Trở về truyện

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật - CHƯƠNG 19: ÁN ĐÃ ĐƯỢC GIẢI NHƯNG TỘI LỖI KHÔNG THỂ THA THỨ

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật

22 CHƯƠNG 19: ÁN ĐÃ ĐƯỢC GIẢI NHƯNG TỘI LỖI KHÔNG THỂ THA THỨ

Một số nhân vật:

Quang Huy thần thám:

Cứ coi đây là Văn Quang đi:

Diệp Lan:

Độc Kê:

Cẩu Thính:

Quang Huy nhìn vào ngọn lửa vẫn còn chập chờn cháy trên những thanh củi. Hắn trầm tư

“Ông ơi, huhu ông đừng chết”


“Ông xin lỗi, ông không thể chăm sóc cho cháu được”

Lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ trong đầu ra, hắn từ tốn nói:

_Nếu Thần linh sai qủy dữ đến trừng phạt ngôi làng, thì Thượng Đế đã phái ta xuống trần để bắt con qủy đó.

Tô trưởng làng nhìn Quang Huy bằng ánh mắt khó tin, vị đại nhân này đã tìm ra chứng cớ rồi à! Lão từ khi cảm nhận được ngọn lửa không có linh lực, lão cũng đoán được có kẻ hòng dựng chuyện thần linh, ma qủy để uy hiếp.

Quang Huy lắc đầu nói:

_Ta đã biết tại sao 100 năm trước Trâu sơ rơi vào thảm kịch bi thương đó rồi.

Tô trưởng làng tròn mắt, lão ấp úng nói:

_Thật…sao a?


_Lịch sử về Trâu sơ chắc chắn còn nhiều vụ cháy nữa nhưng không đề cập đến thôi, tất cả đều do mảnh đất này, và nếu các ngươi không di rời thì tất cả đều sẽ chết như thảm kịch 100 năm trước

_Mảnh đất này a? Tại sao, đại nhân

Quang Huy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nói:

_ Cho ta hỏi hai bức tượng sau khi nâng lên thì sau đó các ngươi ép nó xuống à?

_Dạ không, để đến tiết Thu là nó dần đần nún, đến tiết Đông nó hoàn toàn trở về độ cao ban đầu

Sau đó Quang Huy hỏi một câu hỏi không liên quan:

_Ngươi đã nghe đến loài vật khỏe nhất chưa?


Tô trưởng làng ngày càng khó hiểu trước lời nói của vị đại nhân này, lão lắc đầu, kiến thức về thế giới, lão mù tịt.

Quang Huy nói tiếp:

_Kiến chính là loài khoẻ nhất, dai nhất và cũng trung thành nhất. Nó nguyện hi sinh bản thân mình khi có chỉ thị của Kiến Chúa. Cũng như vậy thôi, hai bức tượng đã xây không đúng chỗ, dường như đã chặn đường qua lại của chúng.

_Cái gì? nếu đúng như lời đại nhân nói, sao chúng không đào một đường khác để vòng qua hai bức tượng – Tô trưởng làng khó hiểu cực kì, đầu óc cứ rối tung hết cả lên.

_Lửa cháy có màu xanh da trời, mà nhà kho nơi cất đất sét bị cháy. Bãi đất sét, tượng được chôn dưới đất. Tất cả đều có đầu mối từ đất sét.

Nói rồi Quang Huy lôi từ trong Nhẫn Giới ra một cục đất sét hắn nhặt chiều nay cho Tô trưởng làng.

Tô trưởng làng đưa hai tay tiếp nhận, sau đó khó hiểu nhìn Quang Huy.

Quang Huy nói luôn:

_Hãy thử ngửi mùi đất sét đi.

Tô trưởng làng đưa lên mũi ngửi nhưng chẳng phát hiện ra mùi gì, lắc đầu ra hiệu rằng không có mùi gì ngoài mùi đất.

Mà khoan mùi đất, Tô trưởng làng lại hít thêm vài ngụm khí nữa, mắt lão sáng lên rồi nhìn Quang Huy:

_Đại nhân là khí bùn lầy


Quang Huy gật đầu rồi nói:

_Khí bùn lầy được tích trữ dưới lòng hồ kia quá lâu rồi, nó đã ngấm vào từng tầng đất bên dưới, vì thế đất sét các ngươi đào lên từ dưới lòng đất khi đưa đi nung, ngọn lửa sản sinh ra qủy dị hơn, sức nóng cũng cao hơn, làm cho thành phẩm nung sáng bóng hơn.

Tô trưởng làng gật gù, lão bây giờ đã hiểu câu nói của Quang Huy rồi. Lượng khí bùn lầy* quá nhiều dẫn đến loài kiến trong lòng đất phải nâng tượng lên, cho khí thoát vợi ra ngoài. Và cũng như vậy, lượng khí dần tích tụ nhiều hơn, nó ngấm vào lượng đất sét kia, khi để tụ hết đất sét tại một chỗ, chỉ cần không khí lọt khe là cháy bất cứ lúc nào

*Khí Mêtan

Quang Huy biết lão đang suy ngẫm rất nhiều thứ, lão không phải loại ngu dốt, chỉ cần nghe qua lời nói của Quang Huy là biết ngôi làng đang ngặp nguy hiểm, mọi năm hàng vạn con kiến nâng hai bức tượng lên 20 phân mà chỉ riêng năm nay nó đã cao lên 45 phân, đủ thấy lượng khí tích trữ dưới lòng đất đã quá tải.

Quang Huy thở dài, Tô trưởng làng chỉ nghĩ đúng một nửa thôi. Nguyên nhân dẫn đến đám cháy không phải chỉ hở ra là cháy ngay đâu, nếu vậy thì khi chuyển đất vào nhà kho nó đã cháy lâu rồi. Phải cần một mồi lửa, đã có kẻ nào đó đã dựng lên truyện này, còn về loài kiến nâng hai bức tượng. Quang Huy cũng khó hiểu về phần này, có quá nhiều điều phi lý ở đây, có vẻ như Thượng Đế đã sai sót ở đâu đó khi tạo ra nhân loại. Điều vô lý không giải thích được còn rất nhiều, hắn cũng không nghĩ nữa (ví dụ như: tại sao Chó chưa chạm vào ao bao giờ khi đáp xuống ao mà cũng bơi được, vậy con người tiếp xúc với ao nhiều mà khi rơi xuống vẫn có người chết đuối @@)

Hắn mỉm cười rồi nhìn về phía khu rừng “Cũng đến lúc rồi nhỉ?”

***

“Hộc Hộc”

Cường Bát Hổ sau khi chạy trốn khỏi đám cao thủ, gã di chuyển đảo đường rất nhiều hòng cắt đuôi bọ bán theo nhưnng khi phát hiện không có ai bám theo, gã cắm cổ chạy một mạch về đầu làng.

Mỉm cười, haha, mục đích cuối cùng cũng đạt được. Bọn Thần Hầu phủ ngu ngốc kia làm sao biết được mục đích cuối cùng ta muốn nhắm vào chính là cái hồ đã thoát sạch nước này. Giờ này chắc hẳn bọ Thần Hầu phủ đã đánh hơi được nguyên nhân gây ra vụ cháy rồi, dân làng cũng đang được tập hợp để nói chuyện, chuẩn bị rời khỏi đây.

Gã nhảy xuống dưới hồ, lòng hồ đen ngòm vì bùn, nghe đâu đó tiếng quẫy bùn của những con cá không may bị mắc.

Lôi từ trong nhẫn ra một tấm đá mà đen, gã đi xung quanh hồ để tìm thứ gì đó.

Xác định chính là ở đây, viên đá giống như bị một lực hút xuống dưới đất, gã cười thầm trong lòng, cuối cùng báo vật cũng thuộc về ta, haha.

Đào tung lớp bùn lên 50 phân, một mảnh đá màu trắng pha chút đen vì rêu bùn xuất hiện. Gã đào càng nhanh hơn, lôi hết đoạn đá đó lên, gã sướng như điên khi cuối cùng kế hoạch đã hoàn thành, từ nay trở đi ta có thể chính thức nắm giữ chức vị cao nhất của Cường Màn phái rồi, gã thật sự rất muốn cười điên dại nhưng không giám kinh động đến đám người trong làng

Đứng dậy chuẩn bị đi thì có tiếng nói gọi gã, làm sống lưng gã ớn lạnh:

_Haha rất hân hạnh được gặp ngươi, Cường Bát Hổ a

CÒN TIẾP

Bóng dáng một người ngồi trên thành bờ hồ, Ngân trường bào khẽ bay theo gió, ánh mắt sau tấm mặt nạ hút xoáy mọi thứ nhìn vào nó

Cường Bát Hổ vội vàng tránh ánh mắt đi, thầm rủa tại sao hắn lại ở đây rõ ràng kế hoạch của mình không có một sơ hở mà

Quang Huy nhảy xuống hồ, đôi giày bị nún sâu xuống đất nhưng rất nhanh, hắn rút được lên, bước từng bước vững trãi về phía trước, mặc dù mặt bùn đất khá mềm nhưng đói với Quang Huy cũng giống như đi bộ trên mặt đất thôi, Lăng Ba Vi Bộ (Lướt trên làn sóng) chính là điều làm hắn thoải máu bước đi như vậy, tháo chiếc mặt nạ khỉ ra, khuôn mặt đã được ngụy trang bởi một lớp mặt nạ khác, nhưng nụ cười thì không phải ngụy trang:

_Cơn gió nào đã đưa một vị giáo chủ của Cường Màn giáo tới đây?

Cường Bát Hổ chỉ hừ lạnh, gã đang tính kế chạy trốn, vì người của Thần Hầu phủ đều là cao thủ võ lâm, mà khoan tại sao tên này không có linh lực, mà nội lực cũng không, chẳng lẽ hai tên hay đi theo hắn đã chặn bổn tọa ở trong rừng, haha, bây giờ hắn chẳng còn ai bảo vệ nữa rồi.

Gã vận linh lực cường đại bao bọc toàn khu hồ, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Quang Huy đã cảm nhận được nguồn linh lực đó, hắn không chùn bước, giữ một khoảng cách vừa đủ, nói:

_Cường giáo chủ, à nhầm Hải Viện huynh mới đúng chứ, huynh sao lại tới đây vậy?

Cường Bát Hổ giật mình, gã đã che dấu thân phận cực kì tỉ mỉ, tại sao vẫn bị phát hiện, hừ xem ra không thể xem thường y. Gã vận Kim linh lực tạo ra vài phi tiêu, chờ đợi để kết liễu con mồi.

Quang Huy di chuyển quanh người Cường Bát Hổ, thấy đối phương không nói gì, chỉ có ánh mắt sát khí chiếu thẳng vào người Quang Huy, hắn nhếc mép nói:

_Ngươi giết Tù Khổng chỉ để thực hiện âm mưu đen tối của mình à, ngươi cứ nghĩ trốn chạy trong bóng tối thì khi mặt trời lên, soi sáng bóng đêm bao bọc ngươi, rồi ngươi sẽ bị lộ thôi. Quy luật tuần hoàn của nhân loại, Ác quả ác báo. Ngươi lợi dụng lúc đi tìm Tù Khổng, ngươi trốn đoàn, đi đến Xưởng, nơi Tù Khổng đang đợi ngươi. Thứ ngươi muốn chính vì hắc thạch kia đúng không? Xem ra Tù Khổng đã chống cự khá quyết liệt, ngươi phải rạch tay hắn để lôi tấm hắc thạch, những vết chém trên sàn nhà, cột chỉ để tạo dựng hiện trường giả, ngươi đánh sập hai chiếc cột chắn mất nối ra vào. Sau đó ngươi về đoàn, khi đoàn đi đến Xưởng phát hiện có hai cột gỗ bị đổ, mọi người sẽ chạy đến, chỉ cần ngó vào là phát hiện ra thi thể, tin tức lan đến tai Tô trưởng làng, rồi theo kế hoạch của ngươi tất cả sẽ kéo đến đây. Nhưng đáng tiếc, ngươi đã tính sai một li, trước ngày lễ cúng, tất cả dân làng Trâu sơ phải rửa sạch sẽ thân thể không được vướng một thứ gì liên quan tới đất, đá. Ta đã quan sát tất cả mọi người ùa vào trong Xưởng, riêng ngươi, đế giày còn dính một ít đất đá, mà chỉ có nền nhà trong Xưởng mới có.

Lời vừa dứt, Quang Huy nhảy lé sang một bên, ba chiếc phi tiêu xoẹt qua, cắm phập xuống mặt bùn, thấy đối phương đã hành động, chứng tỏ lời nói của mình là đúng. Hắn chống tay xuống đất, ánh mắt theo dõi từng động tác của đối phương, rồi nói:

_Mục đích tiếp theo của ngươi chính là Cao Tạ, khi gã nhìn thấy thi thể của Tù Khổng, chắc chắn gã sẽ hoảng sợ, hình như đã có sự kiện gì đó tác động tới gã, gã chạy đến khu trấn mà 7 năm trước đã cứu Hải Viện thật. Ngươi chỉ cần phục kích bên đường để giết gã. Và tội ác của ngươi chưa dừng lại ở đó, 4 tháng trước ngươi giết Hải Viện thật để thay thế hắn, kế hoạch của ngươi quá độc ác, chỉ vì muốn giữ bí mật viên Bạch Thạch mà giết đi hai người duy nhất biết thông tin đó, thử hỏi ngươi giết ba người vô tội mà trái tim ngươi không xót.

_Câm miệng – Cường Bát Hổ điên,ánh mắt nong sòng sọc ẩn hiện qua tấm khăn che,lao đến đấm một cú mang Kim linh lực vào người Quang Huy

_Hự,..ọc

Quang Huy bị đánh bay về phía sau, đâm ầm vào kết giới rồi nảy lại, hắn cố gắng gượng dậy, khoé miệng có vệt máu chảy, chiếc vòng đeo cổ thoát ra, một tia sáng nho nhỏ phát ra

Quang Huy đứng lên, đôi chân vẫn vững như núi, khoé miệng nở nụ cười khinh bỉ:

_Chỉ vì mục đích biến thái mà 7 năm trước, ngươi giết cả ba hộ gia đình ư? Già trẻ, con thơ nhà họ đều chết dưới bàn tay vấy máu, con người lạnh lùng tàn nhẫn như ngươi mà vẫn tồn tại được à, sao ông trời không để ngươi bị trừng trị, nhưng hôm nay ta sẽ thay mặt công lý, bắt ngươi về quy án.

Cường Bát Hổ gầm lên, gã như thú hoang dại, lời nói của Quang Huy đã kích động hắ, một tên chỉ biết giết người như gã làm gì có sự tiếc thương, gã lao tiếp đến, đấm một cú rất mạnh vào ngực Quang Huy

Quang Huy không lé, dính trọn cú đấm, hắn nôn ra vũng máu, lăn dài sang một bên, phần áo trước ngực đã rách toác, chiếc vòng cổ nay càng sáng hơn, còn phía trước ngực, hình săm con rắn đen trườn quanh người

_Thập nhị Giáp thú Hắc Xà ấn, ngươi,..ngươi là Quang Huy thần thám – Cường Bát Hổ hoảng sợ lùi lại vài bước, ánh mắt không che dấu nổi sự hoang mang, nhìn vào Quang Huy mà gã có nhiều ý định thoáng qua, nhưng ý nghĩ cảm thấy tốt nhất là phải giết hắn ngay bây giờ, Quang Huy thám tử là một tên cực kì nguy hiểm

Quang Huy nhổ một búng nước bọt pha máu, vị tanh tanh vẫn đọng lại trên lưỡi, ngực trước đau quá, xem ra đã bị gãy xương rồi. Hắn cố gắng hết sức mới đứng dậy được. Mặt nạ trên mặt đã rách một nửa, hắn đành xé ra, lúc này đã bị lộ rồi, không thể che dấu được nữa.

Khuôn mặt tuyệt mĩ, đôi mắt bạc trắng, ẩn hiện nét cô đơn vô hạn, một vài sợi tóc bạc trắng khẽ đung đưa trên trán. Con người “yếu đuối” chống chọi trước ác thú.

CÒN TIẾP

Quang Huy thở dốc vì mệt cũng như đau, ánh mắt mập mờ muốn cụp lại, cơn buồn ngủ cứ đến nhưng hắn không cho phép mình gục ngã, cố đứng thẳng lưng, nói:

_Hai tháng trước, Truy Mệnh đã thông báo cho ta là đã phát hiện ra tung tích của ngươi ở vùng Nam Khang này, ta đã bàn bạc kế hoạch với Vô Tình để bắt ngươi, không ngờ tự mình giăng ra lại bị kẹt vào chính tấm lưới

Nhắc đến Truy Mệnh, Quang Huy lại buồn cười, cơn mệt cũng xóa tan đi, nụ cười vẫn giữ trên môi, hắn đã để mình rơi vào chốn nguy hiểm nhiều lần rồi nhưng chỉ duy nhất lần này tỉ lệ sống của mình rất thấp. Lại nhớ tới Truy Mệnh, nàng là người con gái thật kì lạ, cứ suốt ngày bám theo mình rồi bắt mình hát cho nàng nghe, kỉ niệm với nàng thật vui nhưng bây giờ, ta đã không thể…

Cường Bát Hổ đánh giá Quang Huy, gã biết tên này thuộc top nguy hiểm nhất đối với bọn Hắc đạo như gã, cần phải giết càng nhanh càng tốt, gã cười nghiến răng, vận lực thật nhanh tạo ra nhiều phi tiêu

Quang Huy cố lắm mới đứng thẳng được, hắn vừa ôm ngực vừa nói:

_Ánh sáng của Công lí không bao giờ tắt, nó sẽ nhấn chìm tội ác ngươi tạo lên, càng nhiều sự đen tối thì khi ngươi hối lỗi trong ngục, nó sẽ rằn xé ngươi, ta đã đọc hồ sơ của ngươi. Khi đọc xong ta chỉ có thể thốt lên rằng, ngươi không phải người mà là con qủy khát máu, giết ba mẹ mình năm 20 tuổi, tiếp đến là 29 thành viên nòng cốt của tổ chức Diệt Qủy hội, ám sát hai vị hoàng tử của Tây Vực tiểu quốc,hừ mới đây nhất chính là hai mạng người của Trâu sơ, ngươi…

Không để Quang Huy nói hết, Cường Bát Hổ phóng một loạt phi tiêu nhọ bay vù vù đến.

Quang Huy bình tĩnh nhắm nhắm mắt lại rồi khi những chiếc phi tiêu đến gần, hắn mở to hai mắt ra

“Truy Ảnh Bách Hướng”

Vù vù, một loạt phi tiêu lao vào trong không khí, thân ảnh qủy dị của hắn di chuyển ziczac né hết toàn bộ nhưng vẫn bị một chiếc xoẹt qua cánh tay phải.

Máu chảy tòng tòng xuống dưới tay, nhỏ giọt xuống mặt bùn, hắn vẫn mặc kệ, trừng mắt nhìn đối phương rồi nói:

_Kẻ đùa giỡn với mạng sống của con người chỉ vì mục đích, cũng chẳng khác gì một con qủy. Mạng sống của con người không phải do ngươi quyết định cũng không phải do Thượng Đế quyết định mà là do tương lai trả lời, nhưng mạng sống của ngươi đã được quyết định đó là trong tù cả cuộc đời.

Cường Bát Hổ gầm lên, nước rãi chảy tòng tòng, câu nói của Quang Huy đã biến gã thành con thú hoang, ánh mắt đỏ rực vì điên dại. Vận lực vào tay rồi đạp lún đất bay đến hướng Quang Huy, tung cú đấm xé gió.

“Rầm”

_Ọc..A..

Cú đấm nún sâu vào trong bụng Quang Huy, vệt máu vẽ lên không trung một đường cong, hắn há hốc mồm vì đau đớn.

Lực đẩy làm cho hắn lăn dài trên mặt bùn, quần áo rách rưới do ma sát với mặt bùn, rơ bẩn vì bùn đất bám lên. Hắn cố nén đau không để tiếng rên phát ra nhưng vì quá đau đớn, những tiếng rên nhỏ vang lên trong không gian yên tĩnh.

Ánh mắt dần dần cụp lại. Tại sao ta buồn ngủ vậy, không…được ngủ lúc này…hộc hộc, hãy tỉnh táo, hãy tỉnh táo, hãy giúp ta hãy giúp ta, ta là ai, ta là…

Đôi chân ai đó dần dần tiến lại phía hắn, hắn chỉ kịp nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến đến. Xong thật rồi sao?

Cường Bát Hổ cười điên dại, bước đi như một con thú săn mồi, lôi thanh đoản kiếm lê trên mặt bùn, tạo ra một đường rạch rất sâu đến gần chỗ Quang Huy.

Chiếc vòng trên cổ Quang Huy bỗng dưng phát ra ánh sáng bạc trắng, nó bao phủ lấy Quang Huy rồi từ từ dựng hắn ngồi dậy. Quang Huy mệt mỏi mở mắt ra, tay run rẩy lôi một viên Đan Dược rồi nuốt.

Cường Bát Hổ khi thấy ánh sáng từ vòng cổ phát ra, gã lùi lại vài bước, phòng thủ vì sợ đó là Vũ Khí tấn công từ xa. Nhưng đợi mãi không thấy hiện tượng gì xảy ra, gã đoán chắc đó chỉ là Vũ Bảo trị thương.

Quang Huy vẫn cảm thấy đau ở phần bụng hình như lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thương. Hắc Xà ấn chỉ có thể hấp thụ được một phần sát thương mà thôi nhưng một phần còn lại đối với một Người thường như hắn đã là sự đe dọa cực lớn tới tính mạng, may mắn hắn đã được chiếc vòng cổ cứu sống một lần nữa. Hắn vẫn ngồi bệt ở đó, đưa ánh mắt về phía đối phương, rồi hét lớn:

_Ngươi chỉ có vậy thôi sao hay đó là tất cả những gì ngươi có. Hừ một tên vô học không đáng tồn tại trên thế gian này, giết ba mẹ mình chỉ vì họ đánh mắng ngươi, giết 29 mạng người vì họ đe dọa đến người. Khi ngươi đột nhập vào Tây Vực tiểu quốc, ngươi đã tiếp cận Công chúa Akanmi, rồi nàng vì mắc lưới tình đã yêu ngươi, nàng đã chấp nhận tất cả, sau khi ngươi giết xong hai vị hoàng tử, nàng chỉ vì bao che cho ngươi mà phải kết án giam cầm. Chết trong đó vì bệnh, câu nói cuối cùng vẫn mong ngươi quay lại gặp nàng. Nhưng một tên vô tâm lòng lang dạ sói mà cũng đáng nhận tình cảm của nàng.

_CÂM MIỆNG – Cường Bát Hổ gầm to hơn nữa, một vết nứt trên trái tim băng giá, một vệt nước mắt chảy dài nhưng gã chẳng cảm nhận được gì, vẫn đôi mắt đỏ ngầu, vẫn là thanh đoản kiếm, gã dồn hết sức đâm kiếm vào ngực Quang Huy

Quang Huy cố hết sức hét to hơn gã:

_Ánh sáng chính là con đường duy nhất để đẩy lùi bóng tối và án phạt trừng trị duy nhất cho ngươi là

“Phán Xét”

Quang Huy dơ bàn tay phải ra, một bông hoa trong lòng bàn tay nở ra, Thánh Khí mang cũng mang tên Phán Xét, năng lượng từ thiên địa dần tích tụ. Nó ngày một lớn dần rồi khai pháo

“Bùm”

Viên đạn năng lượng bay nhanh hơn gió, bắn thẳng vào người Cường Bát Hổ, gã giãy giụa trong vòng tròn bao bọc. Hàng vạn kim châm năng lượng phóng vào 37 đại huyệt đạo trên người gã. Ánh sáng cũng dần hết, một thân thể từ trên không rơi bịch xuống đất. Ánh mắt gã lộ rõ sự hoảng sợ Kim Hổ Luân Hoàn giáp tại sao không hoạt động

HẾT

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.