Trở về truyện

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật - CHƯƠNG 18: HOẢ BIẾN DỊ TRONG TRUYỀN THUYẾT

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật

20 CHƯƠNG 18: HOẢ BIẾN DỊ TRONG TRUYỀN THUYẾT

Khu đất sét được nằm bên phải ngôi làng, cách làng Trâu sơ khoảng 1 dặm* .

*khoảng 800 mét theo kế ước đơn vị của Địa Châu tinh cầu.

Quang Huy đến nơi, hắn nhìn xung quanh, ở đây không một bóng người, vùng đất sét này giống một vũng đất lớn thì đúng hơn, trải dài vài dặm là ít, xung quanh là rừng cây bao bọc. Chỗ lồi, chỗ lõm có vẻ như đều do người dân Trâu sơ đào lên, Quang Huy nhảy xuống, mặt đất cao hơn chỗ đất chũng này 2 mét, hắn từ từ đi về phía trước, cảm nhận nền đất ở gần có vẻ rất cứng. Hình như bị khai thác nhiều rồi, lên độ dẻo của đất sét cũng gần hết chỉ còn lại đất vàng*

*Đất vàng là một loại đất cứng ở đồng bằng, chỉ là một thuật ngữ gọi tên mà thôi. Các bạn đá bóng trên sân đất cứng chưa, nếu chưa thì có thể lên trên đê ấy, đất trên đê chính là đất vàng

Đi bộ cũng khá xa, Quang Huy cảm thấy xung quanh không có một ai, hắn tháo chiếc mặt nạ khỉ ra, tầm mắt được mở rộng hơn, hắn cúi xuống bốc một ít đất lên, mái tóc bạc xoã xuống, một cơn gió thoảng qua, hất tung nó lên cao.

Cảm nhận nơi bàn tay, Quang Huy đưa lên mũi ngửi, hắn mỉm cười, sau đó lại đi ra xa hơn…

***

Xế chiều


Độc Kê cùng Cẩu Thính đã về phòng của mình. Bên cạnh còn có một nam nhân trẻ tuổi, tên này trông rất run có vẻ như đang sợ. Cẩu Thính được lệnh của Quang Huy, lên hắn đã bắt tên này về đây

Cẩu Thính thấy vậy, hắn ép tên kia ngồi xuống bàn rồi nói:

_Sao ngươi phải sợ thế, bọn ta có ăn thịt ngươi đâu

_Dạ, nhưng…

Tên nam nhân trẻ tuổi này chính là cháu của Tô trưởng làng*, gã cũng thuộc nhóm phát hiện ra Tù Khổng chết ở Xưởng.

*Một nhân vật phụ, giống kiểu Giáp, Ất: nhân vật quần chúng, không nêu tên cũng như tả ngoại hình

“Cạch”

Cánh cửa mở ra, Quang Huy bước vào trong bắt gặp Cẩu Thính đang gặm bánh bao còn Độc Kê đang đọc sách và một người nam nhân trẻ tuổi đang run sợ nhìn hắn đi đến gần. Quang Huy ngồi xuống ghế, đối diện với tên nam nhân kia, hắn đầu gối tay trên bàn, chống cằm nhìn thẳng vào ánh mắt của tên nam nhân, hỏi:


_Ngươi có biết ta là ai không?

_Dạ có…a…ngài là…giám sát nhân cuả… – Tên nam nhân không giam nói tiếp, nuốt nước bọt thầm nghĩ “huhu, đại nhân tha mạng, tiểu dân chỉ vì ăn cắp chút tiền của Gia gia* thôi mà cũng bị ngài phạt ư”

*ông nội, ở đây chỉ Tô trưởng làng

Quang Huy không nhiều lời nữa, hỏi luôn:

_Ngươi có biết Cao Tạ vào làng khi nào không?

_Dạ nghe nói là được 15 năm rồi ạ – Thở phào vì hình như đại nhân đây không hỏi chuyện mình ăn cắp tiền

_Ngươi biết những gì về hắn thì khai hết đi – Quang Huy hỏi dồn


_Dạ, thật ra Cao tiên sinh trước đây học nghề ở Kinh Thành sau đó ngài về làng này để xin việc, ai ngờ trong làng đang thiếu người tạc tượng cùng lúc với ngài ấy có kĩ năng. Vì vậy dần dần, ngài ấy trở thành một trong những trụ cột của làng.

Quang Huy thầm khen tên này, cũng khá đấy chứ, làm việc rất nhanh nhạy:

_Vậy còn Tù Khổng?

_Dạ, ngài ấy là người gốc tông của làng.

_Ồ, ta thấy tên Vũ Kì cùng Hải Viện cũng thuộc nhóm tạc tượng sao?

_Vâng, Hải Viện cũng như nhiều người khác, huynh ấy vào làng được gần 7 năm rồi còn Vũ Kì, đệ ấy chính là người gốc tông Trâu sơ.

Quang Huy trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp:

_Vậy trong vòng 15 năm qua có xảy ra sự kiện đặc biệt gì không? Ví dụ nhưng giống như cái chết của Tù Khổng vậy?

Nhắc đến Tù Khổng, tên nam nhân này lại xanh mặt, cái chết đối với gã còn rất mơ hồ nhưng tự dưng sáng nay có người chết làm cho gã cũng rất sợ

Quang Huy thấy gã không tập trung vào câu hỏi, hắn ra hiệu cho Cẩu Thính. Cẩu Thính nuốt vội chiếc bánh vào mồn, nhồm nhoàng nhai nói:

_Ươi ó he ông?

Choáng! Quang Huy không nhờ tên này còn hơn. Hắn đành tự nói:


_Ngươi có nghe không?

Tên nam nhân giật mình, mặt đỏ lên vì cảm giác sợ vẫn đọng, gã tinh thần rất sợ khi nhớ đến thi thể của Tù Khổng. Nhưng cuối cũng cũng được Quang Huy đưa về mặt đất, gã cầm cốc nước run rẩy uống, bàn tay không nắm chặt làm cho nước bị vãi khá nhiều.

Quang Huy đành nhờ Độc Kê vậy. Độc Kê nhận lời, sau đó đứng dậy đi ra sau lưng tên nam nhân đó, đặt một tay lên vai hắn, một con bọ cạp màu trắng bò ra từ vạt áo hắn, sau đó nó bò lên vai tên nam nhân, chích một cái vào cổ, rồi lại trở về vạt áo.

Tên nam nhân rùng mình, cuối cùng cũng định thần được chút. Con bọ cạp kia chính là “thuốc” an thần đó. Gã bình tĩnh lại sau đó cố hít thở đều, nhìn Quang Huy hỏi:

_Đại nhân, ngài hỏi gì a?

Quang Huy hỏi lại gã điều vừa rồi. Gã nghe xong, cơ mặt nhăn lại để suy nghĩ, cố gắng lôi chút thông tin từ não ra.

_A…đúng rồi 7 năm trước, có một toán cướp chém giết cướp bóc ở dưới trấn, may mắn Cao tiên sinh cùng Tù tiên sinh đi ngang qua cứu giúp. Nhưng cũng may, người dân trong làng, họ chỉ bị thương nhẹ duy chỉ có ba nhà bị chúng giết trong đó có một nhà của Hải Viện huynh. Nhận thấy tình cảnh đáng thương đó, Cao Tạ yêu cầu Hải Viện về Trâu sơ để làm thợ tạc tượng. Nhưng hai năm sau đó tức 5 năm trước, Tù tiên sinh đi về thăm trấn ấy, khi trở về làng, tiên sinh đã cãi nhau ầm ĩ với Cao tiên sinh, suýt nữa còn đánh nhau.

_Hết rồi chứ?

_Dạ về sau tiểu dân không được nghe kể về vụ nào như vậy nữa a

Quang Huy hỏi xong bảo Cẩu Thính đưa tên nam nhân này về. Gã nghe xong mừng rối rít, nói không cần đưa gã về đâu, sau đó phóng mất.

CÒN TIẾP

Chuẩn bị đầu đủ dụng cụ, Quang Huy mặc lại Ngân trường bào, đeo mặt nạ khỉ, mở cửa chuẩn bị ra ngoài

_A, thiếu chủ ngài đi đâu vậy – Cẩu Thính vơ vội mấy cái bánh còn sót lại trên bàn vào mồm

Độc Kê gấp sách, quàng bộ hắc y quanh người, bước đi cùng Quang Huy

***

Tô trưởng làng tập hợp những người thuộc ban tổ chức ra đứng đợi hết ở đây. Ai cũng ngơ ngác không biết tại sao mình phải ra đây, hỏi Tô trưởng làng thì lão nói vị đại nhân ở Thần Hầu phủ yêu cầu lão gọi hết tất cả.

Tô trưởng làng cũng chỉ biết mỗi vậy, còn sau đó thì chỉ chịu. Đang nói chuyện phiếm với vài người, bỗng phát hiện ra ba người Quang Huy đang tiến đến

Quang Huy quan sát một lượt tất cả những người ở đâu, hắn hét lớn khi không tìm thấy ai đó:

_Cao Tạ, Hải Viện, Vũ Kì đâu?

Tô trưởng làng cũng giật mình, ngó nghiêng một hồi, cũng chẳng tìm thấy ba người đâu, trong đội ngũ lúc này đã có vài tiếng xì xèo. Lão chẳng biết nói gì, rõ là đã yêu cầu cả ba người kia ra tập hợp rồi mà.

Quang Huy rất lo lắng, nếu vậy họ sẽ gặp nguy hiểm rồi, khốn thật sao mình không nghĩ ra tình huống này chứ.

“BÙMMMM…”

Tiếng nổ kèm theo màn sáng chói lóa lên. Ánh sáng hắt từ đằng sau Quang Huy tới, hắn thở gấp, từ từ quay người lại.

_Chói quá

Lấy ta che mắt đi nhưng khi ánh sáng tắt thì hắn phát hiện ra có một đám cháy đã xảy ra.

Tô trưởng làng cùng tất cả mọi người thẫn thờ một lúc, rồi vội vàng chạy đến xem. Những vị khách còn sót lại trong làng cũng lần theo đám cháy chạy đến.

Đám cháy diễn ra, chính là nơi nhà kho cất đất sét. Ngọn lửa qủy dị bốc cao, nó có màu xanh da trời, toàn bộ ngôi nhà kho rộng lớn bị bao phủ bởi ngọn lửa xanh qủy dị

Một ai đó trong làng run sợ nói:

_Hỏa..biến dị

Độc Kê gắt lên sửa thêm:

_Độc Dương Hỏa Ngọc*, khốn khiếp nó có thật

*viên ngọc lửa duy nhất của biển cả

Mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều hoảng sợ, ánh lửa chiếu sáng vào tròng mắt họ, chỉ còn toàn lòng trắng bao phủ. Cái sợ hãi không thể che dấu. Ngọn lửa truyền thuyết của Thần Biển Hoàng Sa.

_Thoát nước…ở hồ…truyenc.com lên – Một vị khách khá hiểu biết về ngọn lửa này hét lên làm cho tất cả đều “tỉnh”

Người dân Trâu sơ sợ hãi, la hét chạy tán loạn, bây giờ phải tránh xa ngọn nửa càng nhanh càng tốt

Tô trưởng làng huy động những người trai tráng trong làng đi theo lão ra hồ nước, để tháo nước. Nếu ai chú ý sẽ nghe thấy tiếng nói lẩm bẩm của lão:

_Thần linh đã trừng phạt, tất cả phải chết, thần linh trừng phạt…

Hoả biến dị Độc Dương Hỏa Ngọc tại sao chỉ là có trong truyền thuyết? Bởi vì chất xúc tác của nó chính là nước. Hỏa kị Thủy mà bây giờ nước cộng tác cho lửa cháy kinh hơn thì còn gì kinh khủng hơn.

Quang Huy vẫn nhìn chằm chằm vào đám cháy đó, phát hiện ra thứ gì đó. Hắn quay sang nhìn Độc Kê cùng Cẩu Thính, hai người đó cũng ngơ ngác nhìn đám lửa. Quang Huy nói:

_Mục tiêu đang ở trong rừng bên trái ngôi làng, có thể nàng cũng đang ở đó.

Lời nói vừa dứt, Độc Kê cùng Cẩu Thính phóng ngay vào trong rừng. Tốc độ hai người nhanh đến nỗi, không một ai phát hiện ra, những hạt bụi ở vị trí đó cũng tung lên.

Hơn một tiếng sau

“Hộc, hộc”

Tiếng thở mệt nhọc của Tô trưởng làng, cùng nhóm trai tráng trong làng cuối cùng cũng rút được hệ thống thoát nước lên. Nhìn nước từ từ rút khỏi hồ chảy sang hồ bên cạnh, Tô trưởng làng cũng bình tĩnh lại một ít.

Lão chỉ sợ, ngọn lửa truyền thuyết kia cháy lan ra hồ, khi gặp nước nó sẽ bùng cháy giữ dội hơn.

Có thể không khi bi kịch 100 năm trước sẽ lặp lại.

Quang Huy tiến lại gần lão, hơi cong người xuống nói:

_Tô lão nhân, lão đang sợ phải không?

Tô truởng làng nhìn Quang Huy, sau đó cúi đầu, lão chẳng còn tinh thần nữa rồi, quả thật lão cũng rất sợ, khuôn mặt già nua khắc khoải càng già hơn khi bi kịch lớn nhất đã diễn ra.

Quang Huy biết tinh thần lão bây giờ không ổn, lấy từ trong Nhẫn Chỉ ra một lọ Định Thần Linh Đang đưa hai viên cho Tô trưởng làng.

Tô trưởng làng vẫn không phản ứng, hình như tinh thần đã mất. Quang Huy đành tự dốc hai viên Linh Đan vào miệng lão

Đợi một lúc cho thuốc xuống, Tô trưởng làng cuối cùng cũng tỉnh lại. Quang Huy cười nói:

_Lão đi theo ta

Nghe theo Quang Huy, Tô trưởng làng cố gắng đứng dậy bước di khập khiễng theo sau Quang Huy, có vẻ như lão đã hoạt động động quá nhiều làm cho hai khớp gối êm buốt

Quang Huy tiến lại đám cháy đó, hắn không nói gì chỉ đứng đó nhìn. Tô trưởng làng cũng nhìn vào đám cháy, ánh mắt lại lộ vẻ sợ hãi nhưng sự tò mò vẫn không thể giấu được, nhìn sang Quang Huy thì thấy hắn không nói gì chỉ đứng đó

Sau một khoảng thời gian đám lửa cũng tắt lịm, Quang Huy lôi một chiếc găng tay cách nhiệt ra đeo vào, bước vài bước về phía căn nhà kho giờ đã tan hoang sau vụ cháy. Hắn nhặt một thanh than đã cháy đen lên, đưa cho Tô trưởng làng rồi nói:

_Lão xem, thanh củi này có gì kì lạ không?

Tô trưởng làng tiếp nhận thanh củi còn nóng hổi, mặc dù lão là thường dân nhưng vẫn có Linh lực để bọc vào tay. Sau đó tò mò cầm thanh củi lên, cảm nhận rồi mở căng mắt ra nói:

_Không có linh lực, vậy là sao?

Quang Huy cười lên haha rồi nói:

_Bởi vì làm gì có Thần Linh trừng phạt.

HẾT

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.