Trở về truyện

Quà Tặng Đặc Biệt Cho Học Sinh Giỏi - Chương 9

Quà Tặng Đặc Biệt Cho Học Sinh Giỏi

9 Chương 9

Ngày ấy sau khi từ trong phòng y tế trở lại, cô đã không có cách nào đối diện với Sở Bỉnh Văn nữa.

Cho dù anh không có hành động gì quá mức, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, nhớ tới những việc anh đã làm với cô… Là cô lại có dáng vẻ bồn chồn bối rối, quá mất mặt.

Càng khiến cô vô cùng xấu hổ đó là, cô mơ thấy mấy lần chuyện phát sinh ngày đó. Ngón tay của anh giống như đã nâng cao giới hạn của cô, khi tự mình an ủi, mặc kệ cao trào mấy lần đều cảm thấy hư không.

Cô quá muốn, muốn thân mật tiếp xúc với Sở Bỉnh Văn, cô muốn anh dâm loạn cô như vậy lần nữa.

Muốn anh mạo phạm cô càng thô bạo hơn.

Cô biết rõ dục vọng của bản thân một khi đã hé mở thì sẽ vỡ toang, toàn bộ hình thành một thâm cốc, đến nước này cũng không có cách nào lấp đầy nữa.

Lý Cẩn Du sợ hãi điểm này.

Sở Bỉnh Văn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của cô, bình tĩnh giống như ngày đó chưa phát sinh chuyện gì. Anh nhìn cô cũng không còn là ánh mắt dịu dàng, chỉ còn lại phép lịch sự, bình thường không có sự khác biệt với những người khác.


Bình thường đến mức khiến trái tim cô chết lặng.

Cô không rõ anh vì cái gì coi cô như vô hình.

Định lực của cô hơn bạn cùng lứa rất nhiều, nhưng đối tượng là anh, cô lại có thể mất kiên nhẫn trước.

“Lý Cẩn Du.” Khi Sở Bỉnh Văn gọi tên cô, cô vẫn đang thất thần, bị Lộ Gia Di kéo ống tay áo mới cuống quít đứng lên.

“Gần đây đi học sao vẫn luôn mất tập trung? Đã có rất nhiều giáo viên phản ánh tình hình của em với thầy.” Sở Bỉnh Văn nhíu mày, giống như người thầy nhân dân đang lo lắng cho học sinh, “Sau khi tan học em ở lại một chút.”

“Thầy… Em…” Lý Cẩn Du không muốn ở chung một mình với Sở Bỉnh Văn

“Chúng ta nói chuyện rõ ràng.”

Lý Cẩn Du không biết dụng ý của Sở Bỉnh Văn, tâm tư càng rối loạn, Sở Bỉnh Văn muốn làm gì? Cùng cô nói chuyện sao?


Thật sự chỉ là nói chuyện… sao?

Cô đang sợ hãi cái gì, lại chờ mong cái gì. Sở Bỉnh Văn hẹn nói chuyện càng khiến cô không có tâm trạng nghe giảng, cuối cùng chịu đựng đến hết giờ học.

“Một mình cậu có thể chứ? Có muốn tớ đợi cậu ở bên ngoài không?” Lộ Gia Di không yên lòng hỏi cô.

“Cậu đi trước đi, tớ không sao.” Lý Cẩn Du nở nụ cười tươi tắn khiến người khác thả lỏng.

Lộ Gia Di bị chọc cười, véo mặt cô, dặn cô về sớm một chút sau đó đeo balo lên lưng rời đi.

Lý Cẩn Du nằm bò lên bàn, không biết khi nào Sở Bỉnh Văn tới. Cô có một cảm giác quen thuộc như dê con đợi làm thịt đối với tình cảnh của bản thân.

“Ừm, rất ngoan, có ở lại.” Trong tay Sở Bỉnh Văn cầm túi công văn, đứng ở cửa phòng học, “Tôi còn tưởng rằng em sẽ chạy.”


“Trốn được một ngày không trốn được cả đời.” Lý Cẩn Du lười biếng ngẩng đầu, cô đã mệt mỏi lắm rồi.

“Mấy ngày nay em vào học thất thần rất nhiều.” Sở Bỉnh Văn lấy ghế trước bàn Lý Cẩn Du chuyển sang bên cạnh, anh nghiêng người ngồi xuống.

“Nhờ thầy ban tặng.” Lý Cẩn Du cười cười với anh.

“Tôi biết mấy ngày nay em mộng xuân ngủ không ngon, nhưng ảnh hưởng đến học tập là không tốt.” Sắc mặt Sở Bỉnh Văn không có một chút ý dâm tà nào, lời anh nói ra giống như chẳng có quan hệ gì đến anh.

Lý Cẩn Du liếc mắt xem thường, không biết là có phải do chột dạ không muốn nhiều lời với anh hay không.

“Nói xong rồi hả thầy?” Cô mỉm cười ngọt ngào, “Nói xong rồi thì em đi trước đây.”
Không đợi Sở Bỉnh Văn trả lời, cô tự mình đi đến cửa lớp.

Sở Bỉnh Văn nhìn tay chân cô càng thêm cứng nhắc đi ra ngoài, cố kiềm chế ý cười, gọi cô dừng lại.

“Bạn học Lý Cẩn Du, em chưa cầm cặp sách.”

Lý Cẩn Du cứng đờ, mặt mày xám xịt quay lại cầm cặp sách. Vừa mới đeo lên lưng đã bị Sở Bỉnh Văn kéo vào trong lòng.

“Thơm quá.” Tay Sở Bỉnh Văn vén mấy lọn tóc của cô lên, đặt trước mũi khẽ ngửi.

Lý Cẩn Du luôn chăm sóc tóc của bản thân rất tốt, mỗi tối sấy tóc đều sấy rất lâu.


Người đàn ông sau lưng cứ làm loạn tạo hình tóc cô đặc biệt sấy, Lý Cẩn Du cực kỳ tức giận, giãy giụa dùng chân đá anh.

“Thầy làm gì thế!” Lý Cẩn Du vẫn duy trì chút gia giáo cuối cùng.

“Làm em.” Sở Bỉnh Văn thấy cô giãy giụa không ngừng, thẳng thừng không chế hay tay cô ấn lên trên bàn học.
Đôi tay Lý Cẩn Du mất đi tự do, gương mặt dán lên bàn học lạnh lẽo, động tác vùng vẫy của cô càng kịch liệt hơn.

Cô không thể để Sở Bỉnh Văn cởi quần lót của mình xuống, đây là lớp vải xấu hổ cuối cùng, nếu như bị nhìn được…

“Ồ, đã ướt rồi.” Sở Bỉnh Văn giống như phát hiện chuyện gì đó mới lạ vậy, khẽ cười nói, ngón tay anh cách quần lót cũng có thể cảm nhận được vệt nước ướt át.

Lý Cẩn Du lại một lần nữa bị Sở Bỉnh Văn dễ dàng đánh nát tự tôn, cô bị kìm hãm như vậy, nhưng lại có thể cảm thấy hưng phấn.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.