Trở về truyện

Điên Đảo Si Mê - Chương 5: Thế Giới Này Làm Gì Có Ai Tách Khỏi Ai Thì Không Thể Sống? (H Nhẹ)

Điên Đảo Si Mê

5 Chương 5: Thế giới này làm gì có ai tách khỏi ai thì không thể sống? (H nhẹ)

Khi Lý Nguyệt vừa thức dậy, chỉ tùy tiện kéo một bộ quần áo phủ lên, không nghĩ tới là áo sơ mi của Trác Thiếu Du. Chiếc áo to rộng khó khăn lắm mới che được qua mông của cô, đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, trên đùi có có thể thấy rõ ràng những vết bầm tím, mấy nút trên cùng không cài lại nên lộ ra phần lớn cảnh xuân và những dấu hôn trải dài xuống rồi được bao phủ dưới lớp quần áo. Hai ngọn núi cao sừng sững tạo nên một khe rãnh mê hồn trước vạt áo.

Đưa lưng về phía cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi vào phòng rãi rác ở trên người cô. Dưới tác dụng của ánh sang, chiếc áo trở nên trong mờ, đường cong tuyệt mỹ "thắt đáy lưng ong", đỉnh anh đào hồng mịn, khu rừng rậm màu đen dưới hạ thân, tất cả mơ hồ đều có thể thấy hết được.

Hai người Trác Thiếu Dương và Trác Thiếu Du đều khô khan mà di chuyển yết hầu lên xuống thèm khát trước cảnh tượng sắc đẹp thay cơm này. Giống như một ổ bánh ga – tô dâu tây trông ngon lành được đặt trong tủ kính, đối mặt với những thực khách đói khát, nếu bạn đã từng nếm thử, sẽ biết được nó có bao nhiêu ngọt ngào, có bao nhiêu mềm mại, hương vị có bao nhiêu tuyệt vời! Đáng tiếc rằng cho dù bạn có đói chết, bạn lại không có tiền để mua nó! Chỉ có thể chảy nước dãi mà nhìn qua tủ kính! Trác Thiếu Dương hiện chính là tiêu biểu của tình huống này!

Dưới chiếc áo khoác, phần hạ bộ của quần dài đã dựng lên, điều hiện tại anh muốn làm nhất là đè Lý Nguyệt xuống, sau đó chơi đùa cô không xuống giường được mới thôi!

Tuy nhiên, đôi mắt cáu kỉnh và vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Lý Nguyệt tựa như dội gáo nước lạnh lên đầu anh, côn trùng lên não khiến ý niệm đẹp đẽ bị đóng băng!

Hai người đều tự sửa sang lại chính mình, vốn dĩ là hai gương mặt đẹp trai anh tuấn, giờ phút này mỗi người đều đầy những vết trầy trật và tím bầm, phá hư cả bộ mặt tuấn mỹ!

Lý Nguyệt vốn là nổi giận đùng đùng, bây giờ thấy hai người bị thương thành bộ dạng tức cười như thế, không khỏi khom người phá lên cười to!

Thanh âm vui vẻ trong trẻo, vì khom lưng nên đường viền cổ áo mở toang ra, có thể thấy rõ hai quả đào đẫy đà kia đang run rẩy trong tiếng cười!

Ánh mắt của Trác Thiếu Dương đã trở nên sâu sắc và nóng bỏng! Nghiêng đầu nhìn Trác Thiếu Du ở bên cạnh cũng giống hệt anh, cảm xúc ghen tỵ ngay lập tức bùng nổ!

Vài bước tiến về phía trước, Trác Thiếu Dương bắt lấy vai Lý Nguyệt rồi kéo cô đi ra ngoài cửa.

Sắc mặt Thiếu Du thay đổi, bắt lấy phía bên bả vai kia của Lý Nguyệt, ngăn cản Trác Thiếu Dương bước đi: “Anh đang muốn làm gì vậy?”

"Làm cái gì sao?" Trác Thiếu Dương sắc mặt tái xanh nhìn anh ta: "Đưa cô ấy trở về!"

"Trở về?" Trác Thiếu Du nở một nụ cười nhạo báng: "Trở về chỗ nào? Chỗ của anh sao? Anh hai, hình như anh đã quên, Nguyệt nhi và anh đã ly hôn! Anh dựa vào cái gì mà đưa cô ấy trở về?"

“Mày ......” Trác Thiếu Dương không muốn nhất là nhớ tới sự tình bị anh ta đề cập đến, người phụ nữ mà anh nắm lấy trong tay, vốn dĩ bản thân không còn đủ tư cách để chạm vào cô lần nữa!

"Vậy thì như thế nào?" Trác Thiếu Dương nhìn thẳng vào Trác Thiếu Du có gương mặt tương tự anh ba phần, mang theo giọng điệu trào phúng: “Kẻ thiết kế cô ấy, mày cho rằng mày có tư cách có được cô ấy sao?”

Hai người đàn ông giằng co kịch liệt, tay bắt giữ Lý Nguyệt cũng dần dần dùng sức, ai cũng không muốn buông tay trước, ai cũng không muốn nhận thua!

Nhìn hành động của hai người, Lý Nguyệt - nhân vật chính của trận chiến này, trong mắt lộ ra một tia châm chọc, "Thực sự là hai người tự đại! Hai người liền nhận định rằng tôi chỉ có thể lựa chọn giữa hai người thôi sao?"

“Hai người buông tay cho tôi! Cho rằng tôi là người chết sao?” Lý Nguyệt không kiên nhẫn hô: “Bộ không thấy phiền sao!”

Hai người tỉnh hồn lại, mới nhớ tới tay của mình vẫn còn siết chặt bả vai của Lý Nguyệt, đành vội vàng buông tay.

Lý Nguyệt kéo cổ áo sơ mi xuống xem xét. Cô có một làn da non mịn, bình thường hơi mạnh tay một chút thôi cũng có để lại dấu vết trên người cô. Hiện tại, hai bên bả vai đều in hằn hai dấu bàn tay đỏ thẫm, ở trên làn da nhẵn nhụi như thế trông thật không thuận mắt!

Nhìn thấy vệt đỏ hằn lên, hai anh em áy náy tiến lên giải thích: “Nguyệt Nhi, anh ..... Anh không phải cố ý!”

Nhướn lông mày lên nhìn hai người, Lý Nguyệt kéo vạt áo lên, rồi thản nhiên đi vào phòng ngủ.

Trác Thiếu Dương có chút lo lắng đuổi theo: "Nguyệt nhi, em tính làm cái gì?"

Quay đầu lại không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Trác Thiếu Dương một cái: “Mặc quần áo, làm sao? Chẳng lẽ anh muốn đến giúp tôi mặc đồ sao? Anh muốn! Nhưng tôi thì không muốn!”

Trác Thiếu Dương không lời nào để nói, đứng ở phòng khách, anh em hai người hàm chứa địch ý, ánh mắt khổ sở vài lần giao nhau, ai cũng không biết nên mở miệng nói cái gì? Bởi vì quyền quyết định không nằm trong tay bọn họ! Bọn họ không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi, cái gì cũng không làm được!

Trong chốc lát, Lý Nguyệt sửa sang chỉnh tề gọn gang, hất tóc đi ra khỏi phòng ngủ.

Hai người đang chờ đợi lập tức chạy tới chào đón, trong ánh mắt hai người cũng quét qua tia ý cưới. Thời điểm này Lý Nguyệt khôi phục vẻ đẹp hoa bỉ ngạn, trang bị vũ khí từ chối người ngàn dặm.

Nhẹ nhàng tiến về phía trước, ôm cổ của Trác Thiếu Dương, hơi thở mềm mại phả vào bên tai: “Anh Trác vào sáng sớm liền đến tìm tôi, có phải cô tình nhân của anh tối qua đã không thỏa mãn được ham muốn của anh không? Cho nên muốn tìm tôi để ôn chuyện cũ?”

Ngón tay trắng nõn ở trên ngực Trác Thiếu Dương vẽ vài vòng, sau đó từ từ trượt xuống, vạch mở áo khoác rồi chậm rãi đưa tay đi vào, cách lớp quần, trêu đùa nam căn của anh.

Trác Thiếu Du ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, nhắm lại ánh mắt tràn đầy thống khổ, rồi quay đầu sang một bên.

Yếu hầu Trác Thiếu Dương trượt lên xuống, cắn răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ đang nhìn mình với ánh mắt khiêu khích, bèn nắm chặt quả đấm, cho thấy anh đang kiềm chế rất thống khổ.

Đôi mắt quyến rũ mang theo từng giọt tình dục nhìn Trác Thiếu Dương, lè lưỡi liếm môi mang theo ám chỉ. Những ngón tay chậm rãi mở khóa kéo quần của anh rồi thò tay vào trong đó, trực tiếp nắm lấy dục vọng đang cương cứng kia mà xoa nắn.

Có bao nhiêu người đàn ông có thể chịu được sự đùa bỡn như vậy?

Trác Thiếu Dương nới lỏng nắm đấm, đặt tay lên mông Lý Nguyệt, từ từ nhào nặn, hô hấp cũng càng ngày càng gấp! Từ những tiếng rên rỉ thật thấp dần chuyển sang gầm nhẹ!

Lý Nguyệt cười duyên nhìn phản ứng của anh, ngay tại thời điểm anh muốn phát tiết, thì đột nhiên rút tay mình về.

"Nguyệt nhi?" Người đàn ông bị dục vọng điều khiển, bồi hồi đang ở lằn ranh phát tiết, không hiểu tại sao sự thoải mái của bàn tay nhỏ lại đột ngột rút lui?

Cười lạnh nhìn Trác Thiếu Dương, dục vọng trong đáy mắt phút chốc liền biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một mảnh lạnh giá: “Trác Thiếu Dương, anh cho rằng cái thế giới này quay xung quanh anh sao? Anh muốn như thế nào thì như thế đó? Anh cho rằng anh chỉ cần một tiếng xin lỗi, tôi sẽ bất kể hiềm khích trước kia mà nhào vào ôm ấp của anh sao? Anh cho là anh có thể chi phối ý nghĩ của tôi sao? Anh cho rằng anh chỉ cần đến tìm tôi, tôi nên cởi sạch rồi nằm ngửa chờ anh lăn lộn sao? Anh cho rằng chỉ có anh mới có thể thỏa mãn những ham muốn của tôi sao? Anh cho rằng ngoại trừ Thiếu Du, thì anh là sự lựa chọn duy nhất cho tôi sao? Anh cho rằng anh là ai? Anh nghĩ tôi là ai?”

Trác Thiếu Dương bị những từ ngữ kết án này đâm cho máu tươi đầm đìa, rõ ràng, đứng trên mặt đất, nhưng cảm thấy đất trời rung chuyển đến choáng váng!

Cuối cùng liếc mắt Trác Thiếu Dương đang mất hồn, Lý Nguyệt đi tới bên người Trác Thiếu Du, vươn đầu lưỡi liếm dái tai của anh: “Đêm qua anh làm tôi rất hài lòng, có rảnh rỗi chúng ta sẽ liên lạc lại!”

Xoay người chỉ để lại bóng lưng rồi rời đi, không nhìn đến hai người đàn ông đau đớn trước quan tòa chính mình, không nhìn đến Trác Thiếu Dương chảy xuống nước mắt!

Kỳ thật coi như thấy, cô cũng không quan tâm! Thế giới này làm gì có ai tách khỏi ai thì không thể sống được?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.