Trở về truyện

Quà Tặng Đặc Biệt Cho Học Sinh Giỏi - Chương 3

Quà Tặng Đặc Biệt Cho Học Sinh Giỏi

3 Chương 3

Nhưng vẻ mặt mang tính xâm lược như thế, anh thấy rất ít.

Càng đừng nói đến là học sinh cấp ba chưa rành thế sự.

Trong mắt anh mang theo nghiền ngẫm, cuộc sống đơn điệu nhàm chán hình như phải pha chút lạc thú rồi.

Lý Cẩn Du hồn nhiên không biết suy nghĩ nội tâm của Sở Bỉnh Văn, trong lòng vẫn tính toán làm sao để chơi đùa Sở Bỉnh Văn trong lòng bàn tay.

Giống như con gái tuổi dậy thì vậy, coi thường người trưởng thành, cho rằng bọn họ sẽ dễ dàng bị mánh khóe nhỏ của mình lừa gạt.

Cô muốn nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, ngại sự thuần khiết của cô mà không dám bộc lộ ra dục vọng, tâm thần không yên cảm giác tràn ngập tội ác.

Cô muốn vừa quyến rũ thầy, vừa khiến thầy hiểu lầm là bản thân anh từ nội tâm mà sinh ra tà niệm.

Cô muốn để thầy có ý nghĩ dâm đãng về học sinh của mình rồi tự an ủi.


Không cách nào tự kiềm chế mà rơi xuống vực sâu, nội tâm vĩnh viễn chịu sự khiển trách về đạo đức.

Mà cô, người khởi xướng vô tội không hề hay biết gì về tình cảm của giáo viên.

Cô là học sinh xuất sắc bảo thủ truyền thống, là cô gái ngoan ngoãn nho nhã dịu dàng.

Không có ai có thể trách cô, cô cũng sẽ không vì vậy mà chịu phạt.

Tất cả đều là lỗi của mình giáo viên, đều là do giáo viên bụng đói ăn quàng.

Cô đúng là người bị hại nha.

Chỉ suy nghĩ thôi, quần lót Lý Cẩn Du đã đắm chìm ướt đẫm một mảng lớn.

Cô khẽ vặn vẹo cơ thể, dùng mặt ghế thô ráp miết hạ thân.


Khoái cảm như có như không từ hạ thân theo sống lưng truyền đến đại não, thuận theo độ cọ xát của cô từ từ tăng tốc, khoái cảm càng lúc càng mãnh liệt.

Lý Cẩn Du ghé vào mặt bàn, tay vẫn đang cầm bút siết chặt, giống như đổi một tư thế ghi chép mới mà thôi.

Trong miệng cô không tự chủ phát ra những tiếng thở dốc khe khẽ, hai má càng lúc càng đỏ. Nếu như lúc này có người gần sát lại nhìn, sẽ phát hiện trong mắt cô tràn đầy hương vị tình dục.

Tay cô không kìm được mà di chuyển đến trước ngực, ngón tay luồn vào trong áo khoác âu phục, lại xuyên qua từ khe hở giữa hai cúc áo sơ mi tiến vào.

Ngay tại lúc cô sắp chạm vào nụ hoa sớm đã đỏ sẫm cứng rắn, chuông tan học đinh tai nhức óc vang lên, cô vội vàng thu tay lại, sửa sang lại quần áo chỉnh tề.

Lý Cẩn Du không kịp kinh ngạc bản thân lại có thể làm ra động tác lớn mật như thế, âm thanh trên bục giảng sớm hơn một bước truyền vào tai cô.

“Lý Cẩn Du, có chút thay đổi liên quan đến thời gian nghỉ trưa và tự học buổi tối của học kỳ này từ nhà trường, buổi chiều tan học tới văn phòng của thầy chép một bản thời gian biểu.” Sở Bỉnh Văn dùng hoàn toàn âm thanh giải quyết việc công triệt để kéo Lý Cẩn Du về thực tại.


Cô chắc chắn những ảo tưởng đó không lâu sau sẽ trở thành hiện thực.

“Vâng, em biết rồi ạ.” Lý Cẩn Du ngoan ngoãn trả lời.

Cô bắt chéo hai chân, đè ép lên chỗ gò nhỏ kia, động tác cẩn thận lại kiềm chế, ham muốn tham lam từng bước từng bước trỗi dậy.

Cô biết bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ phóng thích, cô đang đợi.

Đang đợi khoảnh khắc có thể khiến cô thỏa mãn.

Bị đè nén quá lâu, cô khát khao được giải tỏa.

Giống như con thú nhỏ học được cách đi săn, ngông nghênh, không chút cố kỵ.

Tiết cuối cùng là tiết thể dục, ngày đầu tiên khai giảng không có mấy người mang theo quần áo thể dục để thay. Giáo viên dạy thể dục cũng không có tâm trạng làm khó bọn họ, tập hợp lại dạy bảo vài lời sau đó không lâu thì giải tán.

Lộ Gia Di và Lý Cẩn Du luôn như hình với bóng, hai người đi tới vị trí hơi khuất, ngồi xuống ghế đá.
Nhìn về hướng sân bóng rổ bên kia, đếm tới tầng 5, cửa sổ đặt bồn hoa thứ ba chính là văn phòng của Sở Bỉnh Văn.

Cửa sổ đóng chặt, chắc là do bật điều hòa. Trong văn phòng không có người, các giáo viên chủ nhiệm đều đang họp, những giáo viên khác cũng lên lớp trong phòng học.

Bắt đầu từ học kỳ trước, mỗi tuần vào lúc này đều có cuộc họp thường kỳ của giáo viên chủ nhiệm.


Không rình trộm được Sở Bỉnh Văn, Lý Cẩn Du rầu rĩ không vui. Vốn Lý Cẩn Du cũng không nói nhiều, Lộ Gia Di không chú ý tới cô có chút nào khác thường.

Sau tiết thể dục đã là giờ tan học, các bạn học sinh lác đác đi về phía cổng trường.

“Cậu đi trước đi, thầy Sở tìm tớ có việc, không biết phải nán lại bao lâu.” Lý Cẩn Du ngồi tại chỗ nói. Cô cố ý chậm lại hai bước, lúc cùng Lộ Gia Di đi vào phòng học, hai phần ba bạn trong lớp đã rời khỏi.
Lộ Gia Di gật gật đầu, bảo cô đừng rời trường quá muộn, Lý Cẩn Du ngồi tại chỗ vừa ghi chép gì đó vừa cười đồng ý.

Tính cách Lộ Gia Di cho tới giờ luôn tùy tiện, không nghĩ quá nhiều, sau khi chào tạm biệt Lý Cẩn Du, cô ấy đeo balo lên ra khỏi phòng học.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.