cả vì lôi kéo lại một người phụ nữ mình yêu…

Nguyệt Vy rùng mình, mắt trân trối nhìn Nhất Huy. Đôi mắt anh ta đỏ hoe thù hận, nỗi thù hận chân thật đến kết tinh thành thực thể. Nàng cúi đầu nhìn thứ đen đủi xấu xí này. Nó thật xấu, xấu nhất trong những thứ nàng đã từng thấy, nhưng dường như bên trong nó là một tình cảm nồng đậm tuyệt đẹp. Một người đàn ông tuyệt vọng, dùng chính cơ thể của mình biến đổi thành một trò chơi lợi hại nhất để giữ chân người phụ nữ mình yêu. “Anh đã làm gì ? Anh đã kết thù đến mức này sao ?” Mắt nàng nhòe đi, chân quỵ xuống. Tay nàng run run cầm lấy nó đưa lên miệng mình.


Nhất Huy nhíu mày mâu thuẫn. Anh nhìn đôi môi đỏ hồng run rẩy của Nguyệt Vy mở rộng mút lấy dương vật mình. Mục đích của anh là đây sao ? Nàng đã tự nguyện. Nhưng lòng anh chợt đắng ngắt, nguội lạnh.

Nguyệt Vy nhắm chặt hai mắt, cảm nhận vật to lớn sần sùi trong miệng mình. Hương vị nó thật lạ, ngọt ngào, thơm ngát, khác hẳn những thứ nàng đã từng nếm. Đó là vị của tình yêu sao ? Vật hy sinh cho tình yêu. Nó lớn lên nhanh như chớp mắt trong miệng của nàng, khóe miệng nàng ê ẩm muốn tóet ra. Cánh mũi nàng phập phồng hít thở khó khăn.

Nhất Huy rút dương vật mình ra, cúi xuống trám kín miệng nàng bằng một nụ hôn thật sâu, ngọt ngào nhất. Cơ thể nàng lâng lâng bay bổng nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của anh. Chiếc giường mềm mại còn nồng đậm mùi hoang ái lúc ban tối. Nhưng giờ đây nằm trên nó, Nguyệt Vy thấy ấm áp như chiếc giường tân hôn của chính mình. Cơ thể nàng mềm nhũng không xương ửng đỏ lên dưới những cái vuốt ve, mơn trớn của anh. Nhất Huy đặt nàng úp xuống, hai chân nàng vô thức mở rộng, chờ mong. Bàn tay anh ấm áp vuốt ve vùng cổ cho nàng. Thật nhẹ, thật nhẹ, êm dịu, dễ chịu. Nàng lâng lâng nhẹ bổng. Thiếp đi.

___________________________

– Cộc… Cộc… Cộc…

– Suỵt… Suỵt…. Đừng gõ… Để chị…

Hằng áp tai lên cánh cửa phòng, lông mày nhíu lại, nghe động tĩnh bên trong.

– Có tiếng thở dốc… Có tiếng rên rỉ… – Cô ta thì thầm trước mười mấy con mắt mở tròn lắng nghe.

– Wah… Bắt tại trận rồi…

– Ha ha… Đạp cửa lao vào đi…

– Hèn chi cứ ru rú trong phòng không đi ra ngoài… Chuyến này phải chuộc một vố lớn thôi…

– Ha ha… Nói chơi đó… Mấy người đúng là ham hố… Con người ta hiền lành như vậy… Không phải thứ nhăn nhít như mấy người đâu… – Hằng che miệng cười.


– Ý… Cửa không khóa… – Hằng nhìn xuống, xoay nhẹ tay nắm cửa.

Cánh cửa hé mở, luồng hơi máy lạnh mát rượi. Trên chiếc giường, chiếc chăn mỏng trùm kín thân hình một người phụ nữ, nổi rõ từng đường nét uốn lượn. Nguyệt Vy ngủ say sưa không biết gì, hàng lông mày còn hơi nhíu lại như suy nghĩ.

Hằng rón rén bước vào, kéo theo Minh, Thùy, Ngọc… Chỉ có Quang, Lộc và Việt là đàn ông nên lúng túng, đứng ngoài hóng nhìn.

– Một… Hai… Ba… – Hằng ra hiệu, lưng nhún nhún theo nhịp, hai tay đưa lên miệng bắt thành loa.

– Vyyyy!! Dậyyyyyy…..

Tiếng hét bất chợt làm Nguyệt Vy giật bắn cả mình.

– Ahhh…

Nàng ngồi bật dậy, mắt đỏ bừng hoảng hốt, nhìn bốn khuôn mặt quen thuộc ngay trước giường mình. Nàng chợt nhớ ra, giật mình nhìn sang bên cạnh, rồi thở phào nhận ra không còn ai khác trên giường.

– Wahh… Ngủ truồng hả?

– Ha ha… Hi hi…

Nguyệt Vy hoảng hốt nhìn xuống. Tấm chăn mỏng rơi xuống, phô bày toàn bộ hai vú căng tròn mủm mỉm của nàng. Đầu vú còn nhiều vết mẩn đỏ. Nàng đỏ mặt, gập người che kín ngực mình.

– Kéo ra xem.. – Thùy nắm góc chăn gỉa vờ như kéo ra.

– Mấy chị này… Kì cục quá… – Nguyệt Vy túm chặt mép chăn che ngang ngực, mặt nàng đỏ bừng.

– Thôi chết rồi… Miễn phí cho ba gã kia rồi… – Hằng bừng tỉnh quay ra cửa nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Quang, Lộc và Việt.

– Trời ơi… Không giỡn nữa… Ra ngoài cho em thay đồ… Em hét lên đó… Ahhhhh…..

Cả đám phụ nữ cười ngặc nghẽo kéo nhau ra ngoài. Quang Lộc thất thần cứng đờ. Việt thì đỏ mặt mím môi khao khát.

– Thấy gì..? Khai mau… – Hằng chống nạnh.

– Đâu… Đâu có thấy gì đâu… – Quang đỏ mặt chối.

– Em càng không thấy được gì… Anh Quang chắn bít cả cái cửa… Em có nhảy lên cũng không nhìn qua được vai ảnh… – Lộc đá đểu.

– Cái thằng này… Mày chơi anh à!!…

– Ha ha…

Cánh cửa đóng sập lại, tiếng la hét chí chóe bị ngăn lại bên ngoài, chỉ còn Nguyệt Vy thẩn thờ trong căn phòng trống rỗng. Tay nàng run run lần mò xuống giữa hai chân mình. Phần da thịt mềm mại bên dưới không có gì khác thường, vẫn ấm áp, vẫn khít khao. Anh ta đã không làm gì nàng sao ? Lòng nàng chợt hụt hẩng khó chịu.

Nguyệt quay sang bên cạnh. Một tờ giấy trắng dằn dưới chiếc điện thoại di động. Tay nàng run run cầm nó lên.

“Đời này… có lẽ anh chỉ nên ân ái với người anh không yêu…”

Hàng chữ nghiêng nghiêng, mạnh mẽ, từng nét từng nét như in sâu vào tim nàng. Nước mắt nàng chảy dài xuống mặt, một giọt, nối tiếp một giọt.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.