407 Chương 407 Vạn Vũ Đế Vương
Sau khi tỉnh giấc, Trần An Vĩ động lấy ý niệm yêu cầu Từ Vân Nhã phóng thích hắn và Vũ Giai Ý ra ngoài.
Ngay khi vừa tiến ra ngoài, Trần An Vĩ đã nhìn thấy nụ cười tinh nghịch cùng ánh mắt đầy ý vị của nàng, nhất thời tức giận vỗ lên kiều đồn một cái khiến chúng bật nảy cực kì thích mắt.
“Ngươi… lưu manh!” Từ Vân Nhã vội che lấy bờ mông căng tròn của mình, hai mắt vừa thẹn vừa giận trừng trừng nhìn hắn.
Vũ Giai Ý cũng là thẹn thùng không kém, vội ho nhẹ một cái nói “Chuyện trước đó ngươi nói, thực ra bổn lâu chủ cũng đã có cách, nếu không phải bị tính kế thì lúc này đã khôi phục phần nào rồi!”
Vừa nói, ánh mắt nàng vẫn luôn đình trụ ở chỗ hắn, trong mắt dường như ẩn chứa chút phức tạp, chút nhớ nhung và cả chút ngượng ngùng của thiếu nữ.
Vũ Giai Ý lại không biết bên trong ánh mắt tưởng như bình thường của mình lại chất chứa nhiều cảm xúc như vậy nhưng Trần An Vĩ làm sao có thể không nhìn ra sự khác thường này.
“Chẳng lẽ nàng yêu ta rồi?” Trần An Vĩ tự luyến nghĩ nghĩ, nhưng sau đó chỉ biết lắc đầu, cảm xúc nữ nhân thật khó hiểu.
Nghe nàng nói như vậy, hắn cuối cùng chỉ đành gật đầu, kéo tay nàng đặt vào đó một kiện Nguyệt Ảnh Áo Choàng, ân cần dặn dò “Trở về nhớ khoác lấy nó, dù là cường giả Tinh Thánh Cảnh Đỉnh Phong cũng vô pháp làm gì được nàng!”
Dĩ nhiên là hắn đang chiếu theo cùng cảnh giới với nàng và Từ Vân Nhã nên mới nói vậy, còn về việc hắn mặc Nguyệt Ảnh Áo Choàng và bị một cường giả Tinh Thánh Cảnh Đỉnh Phong đánh trúng liệu có bị gì không thì chưa từng thử nên chưa biết.
Vũ Giai Ý tròng mắt rung động, nhẹ gật đầu rồi quay người rời đi.
“Nàng ấy dường như có chút khác thường?” Từ Vân Nhã nhìn theo bóng lưng yêu kiều của nàng, khó hiểu truyền âm.
Trần An Vĩ nhún vai “Kể từ khi nàng ấy phát hiện ta sở hữu huyết mạch Hỗn Thế Nguyên Long thì đã như vậy!”
Nhắc tới điều này mới nhớ, chẳng lẽ Vũ Giai Ý và tên họ Lãnh kia thực sự có quen biết nhau?
Nhẹ lắc đầu bỏ qua chuyện này, Trần An Vĩ có chút không yên tâm, liền hướng Từ Vân Nhã nói “Nàng đi theo nàng ấy tới Thánh Vũ Lâu, tọa trấn ở đó trong thời gian Vũ Giai Ý bế quan trị thương, có chuyện gì báo lại với ta!”
Từ Vân Nhã mỉm cười đầy ý vị “Sao rồi, lo lắng cho tiểu tình nhân mới?”
Bốp!
Vừa dứt câu, kiều đồn tròn trịa của nàng liền run lên bần bật, bên tai vang lên tiếng hừ nhẹ “Nàng học ở đâu chuyện này vậy?”
“Lưu manh!” Từ Vân Nhã trừng mắt, có chút hờn dỗi muốn bỏ đi.
Nào ngờ nàng vừa cất bước liền bị hắn nắm tay kéo trở về, cảm giác cứng cáp ấm áp từ lồng ngực săn chắc của hắn truyền tới khiến nàng khựng lại một giây.
Khi định thần lại thì bên tai đã vang lên giọng nói ôn nhu trầm ấm của nam nhân “Đa tạ nàng!”
Từ Vân Nhã kinh ngạc nhìn nam nhân đang ôm lấy mình từ phía sau, chỉ thấy nụ cười ấm áp và ánh mắt đầy tình ý của hắn đang nhìn nàng, trái tim thiếu nữ vô thức đập lệch nửa nhịp.
Mãi một lúc sau mới ngập ngừng lên tiếng “Cũng không có gì, ngươi vì chúng ta đắc tội bốn đại thế lực, chuyến đi này cũng là để tìm kiếm đồng minh cho trận chiến sau này.”
“Ngược lại là chúng ta, chỉ có thể theo phân phó của ngươi mà khoác lấy Nguyệt Ảnh Áo Choàng, thu liễm khí tức tu luyện từng chút một. Ta chỉ nghĩ rằng có thể thay ngươi tìm kiếm đồng minh đáng tin cậy nên mới làm vậy mà thôi!”
Trần An Vĩ siết chặt vòng tay, nhẹ thủ thỉ “Đừng lo lắng, cho dù không có Thánh Vũ Lâu, nam nhân của các nàng vẫn có thể dễ dàng xử lý bọn chúng!”
“Tự tin thái quá!” Từ Vân Nhã liếc xéo hắn, chút bất an và hờn dỗi trong lòng vì lời nói của hắn mà biến mất.
“Hắc hắc, dù không có tự tin thì ta vẫn có sự ngông cuồng!” Trần An Vĩ bật cười, bế lấy nàng theo kiểu công chúa đặt lên đùi mình, rồi kiếm lấy cái ghế mà ngồi xuống nói chuyện cho thoải mái.
“Á…” Từ Vân Nhã giật mình, vội vàng ôm cổ hắn để giữ thăng bằng.
“Hoài niệm ghê!” Trần An Vĩ lựa chọn tư thế thoải mái cho giai nhân, thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm.
“Sao vậy?” Từ Vân Nhã vô thức tận hưởng sự chăm sóc của nam nhân, dịu dàng hỏi.
“Nhớ ngày đầu tiên gặp nàng, Quang Tiên Sứ của chúng ta còn nghi ngờ bổn quốc chủ có ý đồ xấu này!” Trần An Vĩ gẩy gẩy cánh mũi quỳnh, vừa nói vừa trêu.
“Hứ, ai bảo lúc đó ngươi muốn luyện hóa ta?” Từ Vân Nhã cắn vào ngón tay hắn một cái, yêu kiều nói.
“Lúc đó quả thực không có cách nào khác, bất quá ta sẽ không ép buộc nàng!” Trần An Vĩ mỉm cười, lúc đó hắn bị Hắc Ám ăn mòn, phải có Quang Minh của nàng mới có thể cân bằng lực lượng trong cơ thể.
“Ta biết!” Từ Vân Nhã gật đầu, nếu không biết điều đó thì còn lâu nàng mới trở thành lực lượng của hắn.
Ngắm nhìn giai nhân đang ngồi trong lòng mình, Trần An Vĩ vô thức nhắm lấy đôi môi nàng hôn xuống, nụ hôn chất chứa sự trân trọng dành cho nữ nhân đã luôn lo lắng cho mình.
Nàng ngoài mặt nghi ngờ hắn có ý đồ xấu, hầu như lúc nào cũng dùng thái độ lạnh nhạt hờ hững với hắn, nhưng có lẽ nàng cũng không biết bản thân trong vô thức đã lo lắng cho hắn nhiều như thế nào.
“Ưm…” Từ Vân Nhã không kịp phản ứng liền bị hắn chiếm mất nụ hôn đầu, ngọc thủ vươn ra muốn kháng cự nhưng để trên ngực hắn hồi lâu vẫn không có thực hiện.
Trần An Vĩ lúc này chỉ dịu dàng hôn lên đôi môi nàng, nhấm mút từng chút một hương vị ngọt ngào trên đóa hoa ấy.
Mãi cho tới khi Từ Vân Nhã hai má đỏ ửng, hô hấp bắt đầu đứt quãng vì hết dưỡng khí, Trần An Vĩ mới luyến tiếc buông tha.
“Không… không cho phép ngươi tùy tiện…” Từ Vân Nhã gò má ửng hồng, hai mắt lảng tránh ánh mắt hắn, ngọc thủ chặn lại cái tay hư hỏng đang dần tiến lên trên, ngượng ngùng nói.
Nhìn tiểu giai nhân quá mức đáng yêu, Trần An Vĩ không nhịn được lại tiến tới muốn hôn lên môi nàng.
Từ Vân Nhã vội vàng nhảy khỏi người hắn, thân ảnh hóa thành một đạo quang ảnh bay đi mất, chỉ để lại bên tai hắn giọng nói ngập ngừng đầy thẹn thùng “Sau… sau khi ngươi đột phá tới tôn, ta… ta sẽ cho ngươi…”
Trần An Vĩ mỉm cười nhìn theo phương hướng nàng rời đi, mãi cho tới khi không còn nhìn thấy nàng nữa mới thu hồi tầm mắt.
Lúc này mới hướng Ảnh Nhi thắc mắc “Tinh Tôn Cảnh liệu có điểm gì khác biệt so với Tinh Tông Cảnh trở xuống không?”
Ảnh Nhi không để hắn chờ lâu liền trả lời “Nếu như Tinh Sư Cảnh nâng cấp Nguyên Hải thành Tinh Hà, Tinh Tông Cảnh có khả năng tác động tới không gian trên tinh không.”
“Thì Tinh Tôn Cảnh trở lên lại sở hữu một thứ khiến các cảnh giới trước đó chỉ như đám kiến hôi không đáng chú ý.”
“Thứ…” Trần An Vĩ vừa muốn lên tiếng hỏi chợt nhìn thấy nụ cười của nàng, lúc này liền chán nản lắc đầu, cảm giác biết nhiều thứ nhưng không sử dụng được vì thực lực còn yếu kém này quá mức khó chịu.
“Thôi đành, trên đường tới Triệu Gia chú ý một chút vậy!” Trần An Vĩ lắc đầu, lúc này mới nhận ra Âu Dương Kỳ Hân đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.
“Nàng sắp tới có dự định gì?” Trần An Vĩ cố tỏ ra thật tự nhiên hỏi.
Âu Dương Kỳ Hân ho khan một tiếng, coi như mình chưa nhìn thấy gì, lúc này liền lên tiếng “Nếu công tử không chê, Kỳ Hân muốn đồng hành cùng ngươi! Nếu có thể tìm được thông tin của loại Linh Thảo kia thì quá tốt!”
Trần An Vĩ thoáng im lặng, hắn cảm nhận được Âu Dương Kỳ Hân lúc này có gì đó là lạ, bất quá lại không phát hiện ra điều gì, cuối cùng liền mỉm cười “Nếu nàng không cảm thấy phiền, chúng ta sẽ đến Triệu Gia nhé?”
Âu Dương Kỳ Hân lắc đầu tỏ ý không phiền, ra hiệu hắn leo lên Lôi Vân Tước, một đường bay thẳng.
Trần An Vĩ ngồi phía sau, đặt Bát Diện Thạch vào tay nàng, khẽ nói “Ta vào đó một chút! Nguyệt Ảnh Áo Choàng có chức năng ẩn thân, chỉ những người mặc nó mới nhìn thấy nhau, nàng cứ thoải mái hành tẩu mà không sợ bị người khác tính kế!”
Âu Dương Kỳ Hân cầm lấy Bát Diện Thạch, nhìn nam nhân biến mất mà khẽ lẩm bẩm “Cảm giác này của ta là sao đây?”
Trần An Vĩ tiến vào Bát Diện Thạch, bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm.
Không thể không nói đám người Cố Gia này giàu chảy mỡ nha.
Trước mặt hắn lúc này không chỉ có nhẫn trữ vật của tên Cố Thâm Dương và những tên trưởng lão mà còn có cả tài nguyên bên trong bảo khố của bọn hắn, trong đó có cả những loại tài nguyên được bọn hắn thông qua Sắc Nô Ấn chiếm đoạt được
Đáng thương cho đám người này tốn công tốn sức bày mưu hãm hại chủ nhân các thế lực lớn hơn nhằm chiếm đoạt thế lực đó, nào ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên ngông cuồng, một hơi diệt sạch bọn hắn, chiếm lấy tất cả.
Trong đám chiến lợi phẩm, Trần An Vĩ hưng phấn khi nhìn thấy Tinh Thạch chất đầy đống, số lượng có thể lên tới cả chục mỏ, đều là loại Cực Phẩm.
Nói đến Tinh Thạch, đây là loại tài nguyên và tài sản cao cấp hơn Nguyên Thạch, vừa có thể dùng tu luyện, vừa có thể dùng để giao dịch.
Đối với Nguyên Thánh Cảnh thông thường và các cảnh giới thấp hơn, hấp thụ Tinh Thạch có thể gia tăng khả năng chuyển hóa Nguyên Lực thành Tinh Lực, từ đó hỗ trợ quá trình đột phá lên Tinh Giả Cảnh.
Số lượng Nguyên Thạch trước đó đã sắp hết, hiện tại có thêm Tinh Thạch cao cấp hơn, tin tưởng có thể hỗ trợ chúng nữ Nguyệt Ảnh Bảo Cung và Quang Ám Tiên Quốc ít nhiều.
Tiếp theo đó, hắn lại nhìn thấy thủ đoạn mà đám người Cố Gia sử dụng, Ngũ Tinh Cực Phẩm Công Pháp – Sắc Dục Thuần Nhân Công.
Vốn hắn cũng không muốn quan tâm tới nó, nhưng sau đó lại đổi ý, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà, không biết là đang suy nghĩ gì.
Cùng với đó, hắn cũng quyết định tu luyện Dâm Yên Quỷ Bộ của Cố Thâm Dương, lỡ như sau này có bị kẻ thù cường đại truy sát thì dùng để đối phó cũng không tồi.
“Cách làm tuy không quân tử nhưng khá thông minh! Thôi kệ, ta cũng không phải quân tử!” Trần An Vĩ cười tà, không thể phủ nhân con hàng Cố Thâm Dương này rất biết cách tận dụng lợi thế của mình.
Cường giả Tinh Thánh Cảnh Đỉnh Phong như Vũ Giai Ý dù bị rớt xuống Cửu Đẳng Tinh Tôn Cảnh thì vẫn mạnh hơn rất nhiều lần so với một Bát Đẳng Tinh Tông Cảnh như lão.
Vậy mà nàng vẫn bị lão tính kế nhờ Dâm Yên Quỷ Bộ và Sắc Dục Thuần Nhân Công, cho thấy lão không chỉ mưu mô mà còn rất can đảm.
Đáng tiếc đi sai đường rồi!
Bất quá như vậy mới tiện nghi cho hắn, nhờ đó mà lúc này Trần An Vĩ đã có thêm hai thủ đoạn khá cường đại.
Mặc dù được đánh giá là Ngũ Tinh Cấp Công Pháp nhưng theo ý kiến của hắn, Sắc Dục Thuần Nhân Công này có thể sánh ngang với Thánh Tinh Cấp Công Pháp, kém nhất cũng là loại Hạ Phẩm.
Không phải nói quá hay tâng bốc, nhưng hãy thử nghĩ xem, sắc dục có phân chia cảnh giới không?
Chẳng phải vẫn có những tên cường giả thích đàn điếm, trong bụng đầy những ý nghĩ dâm tà chẳng khác nào một tên phàm nhân bình thường hay sao?
Chưa kể, Sắc Dục Thuần Nhân Công còn có thể tác động tới cường giả Tinh Thánh Cảnh Đỉnh Phong, ví dụ của Vũ Giai Ý là minh chứng rõ nhất, với tâm cảnh của nàng vẫn bị nó làm cho khốn đốn một thời gian.
Cộng hai điều đó lại, Trần An Vĩ liền cảm thấy hài lòng, tin tưởng nhiều kẻ sẽ khốn đốn khi dám truy sát hắn.
Ngoài những thứ kể trên ra thì chẳng có gì quan trọng, số lượng pháp bảo từ Tứ Tinh Cấp có hơn chục kiện, Tam Tinh Cấp trở xuống thì nhiều không đếm xuể.
Pháp Bảo Lúc Tinh Cấp trở lên cũng có một hai kiện, chắc là hàng từ các thế lực bị khống chế.
Trần An Vĩ lấy ra đám Nhị Tinh Cấp Pháp Bảo đưa cho hai nữ Binh Nhân Tộc của mình, dặn các nàng luyện hóa chúng, số còn lại liền ném vào một góc trong Bát Diện Thạch, chờ khi nào trở về Nguyệt Ảnh Bảo Cung sẽ đem cho chúng nữ.
Thiên Nhi dĩ nhiên thoải mái đáp ứng, nàng vẫn muốn đột phá thêm để còn giúp hắn chiến đấu nha.
Thần Triệu Tinh không phản ứng quá nhiều, chỉ là khóe môi tuyệt mĩ cong lên một chút.
Trần An Vĩ sau khi hoàn thành tất cả liền muốn trở ra ngoài, nhưng một cỗ khí tức mạnh mẽ từ bên trong đống chiến lợi phẩm liền bộc phát ra ngoài khiến không chỉ hắn mà cả Thiên Nhiên Tuệ Nghi đang ở Linh Thảo Điền cũng phải kinh ngạc.
“Phu quân! Linh Thảo cực hiếm! Linh Thảo cực hiếm! Linh Thảo cực hiếm!” Thiên Nhiên Tuệ Nghi ngay lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, hai mắt sáng rực nhìn về phía kia, hưng phấn reo lên ba lần.
Trần An Vĩ cũng là hưng phấn không kém khi nhìn thấy phản ứng của nàng.
Phải biết Thiên Nhiên Tộc các nàng cực kì mẫn cảm với các loại Linh Thảo, Linh Thảo càng quý hiếm càng khiến các nàng hưng phấn.
Thiên Nhiên Tuệ Nghi hưng phấn như vậy cho thấy cỗ khí tức lạ lẫm mà hắn cảm nhận được chính là một loại Linh Thảo, hơn nữa còn là loại Linh Thảo vô cùng quý hiếm.
Không chần chừ thêm nữa, hai người nhanh chóng tiến lại gần.
Nhìn thấy hình dạng của gốc Linh Thảo, Trần An Vĩ vô thức bật thốt lên “Bỉ Ngạn Hoa?”
Thiên Nhiên Tuệ Nghi cũng kinh ngạc không kém, nhìn nam nhân của mình hỏi “Chàng nhận thức nó sao?”
Trần An Vĩ lắc đầu, kiếp trước hắn đã từng đọc qua loài hoa đặc biệt mang tên Bỉ Ngạn này, cũng nhớ qua hình dạng của nó nên khi nhìn thấy gốc Linh Thảo này liền bật thốt lên mà thôi.
Chỉ khác là trong trí nhớ của hắn, Bỉ Ngạn Hoa vốn không có màu xanh, nhưng gốc Bỉ Ngạn Hoa này lại chính là một gốc bỉ ngạn xanh mang màu sắc u tịch của cõi âm.
“Đây chính xác là Bỉ Ngạn Hoa, loại Kỳ Trân Dị Bảo quý hiếm có khả năng hoán đôi âm dương, luân chuyển sinh tử.” Thiên Nhiên Tuệ Nghi gật đầu xác nhận, cũng không quên giải thích cho nam nhân nhà mình.
“Nghịch thiên như vậy?” Trần An Vĩ kinh ngạc.
“Không hề!” Thiên Nhiên Tuệ Nghi lại là lắc đầu “Bỉ Ngạn Hoa chỉ có thể sử dụng để trao đổi sinh mệnh với người khác mà không thể hồi sinh người đó như các loại Kỳ Trân Dị Bảo khác!”
“Vậy khác nào mạng đổi mạng?” Trần An Vĩ vuốt cằm hỏi.
Thiên Nhiên Tuệ Nghi liền gật đầu, bất quá vẫn nói “Tuy vậy Bỉ Ngạn Hoa vẫn luôn là một trong những vật được tìm kiếm hàng đầu!”
Trần An Vĩ gật đầu, tuy Bỉ Ngạn Hoa chỉ có thể lấy mạng đổi mạng, nhưng lại không hạn chế những thứ khác, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng điều này và sử dụng Bỉ Ngạn Hoa vào việc khác nha.
Giao cho Thiên Nhiên Tuệ Nghi bắt đầu bồi dưỡng Bỉ Ngạn Hoa, lúc này lại được nàng dắt đến một nơi.
Chỉ vừa đến nơi, một cỗ khí tức mạnh mẽ khác ập đến khiến Trần An Vĩ hưng phấn đến nỗi cười không hặt được mồm…
----------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言