Trở về truyện

Quà Tặng Đặc Biệt Cho Học Sinh Giỏi - Chương 2

Quà Tặng Đặc Biệt Cho Học Sinh Giỏi

2 Chương 2

Trong vẻ mặt anh mang theo ý cười. Nhưng cho dù là giễu cợt, cũng có vốn liếng khiến người khác ngưỡng mộ trong lòng như cũ.

Dùng lời của Lộ Gia Di để nói thì là kiểu mũi ra mũi, mắt ra mắt*.

*Cụm từ để chỉ những người có ngoại hình đẹp.

Mặc dù có sự che lấp của mắt kính không gọng, nhìn qua vẻ mặt anh vẫn rất nguy hiểm. Không có ai muốn mạo phạm anh, nhất là học sinh trung học rất dễ bị hù dọa.

Cô khỏi cần lo lắng quá mức về kỷ luật của lớp, học sinh lại ầm ĩ lại quậy hẳn là đều sẽ bị Sở Bỉnh Văn trấn áp. Không giống như giáo viên thực tập kỳ trước, để cô quản lý kỷ luật rõng rã nửa tháng, nhớ tới lại thấy đau đầu.

“Gọi em thế nào?” Sở Bỉnh Văn hỏi.

“Lý Cẩn Du ạ.” Lý Cẩn Du không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Bỉnh Văn, quay mắt nhìn sang bên cạnh, âm thanh lại càng yếu ớt.

Sở Bỉnh Văn đối chiếu danh sách một chút, tìm được tên Lý Cẩn Du, ngón tay chỉ lên: “Bạn học Lý Cẩn Du, học kỳ này em vẫn là lớp trưởng, hy vọng em không phụ lòng tín nhiệm của giáo viên đối với em.”


Sở Bỉnh Văn không nóng không lạnh duy trì khoảng cách, mặc dù không nói gì làm cô khó xử, nhưng trong giọng điệu tràn đầy sự không tín nhiệm với cô.

Sở Bỉnh Văn bảo cô ngồi xuống, lại chỉ định các đại diện bộ môn khác, đủ các ủy viên một lượt.

Tay Lý Cẩn Du đang ghi chép lại ai với ai, ánh mắt nhìn chằm chằm bảng đen. Nhưng đại não không tự chủ mà khống chế ánh mắt cô nhìn về phía Sở Bỉnh Văn.

Anh mặc áo sơ mi, ống tay áo được xắn lên phía cẳng tay, lộ ra một đoạn cổ tay. Nhìn từ phía sau áo sơ mi có phần bó sát, thậm chí có chút làm nổi bật dấu tích đường cong cơ bắp được huấn luyện.

Giáo viên có vẻ rất thường xuyên đến phòng tập thể hình đây mà.

Lý Cẩn Du nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi thấm ướt môi. Động tác rất nhỏ, ở trong phòng học la hét ầm ĩ không ai phát hiện ra.

Cô khó chịu, rất khó chịu. Sở Bỉnh Văn giống như luôn ở trên cao nhìn cô, xem thường cô, ngay cả giễu cợt cũng chẳng đáng.

Con gái tuổi dậy thì, đối với chuyện như vậy không biết lấy đâu ra sự cố chấp. Giáo viên này là hình mẫu cô thích, nhưng cô lại rất khó chịu với anh.


Trong đầu Lý Cẩn Du thoáng hiện lên một suy nghĩ nguy hiểm, trong nháy mắt, giống như từ trong hư vô tất cả vạn vật đều nổ tung tứ phía, vô số hại nhỏ tản ra rời đi, tạo thành vật chất vô hạn.

Cô duy trì khuôn mặt giả dối 18 năm ở một khắc kia bị chính cô vạch trần không giữ lại chút nào.

Ở trước mặt người này bộc lộ bộ dáng vốn có cũng chả sao, cô đã chịu đủ trò chơi làm học sinh giỏi và cô gái ngoan ngoãn rồi, cô càng muốn kích thích hơn nữa…

Bản tính bị áp chế trong cơ thể nhiều năm ngo ngoe rục rịch, khoảnh khắc cô buông lỏng ý niệm trong đầu, tất cả sớm đã như nước đổ khó lấy lại.

Tim cô đập càng lúc càng nhanh, hai má phiếm đỏ, không ngừng cọ xát hai chân. Cả người cô khô nóng, muốn nhảy lên thét chói tai, muốn hét lớn, muốn không chút kiêng kị phát tiết, để khiến cho bản thân giữ vững tỉnh táo.

Không thể sốt ruột, phải suy tính lâu dài…

Lý Cẩn Du ép buộc bản thân khôi phục lý trí.


Đại não cô chưa từng hưng phấn như thế này, cuộc thi cùng thách thức khó hơn nữa cũng không thành công khiến cô như thế này, cô luôn không chút hoang mang.

Sở Bỉnh Văn đang nói gì đó trên bục giảng, cô không để tâm lắng nghe, ánh mắt cô không kiêng dè, nhiệt tình nhìn chằm chằm vào Sở Bỉnh Văn.

Sở Bỉnh Văn chú ý tới ánh mắt của cô, nhìn lại, Lý Cẩn Du không chút kiêng dè, giống như rất nghiêm túc nghe giảng, bút trên tay cũng không dừng lại, đang ghi chép gì đó.
Cô hài lòng với diễn xuất của bản thân mình.

Không phát hiện tất cả đều được thu hết vào tầm mắt của Sở Bỉnh Văn.

Cô gái này mặc đồng phục học sinh quy củ không chút cẩu thả, cà vạt cũng được thắt thẳng tắp.

Tóc mái vừa bằng vừa thẳng, tóc dài mềm mại xõa xuống trên người. Váy ngắn cũng không cuộn lên như những bạn nữ khác, rất tự nhiên khiến đầu gối lộ ra, tất màu trắng ôm sát phần cổ chân lộ ra mắt cá chân tinh xảo, ngay cả đôi giày da dễ bị tạo nếp cũng không hề có nếp nhăn.

Ngoại trừ bề ngoài xinh đẹp, những chỗ khác giống như là học sinh giỏi nhìn đâu cũng thấy, ngăn nắp, nhạt nhẽo không thú vị.

Là kiểu học sinh tốt “thích hợp làm lớp trưởng nhất”.

Lúc đầu ấn tượng của Sở Bỉnh Văn với học sinh bình thường này chỉ có vậy.

Không ngờ rằng ở chung chưa đến 24 tiếng, cô đã mang đến cho anh sự kinh ngạc.
Ánh mắt của cô giống như đang nhìn con mồi.

Đối với ánh mắt tương tự thế này Sở Bỉnh Văn đã không còn chút xa lạ nào, từ nhỏ đến lớn anh đã gặp không ít ý nghĩ yêu đương trần trụi không chút che giấu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.