Trở về truyện

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật - NGOẠI TRUYỆN ĐẶC BIỆT

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật

23 NGOẠI TRUYỆN ĐẶC BIỆT

(CẢNH BÁO: sau những thước phim sẽ có phần quảng cáo, nhưng hết quảng cáo thì bộ phim vẫn tiếp tục chiếu, nội dung sau đây hư hư thực thực, nếu nó là phần Logic trong truyện thì cứ cho là vậy còn nếu không phải thì nó vẫn chỉ là một đoạn quảng cáo mà thôi)

NGOẠI TRUYỆN ĐẶC BIỆT:

Đỉnh núi Vu Sơn, vạn năm tuyết phủ.

Bóng dáng hai lão nhân, râu tóc bạc phơ đang ngồi đánh cờ. Người bên trái mặc một bộ quần áo đạo giáo, âm dương hoà quyện, khuôn mặt kì lạ ở chỗ, lão có đến ba đôi mắt. Một chiếc ở giữa trán, nhưng bị đóng lại. Hình ảnh của lão được thờ ở nhiều ngôi đền cổ kính nhất Địa Châu, Lục Đạo Hiền Nhân là danh xưng của lão.

Người còn lại mặc một bộ quần áo trắng muốt, hoà vào làn tuyết bay. Lão đánh một quân cờ rồi hỏi Lục Đạo Hiền Nhân:

_Hiền Nhân thấy chúng ta sống như vậy đã đủ lâu chưa?

Hiền Nhân chỉ cười, lão nhấc Pháo lên rồi chiếu tướng.

Thấy Hiền Nhân không trả lời, lão nhân đưa Sĩ lên cản Pháo rồi nói tiếp:


_Vạn năm qua, chúng ta cùng ngồi trên Vu Sơn để nhìn về tương lai, ấn tượng khi dừng lại từ thời đại Dương Liêu, những con người kiệt suất đều cùng xuất hiện nào là Thần Long, Ma Kiếm, Tiên Kiếm, Vương Quyền,…nhưng chung quy lại tất cả đều phải chết vì thời gian. Ta đã nghĩ không biết sau thời đại đó là gi? Câu hỏi đã được đặt ra rằng, nếu sau thời đại của Dương Liêu là thời đại cuối cùng của Địa Châu thì sao?

Hiền Nhân bây giờ mới lên tiếng:

_Thái Thượng Lão Quân lo xa rồi, chúng ta được Người cử để bảo vệ Địa Châu mà.

Thái Thượng nghe xong, cười haha, chòm râu bị tuyết bay vào làm càng tô thêm màu trắng tinh, lão cười xong rồi nói:

_Người đã ngủ lâu rồi, đến khi Người tỉnh dậy thì chúng ta cũng đã mục xương mất.

Hiền Nhân nhìn thấy trong mắt Thái Thượng có điều gì đó, lão phủi phép bàn cờ biến mất tạo thành một bàn nước trà xuân thơm phức, rót cho Thái Thượng một li, rồi lão hỏi:

_Nếu Hiền Nhân có cao kiến, vậy xin thỉnh giáo?

Thái Thượng nhấp li trà nóng hổi, cảm nhận vị trà trong lưỡi, rồi mới nói:


_Vị trà thật ngon nhưng nó sẽ phai khi thời gian đến. Cuộc đời của chúng ta cũng vậy, sinh ra đã chỉ có ba người, mà khi chết đi có khi cũng chỉ có hai người chúng ta thôi.

_Haha, vậy ngài muốn nói?

_Ừm, ta đã nghĩ rồi, cuộc đời ai đó cũng chỉ thoáng qua như một cơn gió, tại sao chúng ta không tạo ra một cơn bão để in dấu vết lịch sử lên vùng đất bị quét qua. Nhân loại vạn năm nữa mới sinh ra mà chúng ta có chờ được đến vạn năm nữa hay không?

Hiền Nhân gật đầu tỏ ý hiểu, lão cũng suy nghĩ về cuộc đời của nhân loại, họ quá thực dụng không có ý chí cầu tiến, nếu đã sinh ra phải ít nhất tạo ra dấu vết trên quyển sách lịch sử. Đến thời đại Dương Liêu thì đó mới là đỉnh cao của Thiên Tài.

Thái Thượng cũng chẳng vòng vo nữa, nói thẳng:

_Ta có một ván cược lớn, ta đã nghĩ tại sao chúng ta không tập hợp bọn chúng để mở ra phong ấn nhỉ?

_Gì cơ?, haha ý ngài là Thập Nhị Giáp Thú, không được đâu, chúng là là Tiên là Thần thì làm sao mà có thể, Người trước khi biến mất đã dặn, chỉ có nhân loại mới được tập hợp chúng.


_Vậy sao chúng ta không tự tập hợp, hãy đầu thai vào thời đại Chủ Nghĩa, chúng ta có thể có cơ hội đó.

Hiền Nhân lắc đầu nói:

_Cho dù là như vậy nhưng Chuyển Sinh Luân Hồi Tiên Thuật đâu có đủ điều kiện, cần ít nhất ba người mà.

Nắm bắt được cơ hội, Thái Thượng nói luôn:

_Thả Hắn ra, chúng ta có thể cùng xuống.

Hiền Nhân giật mình, sau đó tĩnh tâm lại cuời lớn:

_Hahaha, đúng là một ván cược lớn. Nếu thành công chúng ta có thể mở ra con đường Hư Vô duy nhất dẫn đến Miền Đất Hứa, nhưng thất bại thì…

Thái Thượng cũng từng nghĩ vậy, nếu thất bại chắc chắn Hắn sẽ hủy diệt tất cả….con Qủy do Người sinh ra, một cuộc tình sai lầm…

HẾT

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.