Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 408 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

408 Chương 408 Vạn Vũ Đế Vương

Được Thiên Nhiên Tuệ Nghi kéo tới Linh Thảo Điền, Trần An Vĩ chưa kịp thắc mắc thì một cỗ khí tức mạnh mẽ không kém Bỉ Ngạn Hoa đã ập tới.

“Sau thời gian dài hấp thụ Hỗn Độn Ma Khí, Thập Sắc Thập Diệp Ly rốt cuộc cũng sinh ra biến dị, lúc này trên từng cánh hoa của nó đã xuất hiện thêm Ma Lực, khi phục dụng sẽ cùng lúc sở hữu Nguyên Lực và Ma Lực Thuộc Tính tương ứng!” Thiên Nhiên Tuệ Nghi mỉm cười hưng phấn nói.

Trần An Vĩ cười không khép được mồm, quả nhiên trước đó đem Hỗn Độn Ma Khí giao cho nàng là đúng đắn.

Bất quá mặc dù khí tức của Thập Sắc Thập Diệp Ly đã trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng trên thân chỉ còn năm cánh hoa, hiển nhiên Cổ Tự Nguyên đã hái xuống năm cánh hoa kia, chính thức đặt chân lên con đường Nguyên Tu.

“Liệu có thêm Hỗn Độn Tiên Khí không nhỉ?” Trần An Vĩ cười cười nhìn tiểu thiên thần hỏi.

Ảnh Nhi như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, hiếm khi không tạt nước lạnh, chỉ mỉm cười nói “Thập Sắc Thập Diệp Ly muốn hấp thụ thêm Hỗn Độn Tiên Khí thì đẳng cấp phải tăng lên, nếu không sẽ bị thôn phệ ngược đó nha!”

Trần An Vĩ gật gật đầu, sở dĩ Thập Sắc Thập Diệp Ly có thể hấp thụ được Hỗn Độn Ma Khí là bởi đẳng cấp lúc đó của nó đã là Thánh Cấp Cực Phẩm Linh Thảo, hấp thụ một loại Hỗn Độn Khí liền không thành vấn đề.

Giống như nhân loại khi luyện hóa Thiên Địa Dị Vật, cơ thể phải đủ cứng cáp để chịu đựng được lực lượng từ loại Thiên Địa Dị Vật đã luyện hóa, nếu không sẽ bạo thể mà chết.

Linh Thảo hay các chủng tộc khác đều giống như vậy.

“Đạt tới Ngũ Tinh Cấp chắc là có thể chứ?” Trần An Vĩ vuốt cắm, thoáng suy nghĩ một chút liền nói.

Ảnh Nhi mỉm cười “Không sai biệt lắm!”

Trần An Vĩ gật đầu, đem điều này nói lại với Thiên Nhiên Tuệ Nghi, đồng thời không lo lắng tu vi của nàng sẽ bị tụt hậu, bởi vì Thiên Nhiên Tộc các nàng tự thân có thể tăng tiến tu vi dựa vào việc bồi dưỡng Linh Thảo.

Cộng thêm sở hữu Vạn Thảo Vương Miện, nàng không cần đã tọa như chúng nữ vẫn có thể đột phá.

Thiên Nhiên Tuệ Nghi gật gật đầu, đem Bỉ Ngạn Hoa trồng bên cạnh Thất Thải Hồn Nguyên Thảo và Thập Sắc Thập Diệp Ly, hưởng thụ sự gia tốc của Thiên Nhiên Trận Pháp.

Cảm thấy công việc kiểm kê đã xong, Trần An Vĩ liền chọn một kiện pháp bảo đạt Thất Tinh Cấp trong đống chiến lợi phẩm tên là Ẩn Hồn Châu rồi rời khỏi Bát Diện Thạch.

“Đây là Thất Tinh Cấp Pháp Bảo – Ẩn Hồn Châu, có công dụng thay chủ nhân gánh chịu một lần công kích linh hồn của cường giả cấp bậc Hồn Tinh Tôn Cảnh, nhưng chỉ sử dụng được mỗi năm một lần!”

Tiến ra bên ngoài, Trần An Vĩ liền đặt Ẩn Hồn Châu vào tay Âu Dương Kỳ Hân, ân cần nói “Hơn nữa ta biết nàng nhiều lần sử dụng Hồn Tế, Ẩn Hồn Châu cũng có thể giúp nàng khôi phục phần nào!”

“Cùng với Nguyệt Ảnh Áo Choàng được gia trì thêm một thức Thao Túng Không Gian của ta, an toàn của nàng có thể bảo đảm thêm một chút!” Trần An Vĩ lại tiếp tục giải thích công dụng của Nguyệt Ảnh Áo Choàng.

Âu Dương Kỳ Hân có chút ngẩn người, hồi lâu sau mới mở lời “Vì sao lại giao cho ta những thứ này?”

“Vì nàng đã giúp ta!” Trần An Vĩ mỉm cười trả lời.

“Chỉ như vậy? Những thứ này cũng quá…” Âu Dương Kỳ Hân có chút bối rối, nàng cũng chẳng giúp gì cho hắn, vậy mà lại được hắn đem cả Nguyệt Ảnh Áo Choàng lẫn Ẩn Hồn Châu tặng cho.

Trần An Vĩ nhún vai “Nàng không muốn nhận thì để ta ném đi vậy!”

“Đừng mà!” Âu Dương Kỳ Hân nhìn thấy hắn thực sự có ý định ném đi, vội vàng giữ tay hắn lại, thu lấy Ẩn Hồn Châu, ho nhẹ một tiếng nói “Nếu công tử không cần, Kỳ Hân xem như giữ hộ ngươi vậy!”

Trần An Vĩ cười cười, dù nhìn thấy ánh mắt nàng có chút ngượng ngùng và hai gò má đã đỏ ửng nhưng vẫn không vạch trần, ngược lại hứng thú thu lấy biểu cảm này của nàng vào mắt.

Hắn chợt nhận ra Âu Dương Kỳ Hân nhìn thì trong trẻo lạnh nhạt thế nhưng cũng biết ngạo kiều nha!

Âu Dương Kỳ Hân bị nụ cười của hắn làm cho thẹn quá hóa giận, lúc này quyết định không thèm chú ý tới hắn.

Trần An Vĩ không tiếp tục trêu chọc nàng, sau một hồi quan sát không gian xung quanh, hắn liền lên tiếng hỏi “Đây là nơi nào?”

Chỉ thấy lúc này đây, Âu Dương Kỳ Hân đang điều khiển Lôi Vân Tước bay trên một phiến thiên địa vàng óng với những gốc Linh Thảo nồng đậm nhật nguyệt tinh khí.

Điều đáng nói ở đây là những gốc Linh Thảo này lại có hình dạng của một loài thực vật cực kì quen thuộc trong trí nhớ của Trần An Vĩ.

Thân cây mọc thẳng, lá dài như lưỡi kiếm, mặt lá hơi nhám. Khi còn non thì mang màu xanh mỡ màng, lúc chín, lại khoác trên mình chiếc áo vàng óng ả, cùng với hương thơm ngào ngạt của bông lúa chín tạo nên một nét vẽ thôn quê bình yên đến lạ.

Đúng vậy, gốc Linh Thảo này vậy mà lại sở hữu hình dạng và đặc điểm giống hệt với loài thực vật đã cung cấp lương thực cho hàng vạn con dân đất nước hắn tại tiền kiếp – cây lúa.

“Đây là Lương Thực Điền, một cánh đồng lúa chuyên cung cấp lương thực cho các tinh cầu lân cận!” Âu Dương Kỳ Hân nhẹ nhàng nói, Lôi Vân Tước như hiểu ý chủ nhân mà thả chậm tốc độ.

Mỗi lần đi ngang nơi này, nàng đều cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, chỉ hít thở thôi cũng có thể khiến bản thân cảm thấy vui vẻ, vì vậy mà nàng vẫn luôn thích nơi này.

Chỉ tiếc là Lương Thực Điền này và cả các tinh cầu lân cận đều không ở yên một chỗ mà trôi dạt vô định, nàng nhiều lần muốn tìm mà không gặp, hiện tại không ngờ trên đường tới Triệu Gia lại vô tình đi ngang.

“Các tinh cầu lân cận có sở thích này?” Trần An Vĩ vô thức hỏi khi nhìn thấy phía dưới Lương Thực Điền có những con người đang cặm cụi cấy từng gốc lúa non, hay còn gọi là mạ, vào từng thửa ruộng màu mỡ.

Hắn liền nghĩ tới đây là những phàm nhân xấu số bị tu sĩ bắt làm nô lệ, rồi bắt bọn hắn trồng lúa làm lương thực, bất quá, nghĩ tới cái sở thích này thì…

Bởi vì nếu như là tu sĩ thông thường, thời gian tu luyện sợ rằng còn không đủ thì lấy đâu ra thời gian mà thưởng thức mỹ vị của phàm nhân? Càng đừng nói tới việc ăn cơm nấu từ hạt lúa.

“Bọn hắn đều là phàm nhân!” Âu Dương Kỳ Hân trịnh trọng nói, tới hiện tại nàng vẫn còn kinh ngạc khi biết tất cả mọi người trong khu vực này đều là phàm nhân.

“Thật?” Trần An Vĩ tròng mắt co rút, lên tiếng hỏi, nhưng không phải hỏi Âu Dương Kỳ Hân, mà là hỏi Ảnh Nhi.

Ảnh Nhi gật đầu xác nhận, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn là nụ cười tươi rói như thể chuyện này chẳng có gì phải kinh ngạc.

Ngoài nàng vẫn còn một người khác cảm thấy chuyện này bình thường, đó là Thần Triệu Tinh, tuy nhiên có trời mới biết được điều nàng và Ảnh Nhi đang nghĩ tới có giống nhau hay không.

Trần An Vĩ và Âu Dương Kỳ Hân thì hiển nhiên không bình tĩnh được như vậy.

Bỏ qua yếu tố tất cả những người sống trong Lương Thực Điền đều là phàm nhân, thì nơi này chẳng có gì quá đặc biệt, có chẳng chỉ là sở thích của đám người này hơi đặc biệt mà thôi.

Nhưng một khi nghĩ tới những người này đều là phàm nhân, một câu hỏi lớn với hai vấn đề lập tức nảy sinh.

Phàm nhân làm sao có thể trồng ra loại Linh Thảo nồng đậm nhật nguyệt tinh khí như vậy? Giả sử có trồng ra được, bọn hắn đã làm cách nào để Lương Thực Điền không bị nhắm tới dù vẫn đang hiển lộ trước thế nhân?

Càng nghĩ càng cảm thấy rối não, vì vậy Trần An Vĩ quyết định sẽ giống như Âu Dương Kỳ Hân, thay vì suy nghĩ lung tung, hiện tại tranh thủ khi còn ở Lương Thực Điền mà tận hưởng không khí bình yên này.

Dù sao hắn vẫn cần phải tìm cách kiếm thêm Nguyệt Ảnh Tệ, sau đó đến Triệu Gia mới có tiền đề thuyết phục người ta kết minh với mình.

Đạt thành ăn ý, Âu Dương Kỳ Hân thu lại Lôi Vân Tước, hai người bắt đầu hạ người xuống một gốc cây gần đó, tạm gác lại những chuyện ngoài kia, tận hưởng không khí bình yên hiếm có của thế giới cường giả vi tôn.

“Hoan nghênh phu thê hai người đến với Lương Thực Điền!” Bỗng có một giọng nói trầm ổn vang lên trước mặt hai người, khiến Trần An Vĩ và Âu Dương Kỳ Hân đồng loạt giật mình.

Trước mặt hai người lúc này là một lão giả râu tóc bạc trắng, dáng người nhỏ gầy, lưng hơi còng, trên tay còn cầm một chiếc gậy chống xuống đất, nhìn giống hệt một cụ ông đã sống rất lâu.

“Lão phu dọa các ngươi sợ sao?” Lão giả mỉm cười, dường nhù nhìn thấy trên vẻ mặt hai người là sự kinh ngạc tột độ liền tiếp tục lên tiếng.

Âu Dương Kỳ Hân và Trần An Vĩ không dám có chút khinh nhờn, lúc này cũng lễ độ rời khỏi Lôi Vân Tước, định cúi người hành lễ, lại kinh ngạc phát hiện bản thân vô pháp cúi xuống dù có cố gắng tới mức nào.

Nhất thời, cả hai cùng lúc cảm thấy may mắn vì đã không đắc tội người ta. Tới lúc này, dù có bị đánh chết thì hắn và Âu Dương Kỳ Hân cũng không thể tin được lão giả trước mặt chỉ là một phàm nhân.

Có phàm nhân nào lại vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hai người, rồi bằng một cách thần kì nào đó ngăn không cho hai người hành lễ không?

“Haha, rất lễ phép!” Lão giả bật cười, hướng tay về phía Lương Thực Điền nói “Đã đến rồi, hai vị có thể dạo chơi trong Lương Thực Điền tùy thích, nhớ kĩ tuyệt đối không được sử dụng lực lượng!”

Trong khoảnh khắc lão giả dứt lời, Trần An Vĩ vô thức rùng mình khi cảm nhận được ánh mắt đầy cảnh cáo của ông. Càng nghĩ, hắn càng có thể khẳng định được lão giả này không phải phàm nhân.

Lão giả dường như không chú ý tới phả ứng của Trần An Vĩ, lúc này liền làm động tác mời, sau đó đi trước dẫn đường.

“Lão phu tự Địa Thanh, chủ nhân của Lương Thực Điền, các ngươi cứ gọi ta là Địa Lão là được!” Địa Lão mỉm cười hiền từ lên tiếng “Muốn tham quan thì cứ tự nhiên, bên trong còn có những món ăn làm từ hạt của loài Linh Thảo này, các ngươi cũng nên thử!”

Không biết do nụ cười hiền từ của ông hay do không khí bình dị của Lương Thực Điền khiến cho Âu Dương Kỳ Hân không còn cảm thấy căng thẳng, lúc này không nhịn được mà cất bước chạy trên con đường đồng đầy bùn đất.

Trần An Vĩ nhìn thấy cảnh này mà ngẩn người, khóe môi khẽ cong lên.

Lúc này Âu Dương Kỳ Hân nhìn qua chẳng khác nào một thiếu nữ phàm nhân miền thôn quê cả.

Đôi chân trần không ngại đau mỏi mà chạy trên con đường trơn trượt đầy bùn đất, đôi ngọc thủ trắng nõn vì dính phải bùn đất mà nâu dần thành màu sắc ngăm đen.

Nhưng điều này chẳng khiến vẻ đẹp hồn nhiên của nàng trở nên xấu xí, ngược lại Trần An Vĩ lại cảm thấy đây mới chính là con người thật của nàng, một thiếu nữ mới lớn đầy năng động.

Âu Dương Kỳ Hân thấy hắn cứ đứng im không động đậy, khóe môi nhếch lên nụ cười tinh nghịch.

Bốp!

Một tiếng nổ lớn cùng với thanh âm nhóp nhép vang lên khiến Địa Lão hai mắt lấp lóe, khẽ mỉm cười vì hành động của nàng.

Chỉ thấy trên đầu Trần An Vĩ lúc này là một vũng bùn chảy dài từ đỉnh đầu cho tới y phục, chỗ nào cũng đều là bùn đất, nhìn qua chẳng khác nào hắn vừa sơ sẩy té xuống đồng ruộc vậy.

“Hihi, nhìn ngươi thật hài hước!” Âu Dương Kỳ Hân bật cười khúc khích nhìn hắn nói.

Trần An Vĩ cười cười, lấy một ít bùn đất dính trên đầu mình, trong lúc nàng không để ý liền vẽ lên mặt nàng hai cái râu mèo, đắc ý nói “Chào cô mèo nhỏ của ta!”

“Hứ, ai là mèo nhỏ của ngươi!” Âu Dương Kỳ Hân không nghĩ hắn sẽ chơi như vậy, nhất thời không kịp phản ứng liền bị hắn trả đùa rồi.

Yêu kiều hứ một tiếng, Âu Dương Kỳ Hân vén ống tay, nhanh chóng vo ra một viên bùn đất ném về phía Trần An Vĩ.

Bẹp!

Trần An Vĩ nhanh chóng lách mình né tránh, trên tay cũng vo ra một viên đất mềm, ném về phía Âu Dương Kỳ Hân.

Chợt có đám nhóc đi ngang qua nhìn thấy hai người chơi đùa vui vẻ như vậy liền ngỏ ý muốn chơi cùng, Trần An Vĩ và Âu Dương Kỳ Hân đương nhiên không từ chối, càng đông càng vui mà.

Thoáng chốc đã tới buổi tối ngày hôm đó, khi mọi người quây quần bên nhau quanh một bếp lửa đặt tại trung tâm Lương Thực Điền, vừa nướng thịt vừa nấu những món ăn làm từ gạo của cây lúa.

Điển hình như có bánh chưng và bánh tét rất đỗi quen thuộc đối với Trần An Vĩ, hay lại như cơm lam được nấu bằng cách đem hạt lúa đã rửa sạch bỏ vào ống tre sau đó đặt lên bếp lửa.

Những món ăn này không phải Trần An Vĩ chưa từng ăn, nhưng lần này được trải nghiệm, cảm giác thoải mái khi chúng nó có thêm nhật nguyệt tinh khí và nỗi nhớ nhà vô thức hòa quyện vào nhau khiến hắn bất giác rơi lệ.

Âu Dương Kỳ Hân ngồi bên cạnh, vốn đang mang tâm tình vui vẻ thưởng thức các mỹ vị của phàm nhân, chợt nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt góc cạnh của nam nhân, một cảm giác thương xót bất chợt dâng trào.

Nàng vô thức vươn tay lau đi giọt lệ nóng, lo lắng hỏi “Ngươi có chuyện gì sao? Sao đột nhiên lại khóc?”

Trần An Vĩ chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Địa Lão, lại nghe giọng nói của ông vang lên “Thưởng thức lại những món ăn trước kia, ngươi liền cảm thấy nhớ nhà đúng không?”

“Không biết tiền bối có ý gì?” Trần An Vĩ bình thản nói, nhưng thực ra nội tâm đang dâng lên báo động mãnh liệt.

“Địa Lão nói đúng nha, hầu như bất kì ai đến Lương Thực Điền của bọn đệ, sau khi ăn xong đều sẽ rơi lệ!” Một đứa trẻ trong đám nhóc vừa chơi cùng hai người nhanh nhảu lên tiếng.

Địa Lão không phản ứng quá nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu như đồng ý.

Âu Dương Kỳ Hân tuy không quá hiểu cảm giác nhớ nhà nhưng cũng cảm thấy không có gì đáng phải kinh ngạc, ngược lại vẫn tập trung thưởng thức những món ăn trước mặt như một tiểu nữ hài.

Nhưng Trần An Vĩ lại không nghĩ như vậy, hắn có cảm giác Địa Lão không bình thường.

Bất quá dường như biết rằng Địa Lão không hề có ác ý, ngược lại giống như một kiểu thăm dò, Trần An Vĩ cũng không dại gì để lộ ra sơ hở, lúc này vẫn bình thản làm những việc cần làm, đôi khi lại ân cần lấy thức ăn cho người già và trẻ nhỏ, cũng không quên chăm sóc cho giai nhân bên cạnh.

“Ngươi làm cái gì?” Âu Dương Kỳ Hân nhìn thấy hắn đột nhiên cầm lấy một cái đùi gà nướng đưa đến trước mặt nàng, nhất thời thắc mắc.

“Cắn một miếng, cái này ăn bốc mới ngon!” Trần An Vĩ cười cười, trên tay vẫn cầm đùi gà đưa đến gần.

Âu Dương Kỳ Hân có chút bối rối, bất quá nhìn thấy sự nhiệt tình cùng ân cần của hắn, nàng cũng không nỡ để nam nhân chờ lâu, hé miệng cắn một miếng nhỏ, hai mắt nhất thời sáng rực.

“Thế nào? Ngon không?” Trần An Vĩ bật cười nhìn phản ứng của nàng.

Âu Dương Kỳ Hân gật đầu, lại tiếp tục cắn một miếng.

Càng ăn, nàng càng kinh ngạc khi phát hiện ra, trong thể nội của mình, có một thứ gì đó đang dần xuất hiện…

----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.