Trở về truyện

Điên Đảo Si Mê - Chương 9: Có Những Sai Lầm Chỉ Một Lần Là Đủ, Huống Chi Hai Lần (H)

Điên Đảo Si Mê

9 Chương 9: Có những sai lầm chỉ một lần là đủ, huống chi hai lần (H)

Trác Thiếu Dương vội vàng mở đùi Lý Nguyệt ra, nhấc đặt lên vai. Nam căn phấn chấn đỏ bừng, cao thẳng đứng ở giữa hai chân anh, nhảy dựng kêu gào.

Quỳ gối trên giường, Trác Thiếu Dương cử động thắt lưng, chậm rãi cắm dục vọng thật lớn vào hoa huyệt nhỏ hẹp của Lý Nguyệt, vách tường nhu động khít khao bao bọc. Loại cảm giác này anh khắc ghi trong tâm khảm! Không thể nào quên! Cũng là không thể để trải nghiệm được ở những người phụ nữ khác!

Tiến nhập vào, nam căn to lớn tách hoa kính của Lý Nguyệt ra, cảm giác no căng làm cô không tự chủ được tràn ra tiếng rên rỉ yếu ớt: “A...... Ha....... Căng quá a!”

Bị tiếng rên rỉ của cô cám dỗ, Trác Thiếu Dương bắt đầu mạnh mẽ va chạm, đem toàn bộ nam căn rút ra rồi lại hung hãn đâm vào, tựa như hận không thể chọc thủng người phụ nữ dưới thân, Trác Thiếu Dương xâm chiếm vừa ngoan lại vừa mãnh! Mỗi một lần nam căn tiến vào, chỉ chừa lại hai hòn bi và bộ lông đen rậm.

Lý Nguyệt bị xâm chiếm như vậy khiến cho toàn thân xụi lơ, dâm thủy bắn tung tóe: “Ha..... A....... A...... A..... Mạnh quá....... Thật lợi hại....... Thiếu Du...... Anh thật lợi hại........ Tuyệt a...... Thật sướng......”

Người đàn ông đang bận rộn đột nhiên nghe thấy cái tên phun ra trong miệng của người phụ nữ, Trác Thiếu Dương sững sờ một chút, cơn giận dữ tràn ngập khắp cơ thể anh ta.

Hung hăng bóp cằm Lý Nguyệt, Trác Thiếu Dương lúc nào trông cũng mặt mũi anh tuấn giờ phút này vặn vẹo đáng sợ: “Em đang gọi ai? Em là dâm phụ à? Em liền như vậy thích Trác Thiếu Du sao? Tiện nhân này, đồ đê tiện không biết xấu hổ, Trác Thiếu Du rất tốt sao? Nó làm em rất thỏa mãn có phải hay không? Đồ tiện nhân thiếu đàn ông liền không sống nổi! Tiện nhân!”

Lửa giận đã làm cho tâm lý tàn sát bừa bãi của người đàn ông càng thêm trầm trọng, nam căn nơi hạ thân không hề thương tiếc liều mạng mà đâm sâu vào, hoàn toàn không có kỹ thuật, cũng không có ôn tồn, chỉ còn lại ghen tuông không cam lòng và ý muốn chiếm hữu của người đàn ông. Dường như đây là cách duy nhất để loại bỏ dấu ấn của người đàn ông khác đã vào cơ thể Lý Nguyệt!

Trác Thiếu Dương hung tợn cắn vào cần cổ non mịn của Lý Nguyệt, bóp lấy mặt cô mà quát: “Tiện nhân, dâm phụ mở mắt ra nhìn xem, nhìn xem hiện tại ai đang chịch em, người chịch em là ai? Là ai?”

Lý Nguyệt biết rằng mình đã thành công trong việc chọc giận Trác Thiếu Dương, chịu đựng cơn đau từ nơi hạ thân, mở mắt ra, cố tình làm ra bộ dạng động tình ướt át, rồi nhẹ nhàng đưa tay vỗ về chạm vào mặt Trác Thiếu Dương, cười nói: “Thiếu Du....... A...... Ưm...... Anh tuyệt nhất...... A...... Em thật sướng..... Anh thật lợi hại....... A..... Sắp chịch chết em rồi...... A...... Thiếu Du..... Em...... Em a!”

Một cái tát vào mặt Lý Nguyệt, Trác Thiếu Dương rút nam căn ra, lật người cô lại, quỳ xuống giường, từ phía sau tiến vào cơ thể cô một lần nữa: “Tiện nhân, dâm phụ, em không phải muốn Trác Thiếu Du sao! Được! Anh liền đ- chết em, chết em, anh xem tiện nhân em còn như thế nào nghĩ tới người khác?”

Lý Nguyệt đưa lưng về phía Trác Thiếu Dương, tóc dài tán loạn che khuất mặt cô, bởi vì hạ thân bị cọ xát đau đớn mà trên mặt có chút tái nhợt, nhưng lại nụ cười hài lòng: “Trác Thiếu Dương, anh không phải muốn cho tôi và anh cùng chung thống khổ sao? Anh không phải muốn cho tôi và anh cùng nhau tuyệt vọng sao? Anh đã trải nghiệm qua sao? Trải nghiệm qua cái gì mới là chân chính tuyệt vọng? Sau ngày hôm nay, anh sẽ hiểu cái gì mới là chân chính thống khổ và tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng không được cứu rỗi!”

Trác Thiếu Dương nảy sinh ác độc, lần lượt đâm vào thân thể Lý Nguyệt, cuồng bạo mà đột nhập vào chỗ sâu nhất: "Tiện nhân, tại sao không kêu? Tại sao không gọi? Em không phải thích bị đàn ông đè sao? Em không phải là thiếu đàn ông thì không sống được sao? Kêu đi! Lớn tiếng kêu đi! Kêu cho anh xem em có bao nhiêu dâm đãng! Để anh xem em ở trên giường bọn đàn ông khác học được cái gì?"

“A..... A.....” Lý Nguyệt trong miệng lên tiếng rên rỉ đứt quãng: “A...... Tôi chính là thích lên giường cùng bọn đàn ông khác..... A...... Anh có thể làm gì?...... Anh cho rằng anh là ai..... Anh dựa vào cái gì quản tôi...... A...... Tôi chính là thích cảm giác bị đàn ông tiến vào xỏ xuyên qua đó...... A...... A..... Ưm......”

"Ha ha ha ha ha" Trác Thiếu Dương ngửa đầu cười to: "Quả nhiên tiện nhân chính là tiện nhân, đồ đãng phụ đê tiện không biết xấu hổ, đáng bị đàn ông chơi!" Hung hãn vỗ mạnh một cái vào cái mông tròn mây mẩy của Lý Nguyệt, động tác tiến vào của Trác Thiếu Dương càng lúc càng nhanh, cuối cùng trong một tiếng gầm nhẹ, phóng ra dục vọng của mình.

Lý Nguyệt bủn rủn thân thể nằm tê liệt ở trên giường, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Trác Thiếu Dương lật người, nắm lấy chân cô rồi nhấc cô lên, để eo cô treo lơ lửng trên không, hai chân hướng lên trời. Bản thân anh thì đứng dậy, từ phía trên lại lần nữa hung hăng tiến vào bên trong hoa huyệt của cô vận còn đang trong cao trào.

Tư thế này khiến Lý Nguyệt khó thở, và eo gập lại cảm thấy rất mệt mỏi. Hoa huyệt hướng lên trên khiến hỗn hợp dung dịch của cơ thể hai người trong đợt cao trào vừa rồi không thể chảy ra mà còn chảy ngược vào tử cung. Vị trí này cũng cho phép đàn ông đi vào càng sâu hơn, từng cú nhấp liên tiếp đánh vào hoa huyệt, trong đau xót kéo theo một loại khác khoái cảm.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết thay đổi bao nhiêu tư thế! Lý Nguyệt cạn kiệt sức lực, tựa như một con búp bê bị Trác Thiếu Dương chơi hỏng.

Trên thân thể trắng nõn nay đã đầy rẫy những vết bầm tím và sưng đỏ đan xen. Trên mặt, trên ngực, trên bụng đều là dấu vết của tình trạng bán khô. Cổ tay bị trói trong suốt quá trình giãy giụa đã rỉ máu.

Đường chân trời đã hiện ra ánh sang. Suốt một đêm, Trác Thiếu Dương biến đổi đủ biện pháp hành hạ Lý Nguyệt, chưa từng để cho cô nghỉ ngơi. Lúc Lý Nguyệt lâm vào hôn mê lại từ trong những cú nhấp mạnh bạo của nam căn mà tỉnh lại, hạ thân bị xâm chiếm trong thời gian dài đã đau đớn đến chết lặng, không cảm giác được bất kỳ khoái cảm. Chuyển động của người đàn ông tăng tốc, cuối cùng lại một lần nữa bùng phát.

Trác Thiếu Dương thở hổn hển rời khỏi cơ thể của Lý Nguyệt. Khi anh rút ra, một lượng lớn dịch trắng đục chảy ra, trào nhầy nhụa chảy trên giường. Một ít màu đỏ của máu cũng được trộn lẫn trong hỗn hợp dịch trắng, trông rất chói.

Nhìn vào Lý Nguyệt vô hồn, Trác Thiếu Dương đột nhiên hoàn hồn, anh rốt cuộc đã làm cái gì? Nhanh chóng cởi trói buộc giữa cổ tay Lý Nguyệt, nhìn người phụ nữ đang run rẩy vì đau đớn, trong lòng Trác Thiếu Dương hiện lên hối hận thật sâu.

Né tránh động tác Trác Thiếu Dương muốn xoa mặt mình, Lý Nguyệt gồng sức, từ từ trèo ra khỏi giường, rút lấy điện thoại từ trong chiếc túi bên cạnh và gọi Trác Thiếu Du, chỉ đơn giản nói vị trí của mình và để anh đến đón.

Đỡ bên mép giường, Lý Nguyệt muốn đứng dậy, nhưng hai chân vô lực và cơn đau rách giữa hai chân khiến cô không làm gì được, đành ngã ngồi xuống lần nữa.

Trác Thiếu Dương liền vội vàng tiến lên tới đỡ cô, ánh mắt lạnh lùng của Lý Nguyệt ngăn cản động tác của anh. Trác Thiếu Dương nhìn Lý Nguyệt ngồi dưới đất mà sắc mặt tái nhợt, cũng không biết nói như thế nào cho phải.

Một tiếng động lớn, cánh cửa bị đạp mở ra, Trác Thiếu Du mang theo đầy người lửa giận xuất hiện ở trong phòng, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lý Nguyệt, khắp người đầy vết tích và vết máu trên cổ tay.

Trác Thiếu Du hung hăng nện một quyền ở trên mặt Trác Thiếu Dương. Trác Thiếu Dương tự biết mình đuối lý nên không dám đánh trả, mặc cho Trác Thiếu Du đánh! .

Xé rách rèm cửa sổ xuống, Trác Thiếu Du cẩn thận quấn bọc Lý Nguyệt lại, ôm cô, đi ra ngoài phòng, Trác Thiếu Dương nhanh chóng ngăn cản, anh có dự cảm rằng mình không thể để Lý Nguyệt rời khỏi như vậy.

Lặng lẽ nhìn Trác Thiếu Dương, Lý Nguyệt giọng khàn khàn nói: “Trác Thiếu Dương, có một số việc, phát sinh một lần đã đủ rồi, huống chi hai lần!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.