Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 56: Sự Thật Hé Mở (2)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

56 Chương 56: Sự thật hé mở (2)

Phước là người đàn ông to béo vừa nói chuyện với ông Hiraishin. Chiếc áo sơ mi trên người căng núng nín, cằm anh ta như dính liền với ngực. Mắt anh ta híp lại, miệng cười rất hoạt kê. Anh Thái là người đàn ông cao lớn, râu mép cạo nhẵn xanh rì trên mặt. Anh Đức Lớn, không lớn bằng anh Thái, nhưng rõ ràng cao hơn anh Đức nhỏ nửa cái đầu.

– Còn phía phụ nữ có… Chị Trang… Là vợ anh Thịnh… Chị Phụng là vợ anh Thái… Chị Yến lớn là vợ anh Đức Lớn… Chị Yến nhỏ là vợ anh…

– Anh Đức nhỏ… – Nguyệt Vy buột miệng nói xen vào.

– Ha ha… Hi hi…

– Tao nói mày rồi… – Anh Đức nhỏ vỗ vai anh Phước béo. – Mày nên đổi Yến nhỏ cho tao… Vậy mới hợp tên mà…

– Ok… Đổi luôn… Tao cũng thích Nga lắm… – Phước híp mắt cười.

Nguyệt Vy bối rối không hiểu.

– Ah… Chị Yến nhỏ là vợ anh Phước… Con chị Nga đây… mới là vợ anh Đức nhỏ. – Thuận Minh giải thích.


– Ha ha… Hi hi…

Mọi người cười ồ lên. Mấy người phụ nữ cũng cười nắc nẻ, không vì câu nói của hai ông chồng mà khó chịu, ghen tức.

Nguyệt Vy rất nhanh hòa nhập cùng mấy chị mới quen. Họ rất vui vẻ, cùng nhau nướng thức ăn. Những người đàn ông túm tụm ngồi trên sàn nhậu nhẹt, tiếng Nhật, tiếng Việt văng tứ tung. Chỉ có ánh mắt là vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn sang những người phụ nữ xinh đẹp bên này.

Chị Trang đeo mắt kính trắng, giống như chồng. Hai người hợp lại là một đôi trí thức đúng nghĩa. Chị cũng là giáo viên, nhưng dạy đại học. Dáng người chị cao ráo, sang trọng, làn da trắng tinh, mái tóc dài ngang vai. Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt nhớ đến cảnh chị nằm ngửa giữa nhà, ông Hiraishin áp mặt lên bầu vú trắng nõn của chị ngủ ngon lành.

Chị Phụng có khuôn mặt xinh xắn như búp bê. Dáng người tròn lẳng, ngực mông nảy nở. Chị là thông dịch viên tiếng Nhật cho cơ quan nhà nước.

Chị Yến Lớn có dáng người cao lớn nhất. Chiều cao của chị ngang với chồng mình. Dáng người chị ốm, chân dài, ngực nhỏ, nhưng điểm hấp dẫn nhất của chị là đôi mắt. Một đôi mắt ươn ướt rất đẹp, rất sâu, thu hút mọi ánh mắt đối diện. Chị quản lý công ty riêng, chuyên môi giới và kinh doanh bất động sản.

Chị Yến nhỏ, như tên của mình. Dáng người nhỏ nhắn. Nụ cười thật tươi luôn nở trên môi. Chị đeo vàng khắp người, đá quý, kim cương sáng lòe. Chị là người kinh doanh trang sức.

Và cuối cùng là chị Nga. Dáng người thon gọn xinh đẹp nhất trong năm người phụ nữ. Có lẽ nếu Nguyệt Vy không xuất hiện, chị sẽ luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Nguyệt Vy vẫn còn nhớ chị ta là người ngủ trên đùi Thuận Minh, đôi môi hé mở sát dương vật ướt đẫm của anh. Sau lưng chị là anh Phước béo, ngủ nhưng tay vẫn ôm eo chị ghì chặt mông chị vào hạ thể mình.


– Dzô… Đồ ăn tới rồi…

Sáu người phụ nữ tươi cười cầm những chiếc đĩa đầy ắp thịt, tôm vừa nướng thơm lừng. Mỗi người đều có chỗ riêng, bên cạnh người đàn ông của mình. Nguyệt Vy ngồi xuống giữa anh và ông Hiraishin. Thức ăn truyền tay nhau qua lại, rượu nâng lên tuôn tràn. Bầu không khí ồn ào sôi nổi, thật vui. Rượu vào, lời ra, mặt đỏ lên phấn khích, nhưng không hề có sự đụng chạm vuốt ve nào ngoài giới hạn của cặp đôi vợ chồng. Nhìn những nụ cười thân thiết, tự nhiên của mọi người, Nguyệt Vy có cảm giác như chuyện nàng chứng kiến ban chiều chưa hề xảy ra. Giữa họ như có một quy ước ngầm, trong lúc cuồng nhiệt thì sao cũng được, nhưng lúc khác thì phải đúng nghĩa bạn bè.

– Đó là… Quy ước để bảo vệ tình yêu và sở hữu. – Thuận Minh chợt nói nhỏ, anh như đọc được suy nghĩ của nàng.

– Bảo vệ tình yêu và sở hữu sao ? – Nguyệt Vy lẩm bẩm.

– Phải… Đó là nguyên tắc sống và sinh hoạt chung của tụi anh… Tình yêu phải được đảm bảo băng quyền sở hữu, nếu không phải sở hữu về thân xác, thì sở hữu về tinh thần càng phải chắc chắn… Tình dục và tình yêu phải tách biệt, không nhập nhằng chồng lấp… Giữa bạn bè với nhau chỉ có tình dục, không được phát sinh tình yêu… Tuân thủ được điều đó mới bảo đảm được tình bạn…

Nguyệt Vy nhìn anh, muốn hỏi thêm, nhưng nàng không muốn anh mất vui vì nàng nhắc đến người đó. “Đây là lý do anh nói Nhất Huy đã lén lút lôi kéo Minh Thy. Anh ta đã đi trái lại quy ước ngầm của nhóm.” Nàng chợt thấy mình đã quá non dại khi tin lời Nhất Huy.

Ánh sáng xanh dương huyền ảo lăng tăng hắt lên từ mặt nước phủ trùm không gian sau nhà. Nguyệt Vy thấy lòng mình thật sự buông lỏng nhẹ nhỏm. Nàng ngồi giữa hai chân anh, tựa lưng vào bộ ngực ấm áp. Xung quanh hai người là những người bạn thân thiết của anh. Những cặp vợ chồng yêu thương, những người chủ gia đình hạnh phúc đầm ấp. Vài năm sau, anh và nàng cũng như vậy, vui vẻ, hạnh phúc và sống hết mình với ham muốn của mình. Cũng không có gì xấu.


– Em uống tí rượu nhé.. – Anh Thái hỏi.

– Dạ…

Nguyệt Vy đón ly rượu từ tay anh, uống cạn.

– Haizzz… Đây… Bà chủ nhà ưu tiên trước nhé…. – Chị Trang gắp cho Nguyệt Vy một miếng thịt to. – Sau đó… ông chủ… Hi hi…

Mùi thịt nướng thơm lừng, béo ngậy, có mùi hoi hoi thật lạ, nhưng lại mềm và ngon miệng kinh khủng. Nguyệt Vy cắn một miếng thật nhỏ, rồi không ngừng được phải ngoạm miếng to hơn.

– Ngon không ? – Anh Đức nhỏ hỏi.

– Ưm… Ngon lắm anh… Mà đây là thịt gì ? – Nguyệt Vy lau miệng, quay qua nhìn anh ta hỏi.

– Thịt cừu… Anh ướp đấy… – Đức ưỡn ngực, hàng lông mày nhướng nhướng vẻ ta đây.

– Ha ha… Vợ ướp thì nói cho đúng… Còn ra vẻ… – Anh Đức lớn xen vào.

– Ha ha… Hi hi…

Mọi người bật cười. Đức nhỏ ngượng đỏ mặt, gãi gãi đầu:

– Của chồng, công vợ mà… Sao phải phân biệt rạch ròi như vậy chứ ! Phải không em ?


– Đúng rồi… Ưm… Chụt – Nga hôn chồng mình một cái rõ kêu.

– Ha ha… Nghe chưa… – Đức đắc ý cười lớn.

Nguyệt Vy mỉm cười. Nàng chợt thấy những người bạn anh, ai cũng có nét dễ thương riêng. Nghĩ lại bản thân mình, lại thấy buồn. Nàng không có bạn thân. Bạn học khi xưa tản mác tứ xứ. Cuộc sống khép kín của nàng, không mang tới cho nàng những người bạn mới, mà quanh quẩn chỉ có những người con trai đeo đuổi nàng. Để giờ đây, có lẽ anh là người bạn duy nhất của nàng.

– Trời tối nay nóng thật, không một chút gío… – Phước vừa lau khuôn mặt mỡ nhễ nhại mồ hôi của mình vừa than. – May là đặt cái lò than ra ngoài kia… Nếu không…

– Nếu không… chỉ có nước chảy hết mỡ trong người… Đúng không ? – Anh Thịnh ngồi im nảy giờ mới lên tiếng.

– Ha ha…

– Hi hi…

– Hay…. mình xuống hồ uống rượu đi… – Thuận Minh chợt nói.

– Xuống hồ ?

Cả đám người sực tỉnh quay lại nhìn anh, khó hiểu. Ngâm mình dưới nước uống rượu thì thích rồi, nhưng…

– Nhưng… – Thái ấp úng nhìn mấy ly rượu vung vãi trước mặt.

– Ha ha.. Dễ thôi mà… Thấy cái nắp thùng mút kia không ? – Thuận Minh chỉ tay.

– Phải phải… Hay… – Anh Thịnh vỗ đùi đứng lên.

Thịnh hồ hởi bước tới lấy chiếc nắp thùng mút đựng đá.

– Đưa đây… – Thuận Minh đưa tay đón.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Thuận Minh lấy thanh sắt sới than trên lò bắt đầu chế tác. Anh hơ mút chảy ra hơn mười lỗ trũng tròn chia đều ra bốn góc, rồi khoét thêm lỗ tròn thật lớn ở giữa. Mọi người nín lặng nhìn anh, chưa hiểu làm gì. Anh với tay lấy cái ca đá đổ ào vào thùng, rồi chậm rãi nhét vào lỗ trũng, miệng chiếc ca nở rộng, trám vừa khít.

– Mày làm cái gì vậy? – Đức Lớn hỏi.

– Đây… Bàn nhậu trên mặt nước… Ha ha… – Thuận Minh bật cười.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, anh đi ra mép hồ bơi, lật ngữa tấm mút đặt xuống nước.

– Dọn qua đây… – Anh ta phẩy tay ra hiệu.

Thịnh lấy chai rượu và mấy cái ly đưa qua. Chai rượu chồng vào cái ca vừa khít, lại nặng xuống làm tấm mút ít chao đảo hẳn. Mấy cái ly được đặt vào những chỗ trũng xung quanh, rất vững. Đĩa mồi đầy thịt và tôm bóc vỏ để vào giữa bên cạnh chai.

– Ten ten… – Thuận Minh giơ hai tay lên trời như vừa hoàn thành một bài biểu diễn đẹp mắt.

– Hay hay…

– Ha ha…

– Hi hi…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.