Trở về truyện

Điên Đảo Si Mê - Chương 8: Chúng Ta Hãy Cùng Thống Khổ Đi! (H Nhẹ)

Điên Đảo Si Mê

8 Chương 8: Chúng ta hãy cùng thống khổ đi! (H nhẹ)

Dung Kính đang ngồi trong góc tối của quán bar. Trong ba ngày qua, anh ta mỗi ngày đều đến đây, ôm một loại hy vọng có thể gặp lại người phụ nữ kia. Nhưng người phụ nữ bí ẩn kia giống như nước rơi xuống biển, biệt tung biệt tích.

Đàn ông trời sinh đã là thợ săn, bọn họ quen đuổi theo con mồi và bắt con mồi. Tận hưởng những kích thích trong quá trình săn đuổi và cảm giác thành tựu khi tóm được con mồi. Con mồi càng khó bắt, sẽ càng khơi dậy tâm lý muốn chinh phục của bọn họ.

Phụ nữ trời sinh là những nhà sưu tập thích sưu tầm những thứ đẹp đẽ và tươi mới, tận hưởng cảm giác phong phú của những trái cây chín muồi được xếp chồng lên nhau.

Khi một thợ săn bắt gặp một thợ săn khác, một trò chơi săn bắt với người đi săn, quá trình này thú vị kích thích như thế nào?

Một hơi uống cạn sạch rượu mạnh trong ly, trong mắt Dung Kính lóe lên tia sáng tàn sát bừa bãi, túm lấy áo khoác, phớt lờ ánh mắt mời gọi của đám phụ nữ xung quanh, bước ra khỏi quán bar, rút điện thoại ra rồi nhanh chóng bấm số: “Trạch, giúp tôi điều tra một người......”

Mà tại thời điểm này, Lý Nguyệt còn không biết mình bị người để mắt tới, đang chơi đùa nóng bỏng ở trên sàn nhảy cách hai con phố. Thân hình đung đưa, mái tóc dài cũng đong đưa, vòng eo thon thả lắc lư theo nhịp điệu của âm nhạc, dáng người duyên dáng uyển chuyển, má lúm đồng tiền xinh đẹp. Chẳng mấy chốc, cô trở liền trở thành tâm điểm trên sàn này!

Đối mặt với những ánh mắt ghen tị, tham lam và tán thưởng xung quanh, Lý Nguyệt vẫn thản nhiên như thường, chỉ quan tâm chính mình chơi tận hứng!

Kết thúc khúc nhạc, Lý Nguyệt ướt đẫm mồ hôi ngồi xuống trên ghế sofa dưới sàn nhảy, cầm ly nước cam lạnh, chậm rãi uống, thả mắt quan sát đám đàn ông và phụ nữ xung quanh sàn nhảy!

Một bóng người đi đến trước mặt, chặn tầm nhìn của cô. "Ai bất lịch sự vậy?" Lý Nguyệt hơi tức giận ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt thống khổ. Không phải Trác Thiếu Dương thì còn là ai?

Tuy nhiên, trong mấy ngày, Trác Thiếu Dương liền có vẻ tiều tụy suy sút rất nhiều. Nhìn bộ dạng của anh, Lý Nguyệt không khỏi cười lạnh trong lòng: "Thật là một người đàn ông mong manh, chỉ mới nói mấy câu thôi mà đã đánh nát hoàn toàn sự tự tin của anh. So với lúc ban đầu ly hôn, anh ném vào mặt tôi những ngôn từ tàn nhẫn, những lời tôi nói kia, thậm chí còn không bằng một nửa của anh đâu. Không biết nên nói là năng lực chịu đựng của anh quá kém, hay là nên nói anh tự thỏa mãn bản thân vượt trội, yếu đuối không chịu nổi bẻ gãy. Nhìn bộ dạng chán chường bây giờ của anh, ai không biết còn tưởng rằng người bị vứt bỏ là anh cơ đấy!"

Trong lòng tuy là không kiên nhẫn, nhưng trên mặt Lý Nguyệt vẫn treo lên nụ cười giả tạo, hỏi: "Anh Trác tìm tôi có việc gì không?"

Trác Thiếu Dương nhìn nụ cười giả tạo trên gương mặt mỹ lệ của Lý Nguyệt, trong lòng khổ sở: "Nguyệt nhi, em bây giờ thậm chí một cái nụ cười chân thành cũng keo kiệt cho anh sao?"

Lý Nguyệt đợi một lúc, nhưng không thấy Trác Thiếu Dương trả lời, chỉ thấy mắt anh nhìn mình ngày càng đau đớn, càng ngày càng si dại, không khỏi cạn kiệt sự kiên nhẫn: "Anh Trác, nếu anh không có chuyện gì, xin mời rời đi. Đừng lãng phí thời gian của tôi được không?"

Cổ họng Trác Thiếu Dương khó khăn nhúc nhích vài cái, thanh âm khàn khàn mở miệng: "Nguyệt nhi, anh phải đi rồi!"

"Ồ!" Ánh mắt Lý Nguyệt lưu luyến nơi trên sàn nhảy, nhìn người đàn ông xinh đẹp múa thoát y. Sau khi nghe những lời của anh, còn chưa phản ứng kịp, hơi sững sờ: "Anh Trác phải rời đi sao, vậy chúc anh thuận buồm xuôi gió, đi đường thuận lợi!"

Bị Lý Nguyệt vô tình đả kích, trái tim tan vỡ của Trác Thiếu Dương rỉ máu: "Có phải dù anh có cố gắng thế nào, thứ anh đánh mất vẫn sẽ không trở về? Có phải dù anh có đau đớn đến thế nào, người phụ nữ này trước mặt cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ?"

Sau khi cuộc đối thoại kết thúc, nhưng không thấy bóng người trước mắt biến mất, Lý Nguyệt cau mày đặt ly xuống, đứng dậy định tìm một nơi khác để nghỉ ngơi. "Được rồi! Anh không đi, thì tôi đi!"

Mới vừa đi hai bước, một nguồn sức mạnh từ đằng sau kéo cô lại, Lý Nguyệt vốn là không kiên nhẫn liền tâm tình bộc phát.

Bực mình quay lại, Lý Nguyệt mắng to: "Trác Thiếu Dương, anh đang làm gì vậy? Có bị bệnh không? Anh..... Ưm......”

Trác Thiếu Dương hung hãn hôn lên cái miệng nhỏ không ngừng lải nhải chửi mắng của Lý Nguyệt: “Em khiến anh rơi xuống vực sâu thống khổ, anh cũng sẽ không để em dễ chịu, em đã không muốn kéo anh ra, vậy anh liền kéo em vào! Chúng ta hãy cùng trầm luân trong thống khổ đi!”

Hai tay Lý Nguyệt đập mạnh vào người đàn ông đang cường hôn trước mặt: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì anh muốn thế nào thì liền thế đó? Lý Nguyệt tôi là thứ đồ chơi mặc anh chà đạp chơi đùa sao?”

Trác Thiếu Dương vươn ra nắm lấy cả hai cổ tay của Lý Nguyệt, răng môi càng dùng sức mạnh mẽ hôn đôi môi mềm mại của cô.

Lý Nguyệt tránh không thoát, bèn oán hận cắn xuống một cái. Trác Thiếu Dương bị ăn đau liền lui ra, máu tươi chảy xuống theo bên môi anh.

Trác Thiếu Dương nhìn Lý Nguyệt đỏ mặt, bởi vì lửa giận mà cặp mắt càng sáng ngời hơn so với bình thường, lè lưỡi liếm vệt máu tươi dính bên khóe miệng, hương vị ngai ngái, kích thích con thú tiềm ẩn trong người đàn ông!

Một phen khiêng Lý Nguyệt lên, mặc kệ cô la hét ầm ĩ thì vẫn như đá chìm đáy biển trong sự ồn ào của sàn nhảy, Trác Thiếu Dương nhanh chóng bước ra khỏi vũ trường, lái xe rời đi.

Thả Lý Nguyệt xuống chiếc giường lớn mềm mại, tháo cà vạt trên cổ, trói hai tay cô cột vào trên đầu giường, chế trụ hành động của cô, Trác Thiếu Dương cởi bỏ từng lớp quần áo.

Lý Nguyệt vùng vẫy, ngước lên lạnh băng nhìn Trác Thiếu Dương: "Trác Thiếu Dương, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Trác Thiếu Dương nhìn Lý Nguyệt, nở nụ cười khó lường: “Làm gì sao? Em nói anh muốn làm cái gì? Anh muốn cho em trải nghiệm nỗi thống khổ của anh, anh tuyệt vọng, anh muốn em cùng trầm luân!” !" Nói xong, Trác Thiếu Dương nửa thân trần ép tới gần Lý Nguyệt.

Lúc này, Lý Nguyệt đã bình tĩnh lại: "Trác Thiếu Dương, anh tốt nhất là đừng để tôi lại hận anh!"

Trác Thiếu Dương thần sắc biến đổi: "Không thành vấn đề, dù sao đi nữa, em vốn dĩ rất hận anh, hận thêm một chút thì có khác gì nhau đâu?"

Chỉ mấy bận đã kéo sạch quần áo hai người, nhìn cơ thể trần truồng đẹp đẽ của Lý Nguyệt hiển hiện trước mặt anh, miệng lưỡi đói khát, tham lam vừa hôn vừa liếm láp ở trên thân thể cô!

Hai tay vội vàng không thể chờ đợi mà mạnh mẽ xoa bóp hai khỏa đầy đặn đang khiêu động kia, đỉnh anh đào non tươi hồng hào dưới sự trêu chọc của ngón tay anh đã trở nên cứng rắn!

Hai tay đưa xuống theo đường cong của cơ thể cô, tách hai chân khép chặt ra, đưa ngón tay giữa từ từ tiến vào thăm dò bãi cỏ đầy mê hoặc, đó là nơi anh đã hoài niệm từ lâu.

Cơ thể nhạy cảm của Lý Nguyệt cảm nhận được sự trêu chọc của Trác Thiếu Dương, dù sao cũng làm vợ chồng hai ba năm, anh thực sự biết rõ những điểm nhạy cảm của cơ thể cô, và cũng biết cách trêu chọc khơi dậy dục vọng của cô.

Nếu ở thời điểm bình thường, có lẽ cô sẽ không kháng cự hoan ái như vậy, dù sao năng lực trên giường của Trác Thiếu Dương cũng không tệ lắm, nhưng tình huống bây giờ, thuần túy là một vụ cưỡng gian, Lý Nguyệt quả thực không có tâm tình để đi hưởng thụ khoái cảm.

Gắt gao cắn môi, Lý Nguyệt kìm nén xuống tiếng rên rỉ sắp phát ra, không tránh thoát được trói buộc, cô trong lòng nghĩ về những điều khác, hòng dời đi sự chú ý của mình, không để cho mình có phản ứng đối với trêu đùa của Trác Thiếu Dương!

Trác Thiếu Dương dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Lý Nguyệt, hung hăng cắn hạt anh đào của cô. Lý Nguyệt bị đau mà hoàn hồn. Trác Thiếu Dương nắm lấy cơ hội, bắt đầu rút ngón tay thăm dò trong hoa kính của cô ra, dần dần, âm dịch trơn trượt bắt đầu tiết và chảy ra.

Trác Thiếu Dương nở nụ cười đắc ý, rút ngón tay ra, lắc lắc trước mặt Lý Nguyệt, khoe dòng nước lấp lánh trong suốt: "Nguyệt nhi, em vẫn còn cảm giác đối với anh!"

Lý Nguyệt nhìn động tác và biểu cảm của anh, một nụ cười tàn nhẫn xuất hiện trên khóe môi: "Trác Thiếu Dương, đây là anh ép tôi. Nếu đã vậy, đừng trách tôi quá vô tình, quá độc ác!"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.