312 Chương 312 Vạn Vũ Đế Vương
“Hừ, đừng tưởng chỉ mình ngươi biết tốc độ!” Long Ngạo thân là thiên tài hàng đầu của Long Tộc, thủ đoạn mà hắn nắm giữ không hề tầm thường.
Long lân bao trùm cơ thể, một tôn Chân Long với những đường vảy lân vàng óng đã xuất hiện trên nền trời, huyết mạch thuần khiết tỏa ra từ nó khiến mọi yêu thú có mặt tại hiện trường phải run rẩy đôi chút.
Hiển nhiên sau khi nhìn thấy chiến lực khủng bố của Trần An Vĩ, Long Ngạo đã quyết định triển lộ bản thể của mình, lợi dụng tốc độ và sức mạnh của chân thân mà chiến đấu.
Long Nộ Nhất Kiếm như có linh trí mà phóng lớn lên nằm gọn trong ngũ trảo của hắn.
“Long Tộc Thân Pháp – Chân Long Đằng Không!” Gầm lên một tiếng kiệt ngạo, thân rồng to lớn của Long Ngạo đã lấy tốc độ khủng bố không thể hình dung mà biến mất.
“Long Kiếm Hoành Không!” Long Ngạo lại gầm lên một tiếng, Long Lực bao trùm Long Nộ Nhất Kiếm, không chút do dự lao về phía Trần An Vĩ.
Trần An Vĩ nâng cao Đế Vương Kiếm, tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính bao trùm lưỡi kiếm, dựa theo kiến thức của tiền kiếp mà vung kiếm.
Keng! Keng! Keng!!!
“Đệ Nhất… không phải hư danh…” Thanh âm giữa kiếm va chạm với ngũ trảo vang lên khắp không gian theo một tốc độ khó thể hình dung khiến toàn trường một lần nữa rơi vào im lặng.
Lương Gia Quỳnh quan sát trận chiến, miệng nhỏ vì kinh ngạc mà há to, trong lòng cảm thấy kiến thức của mình có phần không đủ dùng.
Hắc y nhân trước mặt này thậm chí còn không sử dụng tới pháp bảo và kiếm thuật nhưng vẫn có thể đánh ngang tay với đệ nhất thiên tài Long Tộc.
Điểm đặc biệt là những đường kiếm của hắc y nhân kia nhìn qua thì giống như những cái vung tay tùy ý không theo quy luật nào nhưng thực chất lại giống như một loại kiếm thuật vô cùng huyền diệu, kiếm sau bổ trợ kiếm trước, hình thành một mạng lưới chặt chẽ không kẽ hở.
Một tiểu thư của gia tộc thuộc Vạn Bảo Hội với lượng kiến thức hơn người như nàng cũng không thể biết lai lịch của loại kiếm thuật huyền ảo này.
Dựa vào kiếm thuật ảo diệu cùng với tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính mà hắc y nhân có, Lương Gia Quỳnh hiện tại có thể hiểu được vì sao hắn có thể không sử dụng đến pháp bảo mà vẫn có thể đánh ngang tay với Long Ngạo.
Chỉ sợ một khi kẻ này sử dụng đến pháp bảo, trận chiến sẽ ngay lập tức có kết quả.
Tới hiện tại, nàng đã hiểu phần nào lý do phụ thân và các trưởng lão lại phá vỡ quy tắc.
Một kẻ có chiến lực mạnh mẽ áp đảo cả Long Tộc như Đệ Nhất này dù đi tới đâu cũng được chào đón vô cùng, chỉ cần thuận lợi trưởng thành sẽ là ác mộng đối với bất kì kẻ thù nào.
Người như vậy làm sao có thể dễ dàng bị bỏ qua? Dù không thể giao dịch được nhưng lôi kéo được cũng là một chuyện không tồi!
Dựa theo tình hình trước mặt, có vẻ Đệ Nhất có mối thù không đội trời chung với Long Tộc, nếu không cũng không một mình tuyên chiến với toàn bộ thiên tài của bọn hắn như thế này.
“Thú vị!” Lương Gia Quỳnh khẽ mỉm cười, trong đầu đã suy nghĩ tới việc làm sao để bắt đầu một mối làm ăn.
Chưa kể tới thân phận khó lường của Đệ Nhất, Nguyệt Ảnh Bảo Cung sau lưng hắn cũng là một thế lực đáng để hợp tác nha!
Grao!!!
Trong lúc Lương Gia Quỳnh và toàn trường còn mải suy đoán diễn biến tiếp theo của trận chiến, một tiếng gầm rú đau đớn đột nhiên vang lên, thân rồng to lớn bất chợt rơi xuống chiến đài.
“Cái này…” Toàn trường tràn đầy kinh hãi nhìn nhau, trong lòng cảm thấy khó tin tới cực độ. Bọn hắn đã nhìn thấy chuyện gì?
Vảy rồng vương vãi khắp nơi, ngũ trảo bị chặt đứt, Long Nộ Nhất Kiếm bị đánh văng, long nhãn nhắm chặt, máu me tuôn ra như suối khắp chiến đài, biến nó thành Huyết Long Chiến Đài theo đúng nghĩa đen.
“Thiếu chủ!!!” Tên trưởng lão đi theo Long Ngạo nhìn thấy thân rồng của thiếu chủ nhà mình thê thảm không nỡ nhìn liền vội vàng muốn lao lên chiến đài thì đột nhiên bị ngăn lại.
“Các vị có ý gì? Đừng nghĩ là gia tộc thuộc Vạn Bảo Hội thì có thể là gì thì làm!” Tên trưởng lão nhất thời tức giận vì bị trưởng lão của Lương Gia ngăn lại, không chút nể mặt mà hét lớn.
“Trận chiến vẫn chưa kết thúc!” Vị trưởng lão của Lương Gia cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại bình thản nói.
Trong lúc Vạn Yêu Chiến Tướng Hội diễn ra, chỉ cần những người trên chiến đài vẫn có thể chiến đấu, bất kì ai cũng không có quyền can thiệp vào, kể cả bước lên chiến đài cũng không được.
Tên trưởng lão Long Tộc cảm nhận được Long Ngạo vẫn còn sống nên chỉ đành hừ một tiếng đầy tức giận rồi trở về vị trí của mình.
Đúng lúc này, Trần An Vĩ trong lớp áo choàng đen tuyền của mình lại xuất hiện, Đế Vương Kiếm nắm chặt trong tay, hờ hững muốn cắm xuống đầu Long Ngạo.
Grao!!!
Chợt long nhãn bừng mở, một tiếng gầm kiệt ngạo từ thể nội Long Ngạo vang lên, uy áp cực kì hùng mạnh khiến Trần An Vĩ buộc phải lùi bước.
Theo đó, một cỗ lực lượng mạnh mẽ không kém các loại Vực của hắn lan tràn khắp không gian, uy áp của nó lan tỏa tới đâu các loài yêu thú khác đều run sợ tới đó.
Nhưng ngược lại, Long Tộc ở trong luồng uy áp này lại trở nên hưng phấn cực độ, thương thế của những thiên tài trên chiến đài vậy mà hồi phục bằng tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy.
“Là Long Vực! Thiếu chủ vậy mà lĩnh ngộ được Long Vực!!!” Tên trưởng lão vừa tức giận ban nãy lúc này cảm nhận được uy áp chí cao vô thượng tỏa ra từ Long Ngạo liền hưng phấn xém chút hét ầm lên.
Những chi nhánh khác của Long Tộc cũng là vui mừng không kém, bởi vì thiên tài của bọn hắn cũng được hưởng không ít lợi ích khi ở trong Long Vực này.
Chỉ có Hàn Long Tộc đám người là dùng ánh mắt tức giận nhìn tên thiên tài vẫn đang bất tỉnh nhân sự của mình, bất quá cũng không thể làm gì hơn. Ai bảo hắn lại chính là nhi tử của tộc trưởng chứ!
Nhưng đám người sẽ không bỏ qua chuyện một kẻ xa lạ sở hữu huyết mạch của tộc mình, lại còn biết tên của tộc trưởng như thế này. Nhất định khi trở về phải bẩm báo với tộc trưởng một tiếng.
Lương Gia Quỳnh nhìn thấy tình cảnh này, mắt đẹp lóe lên dị sắc, miệng thơm lẩm bẩm “Có Long Vực, Long Ngạo không chỉ trở nên mạnh mẽ, mà cả những thiên tài khác cũng mạnh mẽ hơn, kẻ tên Đệ Nhất này sẽ làm thế nào?”
Trong lúc đó, Trần An Vĩ cũng cảm nhận được bên trong người mình có một luồng sức mạnh dồi dào khác đang trở nên mạnh mẽ hơn.
“Ảnh Nhi, Long Vực là gì vậy? Còn chuyện gì đang xảy ra với cơ thể ta?” Hướng trong lòng hỏi, Trần An Vĩ âm thầm quan sát tình cảnh diễn ra trên Huyết Long Chiến Đài.
Ảnh Nhi gần như ngay lập tức trả lời “Long Vực là một loại Vực đặc biệt có công dụng khá tương đồng với các loại Vực mà công tử sở hữu, chỉ có Chân Long Nhất Tộc mới có khả năng lĩnh ngộ!”
“Long Tộc ở trong Long Vực sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn, khả năng trị liệu được tăng mạnh, tốc độ cũng khủng bố hơn!”
“Cơ thể công tử có Hỗn Thế Nguyên Long Tâm cho nên dĩ nhiên nó cũng phản ứng với Long Vực!” Ảnh Nhi ngừng một chút rồi quan sát tình trạng cơ thể hắn, lát sau đưa ra kết luận.
“Nghĩa là ta cũng được lợi rồi?” Trần An Vĩ hưng phấn nói.
Nào ngờ Ảnh Nhi lại dội cho hắn một gáo nước lạnh “Không hoàn toàn là vậy, công tử không sở hữu huyết mạch của Long Tộc mà chỉ là một bộ phận của nó, cho nên Long Vực không ảnh hưởng quá nhiều tới công tử, hiệu quả cũng không thể so sánh được!”
Nhưng Trần An Vĩ cũng không mất hứng, hắn chỉ cần như vậy là đủ.
Đừng quên hắn đang thi triển Nhân Long Tuyên Thệ Công, hắn và Long Nhược Thủy hiện tại tuy hai mà một, nàng là Long Tộc cho nên chắc chắn nhận được hiệu quả của Long Vực.
Dù hắn chỉ được hưởng chút lợi ích từ Long Vực nhưng cộng thêm Long Nhược Thủy cũng là hơn đám Long Tộc này rất nhiều rồi!
“Chết!” Đúng lúc này, đám thiên tài Long Tộc đã làm ra hành động.
Hàng loạt tôn Long Tộc thân thể to lớn bay lượn khắp bầu trời, miệng rồng hội tụ năng lượng bắn xuống Trần An Vĩ, ngũ trảo vung xuống đánh ra Long Trảo, thế công khủng khiếp khiến ai cũng không muốn trực diện đối đầu.
“Cẩn thận!” Lương Gia Quỳnh vô thức thốt lên một tiếng.
Dứt lời nàng liền nhận ra ánh mắt có phần cổ quái của Liễu Hinh ở bên cạnh, gò má vô thức ửng đỏ, chính nàng cũng không hiểu vì sao bản thân lại làm như vậy.
Và hẳn là nàng cũng không biết rằng trong khoảnh khắc đó, nàng đã lo lắng cho một người xa lạ, hoặc là… ít nhất thì nàng nghĩ mình không quen biết người tên Đệ Nhất này.
Trần An Vĩ có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng, Lương Gia Quỳnh không biết Đệ Nhất và hắn chính là một người nhưng lại vô thức lo lắng cho hắn sao? Trong lòng cảm động, thầm nghĩ sau khi kết thúc sẽ cảm tạ nàng!
Thấy hắc y nhân có vẻ không mấy quan tâm tới thế công của mình, đám thiên tài Long Tộc càng trở nên tức giận, cả bọn đồng loạt gầm lên một tiếng, thế công vô tình trấn xuống.
Nhưng mà, đó lại chính là sai lầm lớn nhất của đám người này.
Bọn hắn ở trong Long Vực, thương thế cấp tốc phục hồi đã khiến lòng tin tăng mạnh mà quên mất rằng kẻ vừa hạ gục bọn hắn không phải dễ chọc.
Oành!
Long Pháo và Long Trảo cuối cùng cũng tiếp cận mục tiêu, sự va chạm đột ngột khiến lực lượng nổ tung, Long Lực lan tràn tứ phía, không gian nơi va chạm vì bị phá hủy mạnh mẽ mà tạo ra vùng không gian đen kịch đầy rẫy nguy hiểm.
“Hắn chết chưa?” Đám thiên tài nhìn tình cảnh này vô thức nhìn nhau hỏi.
“Chưa!” Chợt một âm thanh hờ hững vang lên khiến bọn hắn rùng mình mà quay đầu lại.
Thân ảnh Đệ Nhất trong lớp áo choàng đen tuyền như tử thần mà xuất hiện sau lưng bọn hắn, một tay nâng cao, Đế Vương Kích đã hội tụ từ bao giờ, trên thân còn khảm lấy Nhu Cương Văn giảm tối đa khí tức của nó.
“Đế Kích Phá Thương Khung!” Hô lớn một tiếng, Trần An Vĩ ném nó lên bầu trời, tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính cấp tốc hội tụ, Tứ Tầng Chiến Ý và Sát Ý cùng các loại Vực gia trì bên trong.
Chưa hết, hắn lại vung tay kết ấn, bằng vào tốc độ nhanh nhất mà vẽ ra Bạo Công Văn và Tụ Nguyên Văn khảm lên thân kích, gia tăng đáng kể sức mạnh và khả năng hấp thu thiên địa nguyên khí cho nó.
Như để biến “cơn mưa kích” thành ác mộng lớn nhất của những thiên tài Long Tộc này, Trần An Vĩ lại tiếp tục kết ấn, vẽ ra tám loại Khí Văn liên quan tới tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính khảm lên thân kích.
Đế Vương Kích được gia trì các loại Khí Văn, nó cấp tốc biến lớn rồi phân tách thành hàng vạn thanh trường kích như thể nó được thi triển Nhất Tiễn Hóa Vạn Pháp vậy.
Theo một động tác phất tay như hoàng đế trấn cung của Trần An Vĩ, từng thanh trường kích vô tình lao xuống.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Cứ mỗi khi có thanh trường kích nào chạm tới mục tiêu, dù cho là nền đất hay kẻ thù, tám loại thiên tai vô cùng mạnh mẽ lại được tám loại Khí Văn giáng xuống, từ hỏa diễm, hàn băng, cuồng phong cho tới địa chấn, lôi đình các loại.
“KHÔNG…” Đám thiên tài Long Tộc không cam lòng la hét, pháp bảo đã dùng hết, hiện tại thương thế mới hồi phục lại bị Trần An Vĩ cho “tắm mưa”, lại thêm yếu tố bất ngờ, cả bọn chỉ có thể ăn trọn tất cả.
Từng thân ảnh Long Tộc như những thiên thạch rơi rụng khắp chiến đài, khói bụi mù mịt nhưng vẫn không thể ngăn được sự kinh ngạc của toàn trường.
“Long… Long Vực cũng không…” Toàn trường, nhất là đám người Long Tộc đã không còn biết phải nói thêm điều gì, kể cả khi có sự hỗ trợ của Long Vực thì đám thiên tài này vẫn không thể thắng nổi hắc y nhân kia.
Không biết nên nói đám thiên tài này là phế vật hay hắc y nhân mang tên Đệ Nhất này là yêu nghiệt nữa?
Long Ngạo vốn định lợi dụng đám thiên tài này đánh với Trần An Vĩ lâu một chút, tin rằng hắn không chết cũng sẽ bị trọng thương hoặc tệ nhất cũng kéo dài thời gian đủ lâu để hắn hồi phục, nhưng ai ngờ rằng đám thiên tài này còn không chống nổi một chiêu của hắn.
“Kết thúc rồi!” Trần An Vĩ như hung thần ác sát, tay cầm lấy Đế Vương Kích mà tiến lại gần thân rồng của Long Ngạo.
“Long Hồn Hộ Thể!” Đúng lúc này, cơ thể Long Ngạo bất chợt tỏa sáng, giọng nói của hắn vang vọng trong không gian.
Điều động Hồn Lực trong cơ thể mình, Long Ngạo triệu hoán ra một tôn Chân Long giống y đúc chính mình, chỉ khác là nó được hội tụ từ Hồn Lực của hắn, thứ được gọi là Long Hồn.
Grao!
Long Hồn vừa ra bắt gặp Trần An Vĩ muốn diệt sát chủ nhân, nó gầm lên một tiếng kiệt ngạo rồi vung ngũ trảo về phía hắn.
Long Hồn được hội tụ từ Hồn Lực nên đòn tấn công của nó sẽ nhắm trực tiếp vào linh hồn của mục tiêu, nhẹ thì trọng thương linh hồn, tổn hại căn cơ, nặng thì trực tiếp bị diệt sát.
Nhưng mà Long Ngạo thề chết cũng không hề biết rằng, Trần An Vĩ còn là một Hồn Tu.
Grao!!!
Từ trong thể nội của hắn, hư ảnh một tôn Hàn Long Tộc long lanh tuyệt mĩ phá thể mà ra, nhìn thấy Long Hồn của Long Ngạo muốn tấn công chủ nhân của mình, nó cũng đồng dạng vung lên ngũ trảo.
“A… Hự…”
Song trảo va chạm, tiếng rên rỉ đau đớn và hộc máu đồng thời vang lên, Long Ngạo đau đớn ôm lấy đầu mình, ánh mắt tràn đầy khó tin cùng đố kị nhìn hắc y nhân “Ngươi… ngươi còn là Hồn Tu?”
Trong khoảnh khắc Long Hồn của hắn va chạm với Long Hồn của hắc y nhân, hắn rõ ràng cảm nhận được cường độ Hồn Lực của hắc y nhân này vô cùng lớn, vì vậy hắn liền biết mình đã trêu phải nhân vật không nên trêu vào.
Lời nói của hắn tuy yếu ớt nhưng vẫn là đủ để toàn trường nghe thấy mà vô cùng bất ngờ, nhất thời không ít ánh mắt đồng loạt hướng về phía hắn.
Nam thiên tài thì vừa đố kị vừa kinh hãi, nữ thiên tài của các chủng tộc thì không cần phải bàn cãi, chỉ thiếu chút lao lên chiến đài ôm lấy Trần An Vĩ mang về nhà cất dùng dần.
Toàn trường lúc này mới nghiêm túc ngẫm nghĩ về lời nói của Long Ngạo, số người từng có tham niệm với số Dị Thuộc Tính mà Trần An Vĩ đang có lúc này cũng phải cân nhắc kĩ càng.
Một kẻ sở hữu huyết mạch Hàn Long Tộc, thi triển được tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính, lực lượng sử dụng không có dấu hiệu cạn kiệt, thân mang Dị Thuộc Tính, hiện tại lại còn là Hồn Tu thì ai mà dám trêu chọc.
Không phải tự dưng mà Hồn Tu lại trở nên cực kì nguy hiểm đâu nha!
Trần An Vĩ không quan tâm ánh mắt của mọi người, hắn một lần nữa tiến lại gần thân rồng be bét máu của Long Ngạo, vung tay muốn kết liễu hắn.
Đúng lúc này, dị biến đã nảy sinh…
------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言