Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 44: Chới Với (7)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

44 Chương 44: Chới với (7)

Nguyệt Vy hơi bần thần, nàng cũng không nghĩ Henry nổi tiếng như vậy.

– Thuận Minh không biết ghen. Anh ta thích nhìn em nằm trong vòng tay người khác. Anh ta thích khoe khoang thân thể em. Anh ta thích nhìn sự ngượng ngùng xấu hổ của em khi gần gũi người đàn ông khác… – Nhất Huy ngưng lại quan sát biểu hiên trên mặt của Nguyệt Vy.

Nàng thất thần. Những lời anh ta nói, dường như không sai một chi tiết nào với sở thích của anh. Nhưng nàng mau chóng khôi phục lại trạng thái bình tĩnh để đối mặt với kẻ thù chung của cả anh và nàng.

– Trong em… đang chất chứa một ham muốn vô hình. Rất mãnh liệt. Nó thúc đẩy em ngày một đi xa hơn. – Nhất Huy mỉm cười nhìn vẻ mặt hoang mang của nàng.

– Em không cần thừa nhận với anh đâu… – Anh ta dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn. – Em chỉ nghe anh nói tiếp là được.

– Minh Thy và anh yêu nhau thời đại học ở Việt Nam. Nhưng anh thật sai lầm khi khuyên cô ấy sang Nhật học tiếp. Lại đi trước anh 6 tháng. – Nhất Huy nghiến răng, nắm tay bóp chặt răn rắc.

– Chỉ sáu tháng… Cô ấy đã trở thành bạn gái của Thuận Minh… Anh thừa nhận mình đã rất ghen với Minh… Nhưng điều làm anh điên tiết không chịu nổi là anh ta đã biến Minh Thy thành một người hoàn toàn khác… Hoang đàng, buông thả… Sống bầy đàn với một đám bạn của anh ta trong một căn nhà…

– Anh đừng nói nữa… Chuyện đó em đã biết… – Nguyệt Vy cắt ngang.


– Em biết sao? Em có biết là mình đang đi trên con đường cô ấy đã đi… Sự ham muốn tiềm ẩn trong cơ thể của người phụ nữ rất mãnh liệt… Nó không dễ đánh thức… Nhưng một khi đã trỗi dậy… Nó sẽ cháy điên cuồng mỗi lúc một lớn… Cho đến khi nó thiêu rụi chính bản thân người phụ nữ đó…

Nguyệt Vy rùng mình. Điều anh ta nói rất chính xác với nàng. Hai mươi bốn năm, không một người đàn ông nào chạm vào nàng. Bản thân nàng cũng chưa bao giờ khao khát chuyện đó. Điều đó chứng minh rằng nàng sinh ra hoàn toàn bình thường hay có thể nói là hơi dưới trung bình về nhu cầu tình dục. Vậy mà… đêm qua bốn lần rũ rượi bên Henry… sáng nay khoác lên người chiếc váy mỏng, không nội y bên trong, cơ thể nàng lại rạo rực trước ánh mắt thiêu đốt của những gã đàn ông lạ mặt ở khách sạn. Từ khi nào nàng đã trở thành như thế?

Nguyệt Vy im lặng cúi đầu. Dường như có rất nhiều chuyện đang xảy ra từ trước đang tái diễn với bản thân nàng. Nhưng nàng tin anh tuyệt đối, nàng tin vào tình yêu của mình dẫn đường. Nàng sẽ không lạc lối.

– Sao anh không kể luôn đoạn sau? Anh được anh Minh giới thiệu vào nhóm… Tìm cách lôi kéo… chiếm đoạt Minh Thy bằng các trò chơi bệnh hoạn nhất trên thế gian… rồi bỏ cô ấy lại khách sạn với không một xu dính túi… phải tiếp khách trả nợ… cho đến khi mẹ cô ấy bay sang… – Nàng nói liên tục.

Nhất Huy sững người. Đôi mắt anh ta lóe lên một tia ngạc nhiên, chỉ xoẹt qua như chớp nhưng cũng đủ cho Nguyệt Vy nhìn thấy.

– Sao? Ngạc nhiên vì chuyện xấu xa anh làm bị người khác biết sao? – Nàng như vớ được chiếc phao giữa dòng nước xoáy.

– Ha ha… Thuận Minh kể như vậy sao? – Nhất Huy cười, giọng cười thật chua chát.

– Mẹ cô ấy bị liệt nửa người trong một tai nạn giao thông… Nằm một chỗ suốt 10 năm…và qua đời năm 2008… – Anh ta ngưng lại như chờ Nguyệt Vy bắt kịp lời mình vừa nói.


– Anh có gia nhập nhóm đó trong hai tháng… Đúng là để tìm cách thuyết phục Minh Thy bỏ đi với anh… nhưng người giới thiệu anh vào nhóm là Minh Thy… người ngăn cản sự gia nhập của anh… lại chính là Thuận Minh….

– Còn chuyện bỏ cô ấy sao? Ha ha… Chính cô ấy mới là người bỏ anh… khi anh không đáp ứng tham gia những trò chơi mới lạ của cô ấy…. Tiếp khách lấy tiền sao?… đó chẳng qua là một trò chơi của cô ấy…. Ha ha…- Nhất Huy bật cười cay đắng. – Minh Thy chưa bao giờ thiếu tiền…

– Anh không thể dành cho cô ấy một tình yêu… quảng đại… như Thuận Minh. Vì anh là một người đàn ông tầm thường… ích kỷ…không muốn chia sẻ người yêu của mình với người khác…

– Không… Anh im đi… Tôi không tin… – Nguyệt Vy hét lên.

– Tôi càng không tin anh muốn nói ra chuyện này vì tôi… – Đôi mắt nàng lóe sáng.- Không phải vì mối hận trong lòng anh muốn nguôi ngoai sao?

Nhất Huy chậm rãi di chuyển qua ghế bên cạnh Nguyệt Vy. Anh ta khẽ nắm tay nàng. Nguyệt Vy thoáng rùng mình.

– Em nói không sai… Anh muốn trả thù… bắt đầu từ em… – Đôi mắt anh ta lại trái ngược, không vương chút thù hận. – Anh không muốn để anh ta thành công tạo ra một Minh Thy khác… Anh không muốn em đi vào con đường đó…


– Anh muốn làm gì ? – Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt, nhìn anh ta.

– Anh muốn cho em một tình yêu chân chính…

Nguyệt Vy sững sờ nhìn Nhất Huy. Đôi mắt anh ta trong veo không chút gỉa dối. Trái tim nàng run lên dữ dội. Cảm giác này thật quen thuộc, dù trước đây chỉ đến với nàng một lần, nhưng nàng vẫn nhớ rõ như in. Khi đó nàng ngồi bên cạnh Minh Thuận, trên bàn tiệc sinh nhật Liêu Đông, một đôi mắt thật sáng thật đẹp nhìn nàng, làm tâm hồn nàng run lên. Thuận Minh và Nhất Huy có cùng một đôi mắt. Nàng hoảng hốt quay đi.

– Anh điên rồi! – Nguyệt Vy đứng phắt dậy. – Tôi yêu anh Thuận Minh… Tôi không cần anh lo lắng cho tương lai của tôi… Tôi thích thú với những trò chơi của anh ấy… Đó là lựa chọn của tôi.

Nguyệt Vy dằn tay ra khỏi Nhất Huy, xăm xăm bước đi. Nàng thật sự tức giận. Giận anh ta và giận cả bản thân mình lắng nghe câu chuyện đó, để lòng tin với Thuận Minh suýt bị lung lay. “Nhưng có gì đó rất chân thật trong lời nói của anh ta. Không đúng. Anh ta nói dối… Nhưng…” Đầu Nguyệt Vy căng lên, muốn nổ tung.

Nhất Huy đứng lên toan bước theo, đột nhiên hắn mỉm cười ngồi xuống. Bước chân của nàng vô thức không về hướng bãi biển, lối về khách sạn, mà quay lại bàn của bốn gã phụ tá xa lạ kia. Bốn gã đang chán nản nhìn trời nhìn đất, chợt bật dậy nhìn người phụ nữ xinh đẹp bước tới.

– Em ngồi chơi nhé… – Bửu hồ hởi.

– Ngồi chơi… – Nguyệt Vy lẩm bẩm, nhìn lên. – Ừ… nhưng không phải ở đây…

– Được… được… vậy đi nơi khác…

Nhất Huy nhíu mày nhìn theo bóng dáng Nguyệt Vy và bốn gã đó đi xa dần. Chợt một hai bàn tay trắng muốt xinh đẹp vòng qua cổ anh. Hàng lông mày đang nhíu chặt của Nhất Huy lại giãn ra khôi phục như thường. Một đôi mắt tuyệt đẹp, ngẩng lên nhìn theo hướng Nguyệt Vy vừa khuất.

– Bốn gã đó là ai ? – Giọng nói êm dịu hỏi.

– Bốn con cờ từ trên trời rơi xuống… Ha ha… – Nhất Huy bật cười.


– Vậy… có cần ?

– Ha ha… – Nhất Huy nhếch mép cười. – Cần chứ… Nếu bốn con cờ bất ngờ này thành công… Mục đích sẽ gần hơn một bước…

_____________________________________________

“Anh không phải người như vậy… Đâu có lý do gì anh phải lừa dối nàng chỉ để bôi xấu một người khác… Anh nói với nàng những điều đó, khi Nhất Huy còn chưa xuất hiện kia mà… Mình phải vững tin vào anh… Dù quen và cưới nhau sau hai tuần, thì sao chứ ? Do nàng và anh tự đến với nhau, yêu nhau, không hề có sắp đặt mai mối… Đó là duyên phận… Duyên phận không thể sai…”

Nguyệt Vy vừa đi vừa nghĩ ngợi. Nàng không quan tâm đến một bàn tay đặt nhẹ lên eo, dẫn dắt mình đi.

– Xuống đi em…

Tiếng Bửu vang lên bên tai nàng. Nàng nhìn lên, nhận ra mình đang đứng trên một chiếc cầu cảng ọp ẹp bằng gỗ thưa thớt. Bửu đứng dưới ghe, đưa tay về phía nàng chờ đợi. Nàng thoáng chần chừ, đưa tay ra cho anh ta đỡ mình xuống. Chiếc ghe chồng chềnh, làm nàng nghiêng ngã, người tựa vào ngực anh ta. Bửu cứng đờ tận hưởng cảm giác mềm mại trước ngực mình.

Nguyệt Vy ngồi xuống, hàng lông mày nhíu lại. Đầu óc Nguyệt Vy ngổn ngang những câu hỏi. Nàng tự nghi vấn, tự phản biện bảo vệ những câu chuyện của Thuận Minh. Nhưng những điều Nhất Huy nói quá chính xác, từ sở thích tình dục của anh đến những biến chuyển tâm lý của nàng. Tại sao anh ta có thể biết chính xác như thế ? Không biết vật lộn với suy nghĩ của mình bao lâu, sau cùng nàng đưa ra một quyết định cuối cùng. Đó là duyên phận. Nàng đã gặp và yêu anh. Nàng chấp nhận tất cả mọi rủi ro vì đã chọn con đường này.

Nguyệt Vy tỉnh khỏi giấc mộng. Nàng nhìn quanh thản thốt. Từ nảy giờ, nàng mãi suy nghĩ, bước theo bốn gã phụ tá của Henry, nàng bắt đầu hối hận. Nàng đang ngồi trên một chiếc ghe nhỏ băng băng chạy dọc bãi biển. Tiếng máy nổ be be vang vọng vào vách đá dội lại làm tim nàng thấp thỏm lo lắng. Bãi biển sáng sớm, thật vắng lặng, không khí ẩm ướt se lạnh. Mặt biển yên tĩnh dập dềnh, mũi ghe rẽ nước lướt đi nhanh dần.

Xung quanh nàng bốn gã đàn ông, làn da đen nhẻm, tóc hoe vàng khét nắng. Ba gã phía trước, một gã lái ghe phía sau, chia ra ngồi vây quanh nàng như canh giữ vật quý. Nguyệt Vy mím môi nín lặng, tim nàng đập dồn dập.

– Mình đi đâu vậy ? – Nguyệt Vy cố bình tĩnh hỏi nhỏ.

– Ah… Anh có ông bác… Có cái bè cá ngoài kia…- Bửu chỉ tay về hướng xa. – Mình ra đó chơi… Ăn hải sản… Làm chút rượu cho ấm người…

– Vậy ah…

Nguyệt Vy nheo mắt nhìn theo tay anh ta. Nàng có thể thấy vài chấm lốm đốm nhỏ xa tít ngoài kia. Nơi đó quá xa bờ. Nàng quay đầu nhìn lại. Nàng cách bờ gần trăm mét. Một cái mỏm đá to lớn chạy dọc từ trên đỉnh núi xuống biển sừng sững gần ngay trước mặt. Cái mỏm quen thuộc mới chiều hôm qua nàng vừa bơi vòng với Hiền. Chiếc ghe rẽ ngang tránh mỏm đá, hướng về chiếc bè ngoài kia. Chiếc ghe càng lúc càng xa bờ. Nàng có thể đoán chắc chắn hậu quả của mình khi bước chân lên bè cá ngoài kia. Bó buộc, không đường lui, phục vụ tình dục cho bốn gã này đến lúc chúng kiệt sức. Nghĩ đến thảm cảnh đó nàng rùng mình sợ hãi. Nàng phải bắt chúng dừng lại ở đây, trước khi đi quá xa bờ. Nàng sẽ tạo cơ hội cho mình bơi vào bờ. Nàng không biết dự định của mình có thành công không, nhưng dù thất bại, hậu quả cũng không thể xấu hơn tình huống hiện nay. Nàng quyết định mạo hiểm.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.