Trở về truyện

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật - CHƯƠNG 21: HẮC THẠCH VÀ LÃO NHÂN

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật

25 CHƯƠNG 21: HẮC THẠCH VÀ LÃO NHÂN

Văn Quang sau khi trải qua sự tình vừa qua, hắn biết được rằng một trong Tứ Đại Thiên Tài Quang Huy mặc dù Nội Lực cùng Linh Lực không có bao nhưng hộ vệ bên hắn đều là kì tài ngàn năm, thuộc top cao thủ từng bị Chính Phủ và Thần Hầu Phủ truy nã. Thực lực của họ đủ vượt xa trăm lần Văn Quang, trong trận đánh với Cường Bát Hổ, Diệp Lan mặc dù không “toả sáng” nhưng Văn Quang biết rõ nàng nàng không tung hết sức, có bộ óc thiên tài Quang Huy ở đó, nàng đã câu giờ cho Cường Bát Hổ rơi vào bẫy, và rồi mục đích thứ hai chính là thăm dò thực lực của Văn Quang. Hắn không hiểu tại sao nàng lại làm vậy, có vẻ như những âm mưu cản đường những thiên tài ở nơi đâu cũng có

Bước trên khu rừng vô danh Văn Quang lôi hắc thạch mà Quang Huy tặng hắn ra chiêm ngưỡng, hình dáng như mấy cục gạch ở thế giới cũ, khác chăng là đen kịt một màu, đen một cách tăm tối. Ngẫu như khi đưa viên Hắc Thạch này vào bóng tối thì nó hoà vào hư vô. Hỏi Face thì thằng đó cũng nói tao đéo biết, mẹ đúng vô dụng, trong mấy cuốn tiểu thuyết tiên hiệp xuyên không thì loại như Face thì hầu như toàn trợ giúp cho Main trong công cuộc tu luyện, nhưng thằng Face này là nghịch thiên, éo hiểu nó là giống gì, hỏi thì tao không biết, năn nỉ mãi nó ậm ờ bảo “xem biểu hiện của ngươi có ngoan không?”

Đẹt.đệt…nghĩ mà ức, thằng này…

Văn Quang không thèm hỏi thằng Face, thử lần mò, nhưng mẹ ơi con thật sự có biết gì về Khoáng Thạch Linh Giới đâu, mình ở địa cầu chỉ biết nắn tiền cô li me thôi, khoáng thạch chả hiểu mẹ gì, mặc dù là dân dịch truyện nhưng đâu phải truyện Tiên Hiệp nào cũng nói về khoáng thạch đâu.

Lần mò sờ mó mà cũng chả có dấu hiệu gì, hắn nghĩ thử nhỏ máu mình vào xem, bởi đó là Kế Ước chủ tớ. Nhưng nghĩ đến là chủ nhân viên gạch này thì thật là…ngượng quá đi. Thôi kệ, liều ăn nhiều. Nghĩ đến việc mình nhỏ máu lập kế ước với Viên Gạch Đen này bỗng xuất hiện một Thần Bảo nhỉ haha. YY quá đi à

Tạch

Ngay lúc giọt máu của Văn Quang chạm vào Hắc Thạch thì bất ngờ có dị biến, à nhầm Văn Quang nó đâu có ngạc nhiên, hắn chỉ hơi mừng hụt xíu bởi cứ tưởng “Gạch Đen” sẽ toả ánh sáng rực rỡ, rồi một Thần Kiếm xuất thế ở trước mặt hắn. Đúng là đời đâu có ngờ, viên Hắc Thạch hơi xùi bọt đen ở nơi giọt máu nhỏ vào rồi tắt lịm

Văn Quang đang háo hức bỗng mặt đen lại, mẹ lừa đảo à, hay niềm tin của ta quá lớn. Đệt tưởng Linh Giới Xuyên Không hay cho Main gặp kì ngộ mà, fuck đéo buff cho ta tí gì à…đm thằng sáng tác… ?


3…2…1 bùm

_a…a…mẹ ơi… – Văn Quang chỉ kịp kêu lên vài tiếng rồi thấy đầu óc quay cuồng, ngất lịm như hồi Xuyên đến nơi đây

***

_Đây là đâu? – Công mơ màng mở mắt nhưng mi mắt nặng chĩu khiến hắn không tài nào mở ra được nữa. Nhưng…đm thằng Face bỗng dưng nói câu đó khiến tinh thần Đảng bất diệt trong hắn trỗi dậy

“thằng c hó câu đó phải để tao nói mới đúng”

“uầy, thế nào chả giống nhau”

Định cãi tiếng thì Văn Quang phát hiện khung cảnh xung quanh, hơi kì quái. Nơi đây theo nhận xét của Văn Quang thì âm u ẩm nước, giống một hang động thì hơn, đằng trước mắt thì có hai ngọn đuốc cháy sáng

Nghĩ thấy lạ, Văn Quang lắc đầu cho cơn đau bớt, hắn đứng dậy đánh giá xung quanh, thấy viên Hắc Thạch rơi đằng trước. Văn Quang nhặt lên xem xét thì không phát hiện gì thêm, nhưng hắn biết chính viên Hắc Thạch này đã kéo hắn đến nơi đây


_muaahaha – giọng cười kinh dị nơi đâu phát ra, cộng thêm tiếng phản dội của động đá, quả thực tạo ra âm thanh cười quái đản của bậc cao thủ tu chân

Văn Quang nuốt nước bọt cái ực. Hắn nghe rõ tiếng cười đó, nó xuất ra ở ngay trước mặt nơi có một lão già râu tóc đen đang chễm chệ trước ngai đá (giống ngai vàng của hoàng thượng nhưng làm bằng đá) hai bên là đèn đuốc sáng.

Lão già hơi híp nửa con mắt để nhìn con người đang run rẩy ngoài kia, lão toát ít chân khí ra đã làm Văn Quang qùy khuỵ xuống. Hài lòng với vấn đề trước mắt, thân thể gầy gom của lão đứng dậy bước đi đến gần nơi Văn Quang đang khuỵ gối, bước chân như thần tiên, không bước mà đi, cảnh giới quả thực đạt tới cao thâm khó lường

Từng giọt mồ hôi trên trán Văn Quang rơi, mẹ ơi khủng bố quá. Văn Quang không thể đứng dậy được lúc này, bởi có tầng áp lực vô hình nào đó đang bắt hắn phải qùy. Hắn chống đỡ đến toát mồ hôi, thầm rủa viên đá ml chết tiệt, nếu không có mi lão tử đâu có vào tình huống này

Bởi trong đầu Văn Quang nghĩ lão nhân trước mặt có lẽ là cao thủ chốn trong núi tu luyện chuyên bắt người sống về ăn thịt tu luyện đại võ công thượng thừa. Hôm nay cái mạng nhỏ của hắn quả thực phải hi sinh rồi

Lão già đến gần Văn Quang, thấy hắn cúi rạp đầu xuống, lão vẫn híp mắt, chắp tay phía sau nhìn, nhưng lão không nhìn bằng mắt, lão “nhìn” bằng sự cao thâm tu vi của mình. Rồi bất chợt lão giật mình vì không thể dò được tên trước mắt có tu vi, mệnh gì, chỉ biết trong người hắn có tầng tầng làn khói đen bao phủ.

Lão lại nhìn thấy thấm Hắc Thạch trên tay Văn Quang rồi gật đầu hiểu vấn đề. Hôm nay lão đang tu luyện trong tuyệt mật động của mình. Nơi này 40 năm trước lão rời chốn giang hồ về đây dưỡng lão, vậy mà bất thình xuất hiện một tên nam nhân. Kì lạ thay là nơi đây là tuyệt mật, 40 năm qua đâu có tình huống này xảy ra, lão tưởng nam nhân này đã mò mật đạo đến đây. Nhưng nhìn thấy tấm Hắc thạch đó thì quả thật đã hiểu chuyện


Kí: cảm ơn

Chuyện này phải bắt nguồn từ 40 năm trước, khi đó giang hồ nổi lên một cuộc tranh đấu để truy tìm tung tích Tuyệt Học Mật Tịch Thành Phố Kĩ, một bí kíp võ lâm đã thất truyền cấp bậc Thành Phố. Các bang phái, tông môn, ngay cả các đại gia tộc cũng lao vào cuộc tìm kiếm. Trương Minh Đạo khi đó đã là cao thủ võ lâm xưng bá một phương, lí lịch của lão được Thần Hầu Phủ ghi chép 300 cuốn, đủ thấy tài nghệ cùng sự hào hoa của Trương Minh Đạo lớn nhường nào. Lúc đó, lão cũng định tham gia tìm Tuyệt Học Thành Phố Kĩ nhưng do một biến cố trong bang phái, dẫn đến sự truy giết, chạy từ Uy Ba Đế Quốc đến vùng đất xa mạc Shurima, thì trong lúc sức cùng lực kiệt. Trương Minh Đạo đã được Tiên Nhân cho một viên Hắc Thạch giống hệt của Văn Quang. Nhỏ máu vào và lão đã đến nơi đây. Mặc dầu không biết đây là đâu nhưng nơi đây quả thực lí tưởng cho lão tu luyện Thần công cái thế, sau 40 năm, thần công của lão cuối cùng cũng đạt tới đại viên mãn. Lão định thoát ra rồi về Giáo phái của mình, truy diệt nhóm truy sát lão. Nhưng không thể ngờ đến ngày chuẩn bị đi thì một nam nhân mặt ngu ngu lại xuất hiện

Lão ngay lập tức cười quái dị, nghĩ đến một kế sách, rồi túm Văn Quang về phía Ngai Đá của mình

Văn Quang tưởng lão giết người hút máu, la oai oái xin tha mạng, nhưng lão đâu nghe, thế là trong lúc tiệt vọng hắn khóc lớn kêu:

_Mẹ ơi, người ta sắp bắn con rồi. Tiếng súng vang trời, máu con tuôn rơi (trích: Án Tử Hình – Lã Phong Lâm)

_hừ, im ta đâu có giết ngươi mà máu ngươi tuôn, yên ta nói

_vâng, cứ nói ạ – Văn Quang khúm lúm ngồi vào ngai đá. Hắn tưởng lão nhân sẽ hút máu luyện công phu như trong mấy tiểu thuyết có mấy ông quái dị thích sống trong hang động. Nhưng ai ngờ lão nhân không giết hắn mà lôi hắn lên ghế đá, đã vậy lão nhân vẻ mặt háo hức nhìn hắn. Được Yêu mà sợ, hắn đành ngồi nửa mông trên ghế, cầu kinh phật mong lão nhân đáng ghét này next đi, cho ta đỡ sợ

Lão nhân bắt đầu ôn hoà nói:

_ừm, tư chất không tồi. Ta miễn cưỡng thu nhận đồ đệ. Haha, ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, ta không phải quái vật, ta sống trong đây cũng có nỗi khổ riêng. Haiz nhớ năm xưa, ta cũng như ngươi dùng Hắc Thạch này để dịch chuyển đến địa phương này. 40 năm trước ta đến, 40 năm sau ngươi cũng đến. Vậy không phải hai ta đều có duyên sao. Hãy bái ta làm sư phụ, ta sẽ chuyền dạy thần công của ta cho ngươi, đảm bảo ngươi sau này sẽ vô địch thiên hạ, à nhầm xếp trong nhóm gần vô địch thiên hạ

Văn Quang nghe lão nói xong, thờ phào, thì ra lão này cũng là người vui tính phết. Bấy giờ hắn thẳng lưng đứng dậy, rồi qùy xuống bái ba lạy rồi hô lớn “Sư Phụ, hãy của nhận ba lạy”

Lão nhân tóc đen cười cười không ngừng nói Tốt Tốt, tốt lắm. Văn Quang bái xong tươi cười hỏi:

_vậy, sư phụ người pháp danh chi? – Văn Quang lúc này rất tỉnh táo, hắn biết nếu không bái lão nhân này thì có thể lão nóng giận giết mình mà bái rồi có sao đâu. Nhỡ đâu lão thật sự dạy mình võ công thì sao. Thôi bây giờ cứ giả vờ ngu ngu tí đi, đỡ lộ mặt, không lão bót chết. Thừa thời cơ chạy là ngon rồi


_haha, Năm xưa huynh đệ đồng môn gọi ta là Minh Đạo ca ca, Minh Đạo Chân Nhân…nhưng 40 năm nay ta bên trong động mật này nghĩ được ra cái tên Bá Đạo Chân Nhân. Vậy cứ gọi ta là Bá Đạo Chân Nhân Sư Phụ đi

Vãi cái tên max dài! Văn Quang thầm tra Face “biết được những gì nôn ra nhanh”

“Trương Minh Đạo đệ tử chân truyền duy nhất của Hiệp Độc Ngũ Độc Giáo, 40 năm trước quẩy tung giang hồ với Chấn Phái Chấn Tướng Uy Môn, được giang hồ lúc ca tụng là Thiên Tài trong Thiên Tài. Xếp bậc thứ 82 trong 100 vĩ nhân của Địa Châu tinh cầu , nhưng sau đó bị cả Ngũ Độc Giáo truy sát. Mất tích từ 40 năm trước, đến nay có nhiều lời đồn đã chết, thế nên cấp bậc bị thụt”

Ồ thì ra là một đại đại cao thủ, hehe trúng mánh rồi! Nếu bái lão này thì mình có phải sẽ là đệ tử chân truyền tiếp theo của cái Hiệp Độc gì gì đấy hay sao. Hehe nghĩ mà sướng rên

Bá Đạo Chân Nhân cũng thấy nét mặt của Văn Quang từ sợ sệt chuyển thành ngạc nhiên, Khiếp sợ, rồi sung sướng. Thầm nghĩ đệ tử mình quả thực giỏi, có thể khống chế tâm lí giỏi như vậy, nếu tư chất tốt bồi dưỡng thêm 30 năm nữa. Ắt hẳn thiên tài sẽ có tên hắn

_tên ngươi là gì? Minh Qúy? Ồ cái tên nghe lạ mà hay. Ngươi từng là ngươi dân tộc à? Không phải. Vậy ngươi ở đâu? Khang Hy đế quốc? Ồ, hay lắm hồi trước ta từng đến…

Hai người hàn huyên tâm sự mãi. Văn Quang bắt đầu nghi ngờ vị sư phụ Bá đạo Chân Nhân này rồi đó. Chả có tí uy phong của bậc cao thủ gì cả. Cứ như con nít, hỏi bao nhiêu chuyện, mà bực nhất là lão ta không ra dáng mình là sư phụ tí gì, tươi cười hỏi bao nhiêu là thứ. Khổ Văn Quang miệng luôn phải giả bộ cười cùng lão, đến nỗi méo cả miệng rồi. Mà tài, lão này sống 40 năm trời một mình hay sao mà hỏi lắm chuyện vậy, không lẽ là thật. Ặc vậy sao lão vẫn nói chuyện được nhỉ, theo khoa học chứng minh ở trên đảo hoang lâu ngày không tiếp xúc với tiếng người sẽ bị mất tiếng..à mà thôi ta còn bị xuyên không thì khoa học chứng minh cái mịa gì. Nhưng nghĩ đến tự dưng bị Xuyên, hắn cũng tức lắm chứ bộ

_sư phụ đại nhân bá đại chân nhân ơi, ngài có thể truyền thụ cho đệ tử tí võ công thâm hậu vô song cái thế của ngài cho đệ tử được không? – nghĩ không thể đợi lão nhân này được nữa, Văn Quang tò mò hỏi

_Ngươi muốn học – bỗng dưng ngữ khí tươi cười tắt, Bá Đạo Chân Nhân toả ra khí thế bức nhân, nghiêm túc nói

_dạ, đệ tử… – Văn Quang run rẩy trước khí thế lão nhân, mịa ơi, không nghĩ lão có thể xoay 360 độ như vậy

Kí: cảm ơn đã đọc

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.