Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 311 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

311 Chương 311 Vạn Vũ Đế Vương

“Đi!”

Trần An Vĩ nhẹ nhàng phất tay xuống, bình thản đến không thể bình thản hơn thốt lên một tiếng.

Hàng vạn mũi tiễn được tạo ra từ Nhất Tiễn Hóa Vạn Pháp khẽ rung động một chút, rồi sau đó lấy tốc độ không thể cản phá mà lao xuống.

Oành! Oành! Oành!!!

Chủ nhân hữu ý, mưa tiễn vô tình.

Hàng vạn mũi tiễn vẫn liên tục lao xuống, ma diệt gần như hoàn toàn những cái Long Trảo và Long Pháo đang nhắm tới chủ nhân của nó.

Hai cái Long Trảo mà Trần An Vĩ đánh ra lại như được điều khiến mà không bay theo quỹ đạo thẳng thông thường, chúng như hai hộ vệ trung thành liên tung quay quanh hắn, hủy diệt đi những cái Long Trảo còn sót lại, sau cùng hao hết lực lượng mà biến mất.

Mưa tiễn vẫn không ngừng rơi xuống, đám thiên tài Long Tộc ban đầu còn chưa bị ảnh hưởng nhiều thì bây giờ lại đang chật vật như chuột ướt mưa.

Có kẻ thậm chí đã phải triển lộ chân thân của mình, dùng cơ thể cứng cáp của Long Tộc để chống đỡ. Có kẻ khác trâu bò hơn vẫn còn duy trì hình dạng nhân loại, bất quá vẫn là phải sử dụng tới Pháp Bảo hộ thân mới có thể đứng vững.

Không biết bao lâu sau, khi Nhất Tiễn Hóa Vạn Pháp được Trần An Vĩ phất tay thu hồi, đám người mới có thể hưởng chút “bình yên”.

Đúng vậy, là được Trần An Vĩ thu hồi!

Nhất Tiễn Hóa Vạn Pháp là một môn Nguyên Thuật, do đó nó lấy lực lượng của Trần An Vĩ để thi triển, mà lực lượng của Trần An Vĩ được sử dụng trực tiếp từ thiên địa, vậy nên theo lý thuyết, nó sẽ tồn tại mãi mãi, cho tới khi nào chủ nhân của nó là Trần An Vĩ thu hồi thì thôi.

Nếu không phải nhìn thấy đám Long Tộc này phần nào cũng đã có phương hướng hóa giải Nhất Tiễn Hóa Vạn Pháp, Trần An Vĩ còn muốn đám người này “tắm mưa” lâu thêm một chút.

Nhưng tình cảnh Huyết Long Chiến Đài lúc này đã khiến không ít người vô thức hít một hơi lạnh, ánh mắt tràn đầy khó tin nhìn về phía hắn.

Một vài kiện Pháp Bảo dường như không chịu nổi nhiệt mà nứt vỡ, một số khác thì đã ảm đạm phai màu, chủ nhân của nó càng là máu me be bét, hai tay tê dại, đứng không vững.

Những người triển lộ bản thể còn thê thảm hơn, dù với khả năng chống chịu mạnh mẽ hơn nhưng cơ thể rồng quá mức to lớn khiến lượng tiến rơi xuống trúng bọn hắn càng nhiều hơn, thương thế cũng nghiêm trọng hơn.

Dù không có ai chết nhưng thế trận tan tác này cũng khiến đám người phải kinh ngạc. Không ít người dùng ánh mắt trêu tức nhìn về phía Long Tộc như muốn nói “Xem đi, cho bỏ cái tật khinh thường người khác!”

Long Ngạo ngoài mặt vẫn là nụ cười khinh bị nhưng hai tay đã vô thức siết chặt, nhìn đám thiên tài nằm rạp trên chiến đài, miệng rên rỉ liên tục mà cảm thấy gương mặt đau rát.

Long Tộc bọn hắn luôn tự hào là chủng tộc cường đại bậc nhất vũ trụ, vậy mà hiện tại không biết từ đâu lòi ra một tên ất ơ nào đó sở hữu huyết mạch Hàn Long Tộc liên tục áp đảo thế hệ thiên tài nhà mình. Đây chẳng khác nào là cú tát đau điếng vào mặt bọn hắn cả!

“Thiếu chủ…” Tên trưởng lão đi theo cũng là tức giận không kém, vội vàng lên tiếng.

“Không cần, tự ta sẽ giải quyết hắn!” Long Ngạo lắc đầu cười gằn, hắn vẫn vô cùng tự tin rằng bản thân mình sẽ tự tay giết chết kẻ thần bí này, giành lấy phần thưởng và thể hiện trước mặt giai nhân.

Tên trưởng lão chỉ còn biết nén tức giận mà xem tiếp, thầm nghĩ nhất định sẽ bắt kẻ ngông cuồng trên chiến đài trả giá.

Trần An Vĩ không quan tâm suy nghĩ của đám người, hắn lại tiếp tục kết ấn.

Cốt Giáp Thiên Lôi và Kim Cương Cốt Thổ đồng loạt được thi triển, lấy hình dạng một nữ tiên tử toàn thân mặc chiến giáp lơ lửng sau lưng, Trần An Vĩ lại cấp tốc kết ấn.

Hai tay hóa Long Trảo, Lãnh Hàn Nguyên Lực liên tục được điều động, miệng nhẩm khẩu quyết của Tuyết Vực Chung Tình Công: Đệ Nhị Thức – Liên Hoa Hạ Phàm.

Dĩ nhiên trong thời gian rảnh rỗi, Trần An Vĩ cũng không lười biếng mà tìm tới các lão bà nhà mình học hỏi thủ đoạn của các nàng.

Trong đó có thể kể tới Tuyết Vực Chung Tình Công bốn thức đầu tiên mà chúng nữ hiện có. Vì ở dạng quyển trục nên hắn hoàn toàn có thể nắm chắc và tu luyện.

Ngộ tính của Trần An Vĩ vốn rất cao nên học mấy loại Nguyên Thuật này chỉ là chuyện nhỏ, kết hợp với Gia Tốc Trận trong Bát Diện Thạch, chỉ mất vài ngày là đã hoàn thành.

Sau khi thuần thục, đây là lần đầu tiên Trần An Vĩ sử dụng Liên Hoa Hạ Phàm, nhưng là ở phiên bản nâng cấp.

Kết hợp với động tác của hắn, hư ảnh tiên tử sau lưng hắn cũng được Tiểu Kim điều khiển, đồng dạng làm ra hành động.

Dưới sự kết hợp phu thê hai người, một đóa liên hoa nồng đậm Lôi Hệ, Băng Hệ và Thổ Hệ Nguyên Lực dần được hình thành, liên tục hấp thụ thiên địa nguyên khí trong không gian mà to lớn dần.

Nhìn đóa hoa liên khổng lồ trên bầu trời, đám người vô thức nín thở, trong đầu thầm nghĩ “Tên này là quái thai sao? Thi triển liên tục Nguyên Thuật diện rộng như vậy mà không thấy mệt?”

“Mau triển lộ bản thể!” Không biết ai đó trong hàng ngũ Long Tộc dưới chiến đài đã kinh hô lên một tiếng, phá vỡ sự kinh ngạc của bọn hắn, đồng thời cũng khiến những thiên tài trên chiến đài vội vàng làm ra hành động.

Grao! Grao! Grao!!!

Hàng loạt tôn Long Tộc với đủ chủng loại từ Kim Long, Mộc Long, Thủy Long, Ám Long, Quang Long, Địa Long, các loại bắt đầu xuất hiện, chúng chính là bản thể của những thiên tài Long Tộc đã lên chiến đấu.

Đã rút kinh nghiệm từ đợt tắm mưa lần đầu, cả bọn đồng loạt lấy ra những Pháp Bảo trên thân, từ loại hình tấn công cho tới phòng thủ, bất kì thứ gì có thể sử dụng đều được bọn hắn sử dụng.

Cảm thấy đã đủ dùng, cả bọn lúc này đồng loạt thi triển Long Thuật, Long Lực trong cơ thể được điều động tới cực hạn, hướng về thế công của Trần An Vĩ mà thi triển.

“Long Tức!”

“Long Trảo!”

“Long Pháo!”

Cả bọn cùng lúc gầm thét, Long Lực trong người như bị rút cạn, hàng chục cái Long Trảo, Long Pháo và cả âm ba từ Long Tức phá thể mà ra, khủng bố vô cùng.

Trần An Vĩ hờ hững nhìn đám rồng vùng vẫy, hai tay nhẹ chắp sau lưng, kiên nhẫn chờ đợi. Mãi cho tới khi kích thước của nó đạt tới khủng bố không cách nào hình dung, Trần An Vĩ mới nhẹ giọng hô lên một tiếng “Đi!”

Liên Hoa Hạ Phàm đúng như cái tên của nó, đóa hoa sen vốn đang lơ lửng trên nền trời theo hiệu lệnh của hắn đã lập tức rơi xuống, phân tách thành hàng vạn cánh hoa phô thiên cái địa.

Từng cánh hoa lại như những mũi kiếm vô tình phủ xuống, đám thiên tài Long Tộc một lần nữa có cơ hội được… “tắm mưa”.

Oành! Oành! Oành!!!

Rắc!

Hự!

Á!

Hàng loạt tiếng nổ đi kèm tiếng nứt vỡ của Pháp Bảo, đôi khi là một tiếng rên rỉ đau đớn từ ai đó đồng loạt vang lên, khói bụi mù mịt khiến chẳng ai có thể phát hiện ra được điều gì.

Đám người vô thức nín thở chờ đợi diễn biến tiếp theo, Không ai biết trận chiến sau đó diễn ra như thế nào, hắc y nhân mang danh Đệ Nhất kia liệu còn đứng vững hay không, hay đã bị thiên tài Long Tộc tiêu diệt.

Mãi cho tới khi khói bụi tản đi bớt, Huyết Long Chiến Đài mới dần lộ ra trong mắt đám người.

Tĩnh…

Toàn trường vốn đã tĩnh lặng nay lại còn tĩnh lặng đến không thể tả, không khí bị sự im lặng bao trùm, cảm tượng như tiếng hít thở bình thường của mỗi người cũng có thể bị người bên cạnh nghe thấy vậy.

Nếu như khung cảnh trước đó chỉ khiến người ta kinh ngạc thì hiện tại, đám người đã không biết phản ứng như thế nào nữa rồi.

Từng ánh mắt trợn tròn đầy sự khó tin và kinh ngạc đồng loạt hướng về thân ảnh duy nhất hiên ngang mà đứng trên chiến đài.

Áo choàng đen tuyền không gió tự tung bay, hắn vẫn đứng yên vị tại nơi đó mặc cho những cánh hoa đang rơi xuống tạo ra hàng loạt vụ nổ xung quanh, gây hàng tấn sát thương lên những thiên tài Long Tộc, như một người ngoài cuộc.

Lương Gia Quỳnh mắt đẹp thoáng thất thần, hai tay vô thức che lấy miệng nhỏ, hiển nhiên chính nàng cũng bị kinh ngạc không hề nhẹ.

Long Ngạo siết chặt nắm tay, niềm tin trong lòng bắt đầu lung lay, ngay cả khi hắn thi triển thủ đoạn mạnh nhất của bản thân cũng khó thể đánh gục toàn bộ thiên tài của các chủng tộc chi nhánh khác như kẻ kia.

Trong lúc toàn trường người thì kinh ngạc, người thì đố kỵ, người thất thần, cánh hoa sen cuối cùng hạ xuống, cũng là lúc vị thiên tài Long Tộc cuối cùng trên Huyết Long Chiến Đài chính thức bất tỉnh.

À thực ra thì chưa, vẫn còn một tên được Trần An Vĩ giữ lại.

Nói đúng hơn thì tên đó vẫn đang bị hắn dùng một chân đạp lên đầu. Chính là tên thiên tài Hàn Long Tộc đã xuất thủ đầu tiên.

Nhìn đồng tộc của mình chịu thảm cảnh hiện tại, có lẽ hắn đang thầm cảm thấy may mắn vì được ở dưới chân của hắc y nhân này.

Nhưng may mắn chưa bao lâu thì hắn đã bị Trần An Vĩ xách cổ lên như xách một con gà.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Hàn Long thiên tài hoảng sợ tột đỉnh nhìn tên ôn thần trước mặt, lắp bắp nói.

“Quay về nói với Long Xuất Khiếu, một ngày nào đó ta sẽ quay về!” Trần An Vĩ hờ hững nói một câu, rồi cũng không để tên thiên tài này phản ứng mà trực tiếp ném hắn xuống chiến đài.

Long Xuất Khiếu là tên của tên nam nhân đã cướp mất vị trí tộc trưởng của Long Nhược Thủy, cũng là nam nhân mà nàng từng yêu.

Dĩ nhiên thì… Trần An Vĩ hắn cũng không phải ghen tuông gì, chỉ là muốn đem “quà cảm ơn” tới mà thôi. Cảm ơn vì kẻ đó đã nhường lại một Long Nhược Thủy vừa xinh đẹp vừa tuyệt vời cho hắn.

À thì… cảm ơn theo cách nào thì còn tùy vào tâm trạng nha!

Long Nhược Thủy như cảm nhận được tâm tình của hắn, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào như được nếm mật.

Lúc này, Trần An Vĩ mới đưa mắt nhìn đến tên thiên tài còn lại của Long Tộc vẫn đang quan sát tình hình trận đấu.

Chân Long Nhất Tộc đệ nhất thiên tài, thiếu chủ Long Tộc – Long Ngạo.

“Ngươi muốn lên hay để ta xuống đánh ngươi lên?” Hờ hững một câu, Trần An Vĩ nhàn nhạt nói.

“HAHAHA!” Long Ngạo nghe vậy giận quá hóa cười, thân ảnh cũng lập tức xuất hiện trên chiến đài “Đánh gục đám phế vật này cho ngươi nhiều niềm tin tới mức dám khiêu khích bổn thiếu?”

Dứt lời, sắc mắt hắn cấp tốc thay đổi, Long Lực trong cơ thể cấp tốc vận chuyển, hai tay hóa thành Long Trảo mà đấm về phía trước.

Ầm!

Phản chấn đột ngột khiến cơ thể lùi về sau chục bước, Long Ngạo nhìn lấy vảy lân trên tay mình mà âm thầm kinh hãi.

Vảy lân của hắn cũng thuộc hàng cứng chắc nhất trong hàng ngũ thiên tài của Long Tộc, trước nay chưa từng bị ai đánh cho trầy xước, vậy mà hôm nay kẻ thần bí này lại có thể đơn giản cào xước nó chỉ với một đòn?

Dù kinh hãi nhưng thân là thiếu chủ một đại tộc Thần Thú, tâm cảnh của Long Ngạo cũng không phải dạng vừa, chỉ thoáng chốc đã bình tĩnh trở lại, nghiến răng nhìn hắc y nhân quát lớn “Ngươi dám đánh lén bổn thiếu?”

Trần An Vĩ không quan tâm phản ứng của tên này, hai tay lại kết ấn, thiên địa nguyên khí nhanh chóng được điều động, Long Trảo một lần nữa bao trùm hai cánh tay, tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính được vận dụng.

Long Ngạo thầm mắng trong lòng, động lấy ý niệm, một kiện Pháp Bảo dạng kiếm lập tức xuất hiện trên tay, khí tức Tôn cấp Cực Phẩm lan tràn khắp không gian, uy áp khiến không ít Pháp Bảo có mặt nơi đây phải run rẩy.

Chỉ thấy nó màu vàng óng ánh như vảy lân của Chân Long, chuôi kiếm là một con rồng thu nhỏ với đầu rồng là nơi có lưỡi kiếm, vảy lân trên chuôi được điểm lên chút đỏ cam giống hệt như màu của mặt trời.

Mỗi lần kiếm chém ra đều kèm theo âm ba công kích như thể có một tôn Long Tộc gầm rú nên được gọi với cái tên Long Nộ Nhất Kiếm.

“Để bổn thiếu phải điều động tới Long Nộ Nhất Kiếm, coi như ngươi có chút bản lĩnh!” Cầm chắc thanh vũ khí trong tay, Long Ngạo tự tin tăng mạnh, cười gằn nói.

Nhìn thấy thế công của Trần An Vĩ, Long Ngạo vung tay chém mạnh.

Grao!!!

Long Nộ Nhất Kiếm khẽ run lên, một luồng ầm ba từ trong thân kiếm nhanh chóng phóng ra, công kích về phía Trần An Vĩ.

Trần An Vĩ không dám xem thường, vội vàng phong bế thính giác, không để luồng âm ba kia ảnh hưởng.

Bùm! Phốc!

Trần An Vĩ tròng mắt co rút nhìn hai cánh tay đã nát bấy của mình, âm thầm cảm thấy kinh dị.

Luồng âm ba phát ra từ Long Nộ Nhất Kiếm nhìn thì bình thường nhưng lại vô cùng quỷ dị, nó không tác động tới tai để tấn công Trần An Vĩ mà lại thông qua việc rung động các mảnh vảy lân trên người hắn.

Lợi dụng sự cộng hưởng giữa vảy lân và âm ba từ Long Nộ Nhất Kiếm khiến cho cánh tay của Trần An Vĩ không chịu nổi mà vỡ tung.

“Ngu xuẩn mất khôn!” Long Ngạo cười lớn chế giếu “Long Nộ Nhất Kiếm vốn là một loại nhạc cụ được cải tiến mà trở thành vũ khí, âm thanh nó phát ra có thể khiến cho vảy lân của cường giả Long Tộc cũng phải rung động mà vỡ nát!”

Trần An Vĩ ánh mắt ngưng tụ nhìn thanh Pháp Bảo trên tay Long Ngạo, cũng chẳng hề xem thường mà động lấy ý niệm.

Phục Mệnh Thiên Mộc và Dưỡng Mệnh Hồ Thủy đồng loạt tiến ra bao trùm lấy cơ thể hắn, nhanh chóng chữa lành hai cánh tay bị thương.

“Hai loại Dị Thuộc Tính có khả năng chữa thương?” Toàn trường âm thầm hít một hơi lạnh, không ít người nảy sinh tham niệm.

Trước đó nhìn thấy hai loại Dị Thuộc Tính vừa công vừa thủ của tên này đã khiến không ít cường giả để tâm, hiện tại lại thêm hai loại Dị Thuộc Tính khác cũng không tầm thường khiến bọn hắn càng thêm chú ý.

Bất quá hiện tại vẫn còn Vạn Bảo Hội tọa trấn nên đám người không ai ra tay, sợ mang tiếng là trưởng bối cướp đoạt của hậu bối. Hơn nữa không ai biết thân thế thực sự của hắc y nhân này, lỡ đâu đụng phải kẻ có bối phận, sợ rằng chết lúc nào cũng không biết a.

Thế nhưng dù vậy thì sức hấp dẫn đến từ bốn loại Dị Thuộc Tính vẫn khiến nhiều người bắt đầu cân nhắc thiệt hơn, trong đó có cả Long Ngạo.

“Tiểu tử, biết điều thì tự phế tu vi, giao bốn loại Dị Thuộc Tính trong người ra, bổn thiếu sẽ cân nhắc tha cho một mạng!” Long Ngạo cười gằn, ánh mắt tham lam hiện rõ ràng.

Hắn vốn chỉ định đánh một trận lấy lại danh dự cho Long Tộc đồng thời cũng được một phen thể hiện trước Lương Gia Quỳnh, không ngờ kẻ trước mặt này lại sở hữu tận bốn loại Dị Thuộc Tính vô cùng hữu dụng khiến hắn không thể làm ngơ.

Số Dị Thuộc Tính này hắn lấy chắc rồi!

Trong lúc Long Ngạo và đám người trở nên tham lam, Trần An Vĩ cũng liệt tên Long Ngạo này vào danh sách tử, sát ý từ đáy mắt quá rõ ràng của tên này làm sao hắn có thể không nhìn thấy?

Khẽ động lấy ý niệm, Sát Ý và Chiến Ý nhanh chóng hội tụ thành một thanh kiếm vừa tay màu đen kịch u trầm pha trộn với màu đỏ rực rỡ nằm gọn trên tay, tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính bao trùm thân kiếm.

Kinh Lôi Chiến Giáp được triển khai, Tốc Văn ẩn hiện dưới chân, đẩy mạnh tốc độ lên cực hạn, Trần An Vĩ vẻ mặt tràn đầy hờ hững buông xuống một câu trước khi hoàn toàn biến mất.

“Muốn Dị Thuộc Tính của ta? Phải xem ngươi có bản lĩnh không đã…”

------------

Chào các đạo hữu, là ta, Lãnh Tư Dạ đây!

Ta muốn hỏi các đạo hữu, rằng là anh em thích ly biệt hơn hay là nắm tay nhau tiến lên hơn nhỉ? Ta nói ẩn ý mong là anh em sẽ hiểu nha, còn không hiểu thì... chờ ta ra chương mới thôi haha :D

Cảm ơn đã ủng hộ tác trong thời gian qua, mặc dù dạo này cực kì lười hehe :D

------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.