Trở về truyện

Quà Tặng Đặc Biệt Cho Học Sinh Giỏi - Chương 5

Quà Tặng Đặc Biệt Cho Học Sinh Giỏi

5 Chương 5

Lý Cẩn Du đương nhiên nhạy bén nhìn thấy, tỉnh bơ không biến sắc cười trộm trong lòng.

Cô nghĩ, bây giờ trong đầu thầy giáo nhất định đang giao chiến quyết liệt, một bên là làm thầy giáo mà lại có thể nảy sinh phản ứng với học sinh của mình, không bằng cầm thú; một bên là anh tự an ủi mình, bản tính đàn ông vốn như vậy, là phản ứng bản năng.

Cô đoán không sai, trong đầu Sở Bỉnh Văn xác thực không bình tĩnh.

Sở Bỉnh Văn đang nghĩ, anh vốn có thể quát lớn, bảo Lý Cẩn Du ăn mặc lại cho ngay ngắn, bảo cô chú ý hình tượng, như vậy cô nhất định sẽ bị dọa sợ, sau đó sẽ không chơi trò nguy hiểm này nữa.

Nhưng dù thế nào anh cũng không nói ra khỏi miệng được, anh muốn xem mánh lới nhỏ của cô, xem cô có thể chơi lớn thế nào, dám chơi đến trình độ nào, có thể xấu xa đến đâu…

Anh muốn sắm vai giáo viên tay chân luống cuống, để cô thực hiện được, để cô được như ý nguyện, chờ sau khi cô thỏa mãn…

Anh muốn đích thân để cô trải nghiệm kết quả của trò chơi nguy hiểm mà cô cậy là thông minh tự nhiên.

Sở Bỉnh Văn nheo mắt, nếu như lúc này Lý Cẩn Du ngẩng đầu, nhất định sẽ phát giác người đàn ông này có bao nhiêu đáng sợ, như vậy cô còn có cơ hội quay đầu bỏ chạy.


Nhưng cô đang vì việc Sở Bỉnh Văn có phản ứng với mình mà đắc ý dạt dào.

Sở Bỉnh Văn là thợ săn lão luyện, anh có đầy đủ sự kiên trì chờ con mồi bước vào bẫy.

Chỉ cần con thú nhỏ nhát gan nhạy cảm lại tràn đầy lòng hiếu kỳ này bước một chân đến, thì chỉ có thể rơi cả người vào bẫy, mặc anh cắn xé.

Cách lần trước Lý Cẩn Du cả gan làm loạn lộ ngực đã qua gần một tháng, trong khoảng thời gian này Lý Cẩn Du đều cực kỳ vững vàng duy trì hình tượng học sinh ngoan của mình.

Cho dù có ít lần không cẩn thận tiếp xúc chân tay với thầy giáo, cũng đều là không gãi đúng chỗ ngứa.

Lý Cẩn Du càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, cô đã từng hưởng thụ bữa tiệc lớn thịnh soạn như vậy, cô nhớ rõ lúc ấy bên tai là tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề của thầy giáo, dục vọng dựng thẳng giống như đang lấy lòng cô.

Mà một tháng này, mỗi ngày cô chỉ đụng được mấy món rau dưa cháo trắng, cũng sắp thành hòa thượng rồi.

Ăn ngon bén mùi, cô không tự chủ được mà mưu đồ vạch ra kế hoạch tiếp theo.


Sẽ đau, nguy hiểm không nhỏ, tỷ suất lợi nhuận đầu tư lại cực cao.

Lý Cẩn Du cân nhắc, cảm thấy cực kỳ có lời.

Ngày giao mùa lúc nào cũng khiến người ta kinh sợ bất ngờ, rõ ràng hôm qua mặt trời còn lên cao, gió lạnh hôm nay lại thổi khiến người ta run rẩy hai chân.

Lý Cẩn Du tự thấy khả năng cơ thể mình chịu đựng được. Lúc cô ra ngoài gió còn không lớn thế này, cô mặc quần áo mùa hè chỉ cảm thấy mát mẻ. Đợi đến khi tới trường học, hai chân cô đang run như cầy sấy.

Lý Cẩn Du hối hận không lấy thêm một cái áo khoác.

Lúc cô lên tầng thấy Sở Bỉnh Văn, quấn rất chặt.

Mỗi ngày Sở Bỉnh Văn đều có thói quen xem dự báo thời tiết, trước khi ra cửa mặc thêm một cái áo len mỏng. Vốn dĩ anh còn mang thêm một cái áo khoác nhưng vào trong lại cởi ra.


Một tay anh cầm túi công văn, áo khoác ngay ngắn nằm trên cách tay còn lại của anh.

Rõ ràng Sở Bỉnh Văn không nhìn thấy Lý Cẩn Du, anh đang nửa đùa nửa nghiêm túc giao lưu kinh nghiệm quản lý lớp với đồng nghiệp.

Từ trước đến nay Sở Bỉnh Văn đều nói năng cẩn trọng với học sinh, với đồng nghiệp lại không keo kiệt mà bộc lộ nét hài hước dí dỏm, hai người nói tới chuyện gì đó, cười lớn.
Tiếng cười của Sở Bỉnh Văn vô cùng sảng khoái, Lý Cẩn Du thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày. Tiếng cười kia thật sự chói tai, liên tục xoay quanh trong đầu cô.

Mãi đến khi vào học, cô vẫn thất thần, bị giáo viên nhắc nhở hai lần.

Sở Bỉnh Văn thật sự đáng ghét, anh chưa bao giờ cười như vậy với học sinh, đặc biệt là cô, Sở Bỉnh Văn chưa từng cười như vậy với cô.

Sở Bỉnh Văn vẫn luôn làm theo việc chung, không mặn không nhạt, chỉ ra vẻ đạo mạo mỉm cười lịch sự.

Duy nhất lần có một chút nhân tính dường như là hôm khai giảng, cả khuôn mặt không có biểu cảm khoa trương, nhưng nét mặt lại khiến người khác cảm thấy bị giễu cợt.

Điều này càng khiến cô có một cảm nhận bị người khác từ trên cao nhìn xuống. Lý Cẩn Du rất không vui, rõ ràng ngày đó Sở Bỉnh Văn cứng nhanh như vậy, bây giờ còn cố ra vẻ cái gì.
Lý Cẩn Du biết ý nghĩ của mình bây giờ rất ấu trĩ, cũng ý thức được bản thân đang giận dỗi. Cho dù như thế, cô cũng mặc kệ. Con gái ở độ tuổi này bộc lộ cảm xúc không theo bất cứ logic nào hết.

Cô gấp gáp không chờ nổi muốn tiến hành kế hoạch mới.

Tiết thứ hai chính là tiết Ngữ văn, cô vào học mà không tập trung, Sở Bỉnh Văn để ý thấy.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.