308 Chương 308 Vạn Vũ Đế Vương
Hắc Yêu Đại Lục…
Một địa phương u tối tĩnh mịch đúng như cái tên của nó. Nơi đây là một phiến đại lục được bao phủ bởi nhiều cánh rừng rộng lớn và cổ lão, vô số gốc đại thủ mọc lên từ mặt đất che phủ cả một vùng trời khiến ánh sáng từ mặt trời chiếu xuống cũng không đủ để làm cho nó sáng hơn.
Và cũng đúng như tên gọi của nó, Hắc Yêu Đại Lục là nơi sinh sống của hàng vạn cá thể Yêu Thú từ lớn tới nhỏ, là địa bàn của các chủng tộc Yêu Thú, cấm địa của Nhân Tộc.
Ấy vậy mà hiện tại, giữa lòng Hắc Uyên Lâm, khu rừng rộng lớn nhất trên toàn bộ lãnh thổ Hắc Yêu Đại Lục, một luồng ánh sáng hoàng kim lan tỏa khắp không gian, xua tan đi bầu sương mù âm u lạnh lẽo của nơi này.
Cùng với đó là nườm nượp từng đoàn từng đoàn có nhân có yêu kéo đến tụ tập tại nơi phát ra ánh sáng.
Bọn hắn là những chủng tộc Yêu Thú và Thần Thú chung sống trên Hắc Yêu Đại Lục này, có những vị cường giả đã hóa hình mang theo hậu bối của mình đến nơi này.
Cũng có những người là nhân loại thật sự, thực lực đủ mạnh mẽ để hành tẩu tại nơi đây, hiện tại cũng kéo đến vị trí phát ra ánh sáng.
Thông thường khi ở trong địa bàn của mình có dị tượng, Yêu Thú sẽ ngay lập tức lâm vào đề phòng, kéo đến đông đủ cũng không phải để xem náo nhiệt mà là để chuẩn bị tấn công.
Nhưng hiện tại thì lại khác, bọn hắn tụ tập lại đông đảo như vậy là để lần lượt tiến vào một toàn tháp cũng màu hoàng kim, bên trên treo cờ hiệu và bảng tên đề ba chữ “Vạn Bảo Hội” như rồng bay phượng múa.
Đúng vậy, đây chính là chi nhánh Vạn Bảo Hội ở Đại Lục Hắc Yêu này, nơi sẽ diễn ra một đại hội rất quan trọng đối với Yêu Thú – Vạn Yêu Chiến Tướng Hội.
Tuy nói Vạn Yêu Chiến Tướng Hội rất quan trọng đối với Yêu Thú, nhưng do quy mô tổ chức là toàn tinh cầu nên bất kì ai cũng có thể tham gia, điều kiện tiên quyết dĩ nhiên là ngươi phải đủ mạnh.
Mà vì là đại hội do thế lực uy tín nhất nhì trong vũ trụ là Vạn Bảo Hội tổ chức, nên không có chuyện Nhân Tộc và Yêu Tộc gặp là đánh, như vậy chẳng khác nào không nể mặt Vạn Bảo Hội cả.
Lại nói thêm về Vạn Yêu Chiến Tướng Hội, đây là một đại hội hay nói đúng hơn là một giải đấu được tổ chức mỗi một trăm năm, là cơ hội để chọn ra người xứng đáng nhận được truyền thừa từ những vị cường giả tiền bối hoặc những vật phẩm có lợi cho quá trình trưởng thành của hậu nhân.
Được giới hạn từ Nguyên Tôn cảnh trở xuống, Vạn Yêu Chiến Tướng Hội được chia làm nhiều vòng đấu với từng vòng mang một nét đặc trưng riêng và cũng dành riêng cho mỗi chủng tộc Yêu Thú riêng biệt.
Á quân mỗi vòng đấu có thể nhận được phần thưởng ngay lập tức trong khi quán quân có thể lựa chọn tiến vào một vòng đấu đặc biệt thi đấu với quán quân của các chủng tộc khác để đoạt lấy giải thưởng cao cấp hơn.
Dĩ nhiên là ở bất kì vòng đấu nào cũng đều có các loại tài nguyên phù hợp với chủng tộc của ngươi, nên không cần lo lắng việc phần thưởng không thể sử dụng được.
Đây là điều Vạn Bảo Hội đảm bảo, vì thế chẳng có bất kì ai lo sợ mình tốn thời gian vô ích.
Kể cả nhân loại nếu muốn tham gia cũng có thể đạt được phần thưởng, tuy nhiên Vạn Bảo Hội sẽ không can thiệp vào những chiến đấu phát sinh sau khi đại hội kết thúc.
Vì thế mọi chuyện sinh tử tự chịu a.
Còn vài ngày trước khi Vạn Yêu Chiến Tướng Hội thực sự bắt đầu, tuy nhiên lượng người và yêu tập trung tại nơi này đã lên tới con số không thể đếm nổi với đủ mọi loại chủng tộc, thậm chí có cả những chủng tộc Yêu Thú khác lạ không thuộc An Nam Tinh Cầu không biết bằng cách nào cũng đã tới để tham dự.
Điều đó có thể nói lên phần nào sự trọng đại và quy mô của Vạn Yêu Chiến Tướng Hội này.
Tại chi nhánh của Vạn Bảo Hội…
Vẫn như bao trụ sở khác của thế lực nhà mình, chi nhánh Vạn Bảo Hội ở Hắc Yêu Đại Lục cũng là một tòa tháp cao không thấy đỉnh, toàn thân tháp mang màu hoàng kim sắc, ánh lên sự hào hoa tráng lệ của nó.
Tại tầng cao nhất của chi nhánh lúc này, một vị tuyệt sắc giai nhân dường như đang có tâm sự gì đó mà thất thần nhìn về phía xa xăm.
Chỉ thấy nàng toàn thân mặc cung trang hồng phấn rộng thùng thình như muốn che đi cơ thể mạn diệu với đường cong hình chữ S đầy mê người của mình.
Gương mặt trái xoan trắng nõn với mắt phượng mũi quỳnh tuy được che đi bởi một lớp khăn lụa mỏng nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp liễu hờn nguyệt thẹn mà giai nhân sở hữu.
Nếu biết đến danh tính của nàng, chỉ sợ ai ai cũng phải trở nên cuồng nhiệt cho dù nam nhân hay là nữ nhân. Nam nhân đương nhiên là hận bản thân mình không lọt vào mắt xanh của mỹ nhân, nữ nhân thì là sự ngưỡng mộ tột cùng.
Bởi vì nàng không ai khác chính là tiểu thư của gia tộc thành viên Vạn Bảo Hội – Lương Gia, Lương Gia Quỳnh.
Không chỉ gia thế cực khủng, bản thân nàng cũng là thiên tài thuộc top đầu trên toàn tinh cầu, khi tuổi còn trẻ đã có thể sánh vai cùng với các bậc tiền bối, tu vi Nguyên Tôn Đỉnh Phong chi cảnh.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà hiện tại, giai nhân lại có vẻ thất thần cùng chút áy náy nhìn về phía xa xăm, không biết là nhìn về đâu hay nghĩ về ai.
“Tiểu thư, huynh ấy tới rồi!” Bên tai nàng chợt vang lên giọng nói có phần nhí nhảnh hồn nhiên của một nữ nhân.
“Tiểu Hinh, muội dẫn hắn lên đi!” Lương Gia Quỳnh có chút bất ngờ trước thông báo của nữ nhân gọi Tiểu Hinh, bất quá rất nhanh đã hồi đáp.
Tiểu Hinh hay còn có tên là Liễu Hinh, là thiếp thân thị nữ của nàng, cũng là cộng sự của nàng, chuyên giúp xử lý sự vụ trong gia tộc. Trước đó đã được nàng căn dặn chú ý động tĩnh của nam nhân kia, khi nào hắn tới phải lập tức đưa đến gặp nàng.
Không phải nàng có tình ý gì với hắn, chỉ là không muốn hắn xuất hiện tại nơi này rồi làm tâm điểm cho hàng loạt ánh mắt bất thiện, thậm chí có thể gặp rắc rối không đáng có.
Mà hiện tại, nam nhân kia đã tới rồi, chỉ là nàng không nghĩ hắn sẽ tới nhanh như vậy.
Hít sâu một hơi thu hồi tâm trạng thất thần của mình, Lương Gia Quỳnh hai tay kết ấn, thi triển môn công pháp rất quen thuộc đối với bản thân – Di Hình Hoán Ảnh.
Chỉ thấy theo từng dòng nguyên lực tuôn ra từ trong cơ thể, gương mặt nàng bắt đầu biến đối.
Vốn có làn da hoàn mĩ vô khuyết nay lại bị thay thế bởi những vết sẹo chằng chịt như lưới, lồi lõm nhìn qua không ghê tởm cũng là kinh sợ, có những vùng da mặt thậm chí còn chảy xệ như bị ăn mòn cực kì xấu xí.
Gương mặt tuyệt mĩ của một vị tuyệt sắc giai nhân vậy mà chỉ qua một lần Di Hình Hoán Ảnh đã biến thành gương mặt xấu thậm tệ, nếu không muốn nói là không nỡ nhìn.
Làm xong tất cả, Lương Gia Quỳnh mới bước ra khỏi phòng.
Về phần nam nhân nào đó mà ai cũng biết là ai…
Trần An Vĩ chỉ vừa mới đặt chân tới Hắc Yêu Đại Lục, chưa kịp cảm thán vẻ âm u tĩnh mịch của khung cảnh nơi này thì đã có tận hai sự kiện cùng lúc xảy ra khiến hắn không khỏi ngớ người.
Chính vì phút ngớ người ngắn ngủi đó mà hắn bị kéo vào một vết nứt không gian không rõ là dẫn tới đâu.
Đến khi nhìn kĩ lại thì đã nhìn thấy mình ở trong một căn phòng gọn gàng ngăn nắp, được trang trí khá tỉ mỉ với những đồ vật có hoa văn long phượng.
Nhớ lại vừa rồi, hắn rõ ràng nghe được thanh âm Hệ Thống phát động nhiệm vụ, nhưng chưa kịp xem thử là gì thì đột nhiên bên cạnh hắn lại xuất hiện một cái vết nứt không gian.
Vốn còn đang bất ngờ vì Hệ Thống liên tục phát động nhiệm vụ, hắn liền bị một bàn tay mảnh dẻ của nữ nhân kéo vào bên trong, lúc xuất hiện trở lại đã là ở căn phòng này.
Vì cảm nhận được bản thân không trúng cấm chế hay thủ đoạn giam cầm nào lại không cảm nhận được sát ý nên tinh thần Trần An Vĩ khá thả lỏng, thoải mái ngắm nhìn khắp căn phòng.
“Thực xin lỗi, vì tình hình gấp gáp nên Tiểu Hinh chỉ đành dùng cách này để đưa huynh tới đây, huynh không giận ta chứ?” Đang mải ngắm nhìn căn phòng, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến hắn ngớ người lần hai.
“Nàng là… Liễu Hinh?” Trần An Vĩ ngờ vực nhìn tiểu loli trước mặt hỏi.
Nếu trí nhớ hắn vẫn tốt thì đây là tiểu thiếp thân thị nữ đi bên cạnh Lương Gia Quỳnh, tên là Liễu Hinh thì phải?
Liễu Hình nghe hắn vậy mà không nhớ tới mình liền phụng phịu bĩu môi, gương mặt áy náy lúc đầu cũng biến mất không thấy tăm hơi.
“Ách… xin lỗi mà, ta không phải cố ý quên muội…” Trần An Vĩ luống cuống nói, trên tay liền xuất hiện một bình Dưỡng Nhan Đan xem như quà bồi lỗi.
Dứt lời liền cảm thấy có gì đó sai sai, hắn rõ ràng bị nàng “bắt cóc” đưa tới đây, cơ mà tại sao bây giờ lại là người phải xin lỗi rồi?
Liễu Hinh thấy phản ứng của hắn liền bật cười khúc khích, thu lại vẻ phụng phịu lúc nãy, cũng không khách khí mà thu luôn bình Dưỡng Nhan Đan trên tay nam nhân.
Nhận thấy trên tay mình trống rỗng, Trần An Vĩ cũng không quá để ý, lúc này mới lên tiếng hỏi “Muội nói có việc gấp là chuyện gì?”
“Chuyện là…” Liễu Hinh đang muốn trả lời thì đột nhiên cảm nhận được khí tức quen thuộc, vội vàng lấy tay nhỏ che miệng, lời nói vừa ra tới liền bị nuốt xuống trở lại.
Tiểu thư đã dặn không được để nam nhân này biết, tránh để hắn vướng phải những rắc rối không đáng có, nàng cũng không thể nói nha.
“Công tử không ngại đường xá xa xôi đến đây, Gia Quỳnh cảm thấy thật vinh hạnh!” Quả nhiên ngay sau đó, giọng nói êm ái dịu dàng của giai nhân đã vang lên, thu hút sự chú ý của Trần An Vĩ.
Trần An Vĩ mỉm cười nhìn lấy vị tuyệt sắc giai nhân đang như tiên tử đáp xuống trước mặt, lễ độ nói “Gia Quỳnh tiểu thư nói quá, nàng đã giúp ta một việc rất quan trọng, chút khó khăn này có đáng gì!”
“Thực ra Gia Quỳnh có thể phái Tiểu Hinh đưa thông tin cho công tử, không cần ngươi phải đến đây một chuyến!” Lương Gia Quỳnh áy náy nói.
Trần An Vĩ lắc đầu “Như đã nói, ta vốn cũng có chuyện cần đến đây, nàng không cần phải cảm thấy áy náy.”
Lương Gia Quỳnh gật nhẹ, sau đó phất tay lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Trần An Vĩ, môi thơm hé mở “Đây là thông tin công tử cần, nơi này được gọi là Vĩnh Thế Chi Lăng!”
“Cái tên nghe thật hùng tráng!” Trần An Vĩ kinh ngạc cảm thán.
Lương Gia Quỳnh gật đầu không nhanh không chậm nói “Vĩnh Thế Chi Lăng là nơi thờ tự của các bậc anh hùng đã tử trận trong suốt quá trình hình thành và bảo vệ An Nam Tinh Cầu. Cái tên Vĩnh Thế Chi Lăng ra đời như một hình thức để bày tỏ lòng biết ơn đối với công sức vĩ đại của bậc tiền bối, tỏ ý hậu thế đời sau luôn luôn nhớ đến công lao to lớn này.”
“Bên trong Vĩnh Thế Chi Lăng ẩn chứa vô vàn truyền thừa và báu vật, khung xương nữ cường giả cũng không thiếu. Bất quá có thể đạt được sự chấp thuận của bọn hắn hay không phải nhờ vào công tử rồi!”
Trần An Vĩ tiếp nhận khối ngọc bội, ánh mắt lộ rõ tia mừng rỡ, hai tỷ muội Long Tộc của hắn sắp có thân thể mới rồi!
“Công tử nên nhanh chóng khởi hành đến Vĩnh Thế Chi Lăng thì hơn!” Lương Gia Quỳnh nhìn thấy phản ứng của hắn liền có chút kinh ngạc, bất quá vẫn lên tiếng “Dựa theo thông tin mà Vạn Bảo Hội tìm được, Vĩnh Thế Chi Lăng cứ cách năm mươi năm sẽ mở ra một lần, lần mở tiếp theo vừa hay lại chính là một tháng thời gian nữa!”
“Một tháng thời gian…” Trần An Vĩ ngoài mặt ra vẻ tính toán, thực chất là đang âm thầm quan sát biểu hiện của Lương Gia Quỳnh, một mặt lại hỏi ý kiến của Ảnh Nhi.
Tiểu thiên thần cho biết hắn không cần đến một tháng thời gian để tới Vĩnh Thế Chi Lăng, vậy nên hắn cũng không cần gấp.
Bất quá vì muốn tìm hiểu ngọn ngành của những biểu cảm bất thường trên gương mặt của Lương Gia Quỳnh và Liễu Hinh, Trần An Vĩ quyết định đóng kịch một phen.
“Đa tạ thông tin mà nàng đã cung cấp, ta sẽ đi ngay!” Trần An Vĩ nắm lấy tay ngọc của nàng, đặt vào đó một bình Dưỡng Nhan Đan, cùng với một miếng ngọc bội ẩn chứa khẩu quyết của Di Hình Hoán Ảnh.
Sau đó liền rời đi bỏ lại tâm trạng ngổn ngang của Lương Gia Quỳnh và ánh mắt bất khả tư nghị của Liễu Hình.
Nhìn theo bóng lưng nhỏ dần của nam nhân, trong lòng Lương Gia Quỳnh liên tục dậy sóng, vô pháp bình tâm.
Nàng là nữ nhân thông minh, đương nhiên hiểu ý nghĩa của miếng ngọc bội kia là gì, hắn phải chăng… đã phát hiện được điều gì đó?
“Tiểu thư, hắn làm vậy là ý gì?” Liễu Hinh không nhịn được hiếu kỳ, ngây thơ hỏi.
Lương Gia Quỳnh khó khăn bình ổn tâm trạng, hít sâu một hơi nói “Có lẽ… hắn đã biết được gương mặt này của ta là giả…”
“Làm sao có thể…” Liễu Hinh kinh ngạc, tay nhỏ vô thức che miệng.
Lương Gia Quỳnh cũng lắc đầu, chính nàng cũng không tin tưởng, bất quá nàng lại càng không tin một nam nhân hiểu biết như hắn lại không biết chuyện nàng sở hữu Di Hình Hoán Ảnh.
Vậy nên việc hắn tặng miếng ngọc bội này cho nàng hẳn phải có dụng ý khác, chẳng hạn như… “ta đã biết đây vốn không phải gương mặt thật của nàng” cũng có khả năng.
Hoặc cũng có thể, hắn đã biết tất cả, kể cả chuyện nàng không muốn hắn vướng vào những rắc rối do tên Tô Giang kia gây ra. Chỉ là vẫn đang yên tĩnh chờ đợi, như một thợ săn lành nghề chờ con mồi tự sa vào bẫy.
Lương Gia Quỳnh nhìn về phía nam nhân, ánh mắt có phần mông lung lẩm bẩm “Trần An Vĩ, liệu có điều gì có thể qua mắt được ngươi?”
Về phần Trần An Vĩ, hắn đương nhiên đã biết gương mặt kia của nàng là giả. Sau cái lần tiếp xúc gần kia, một kẻ đã từng sử dụng qua Di Hình Hoán Ảnh như hắn không khó để nhận ra những vết sẹo trên gương mặt của Lương Gia Quỳnh nhìn qua thì rất giống nhưng thực chất lại chỉ là ảo ảnh.
Không biết mục đích của nàng là gì nhưng Trần An Vĩ cũng không muốn một vị tuyệt sắc giai nhân lại phải khổ sở mang theo một gương mặt xấu xí trong khi đó không phải gương mặt thật của nàng. Ít nhất là trước mặt hắn thì không cần.
Vì vậy mới tặng cho nàng một miệng ngọc bội ẩn chứa Di Hình Hoán Ảnh, thứ mà hắn tự tay khắc ra dựa theo Di Hình Hoán Ảnh hắn đạt được từ Hệ Thống, như một lời nhắc nhở riêng cho nàng. Tin rằng với sự thông minh của Lương Gia Quỳnh hẳn sẽ đoán ra?
“Ồ?” Rảo bước quanh Vạn Bảo Hội chi nhánh, Trần An Vĩ đột nhiên nhìn thấy một tấm bia cực kì to lớn đang sáng rực, bên trên còn đề lấy vô tận kí tự như một bài diễn văn dài không thấy kết.
Trùng hợp làm sao, nội dung trên đó lại vừa khớp với nội dung mà Hệ Thống vừa phát động nhiệm vụ.
“Vạn Yêu Chiến Tướng Hội? Nghe thú vị đó, tham gia thử xem sao?” Khẽ nhếch miệng, Trần An Vĩ bước về phía thị nữ gần đó, tiến hành đăng kí tham dự đại hội.
Nhưng…
Không phải với cái tên của hắn…
-------------
Ách... xin lỗi anh em nha, mấy nay tác bận thi, mai thi môn thứ hai, tuần sau hai môn nữa là kết thúc, anh em thông cảm nha!
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言