Trở về truyện

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật - CHƯƠNG 20: BÓNG ĐÊM ĐI XA, BÌNH MINH THẾ CHỖ

Ngày Ấy Hoa Xoan Nở - Khổ Luyện Hoa Khai Cổ Nhật

24 CHƯƠNG 20: BÓNG ĐÊM ĐI XA, BÌNH MINH THẾ CHỖ

Quang Huy ngã ngửa ra thở dốc, hắn cười vì mình chưa chết (nghe vẻ thanh niên thích cười) nằm ngắm trời khuya, hắn lại nhớ đến lời dạy của sư phụ “cảm giác sợ chết còn đáng sợ hơn cái chết”

_Sư phụ, ông, phụ thân, phụ mẫu mọi người vẫn theo dõi con chứ, bây giờ hài nhi đã trưởng thành rồi, biết cái chết đáng sợ ra sao rồi, nhưng hài nhi vẫn sẽ đứng vững trên con đường đầy máu này

Nghỉ lại một lúc hắn ngồi dậy đi đến gần Cường Bát Hổ. Bây giờ gã đã bị phong bế tứ chi, không thể cử động được, ánh mắt thì vẫn nhìn Quang Huy bước tới, vẫn còn cảm giác ăn thịt nhưng đã xen một chút sợ hãi

Quang Huy ngồi xổm xuống, ui chao sao bụng lạ đau vậy, có vẻ bị xuất huyết bên trong rồi. Nén đau lại, hắn nhìn đối phương rồi hỏi:

_Hắn đang ở đâu?

Quang Huy đã giải khai ngôn đạo cho gã nhưng vẫn không thấy hắn trả lời. Hắn nắm tóc gã, dốc ngược lên rồi đanh mắt lại hỏi lại lần nữa:

_Nói mau, hắn đang ở đâu?

Cường Bát Hổ bỗng cười lên như trêu tức, gã nhắm mắt lại không muốn nói gì hết.


Quang Huy căm tức, nghiến răng không may làm kinh động đến vết thương. Nhưng hắn vẫn nén đau, dốc mạnh đầu gã lên rồi hét vào mặt hắn:

_Nói! Tên Ma đầu đó đang ở đâu, nói nhanh

Vẫn thấy tên khốn đó nhắm mắt cười trêu tức. Quang Huy bình tĩnh lại cũng không quên bồi một cú đấm vào mặt gã, khiến gã la oai oái vì đau đớn

Hắn phủi tay đứng lên, bây giờ hỏi tên khốn này chắc cũng chỉ nhận được sự im lặng thôi, hắn đành nhờ Thần Hầu phủ tra hộ vậy. Điều mà Quang Huy vượt qua nỗi đâu khi mất ông, đó chính là báo thù, kẻ đã gây ra cái chết của ông, Hắc Long thủ ấn.

Tha thứ cho kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân mà tha thứ cho bản thân là sẽ bị kẻ thù tàn sát.

Hắn thờ dài, chuyện cũng lên kết thúc thôi, rút trong nhẫn ra một quả pháo rồi bắn lên trời

***

Ở trong làng


Tô trưởng làng đã thống kê cũng như truyền đạt mọi thứ cho dân làng về việc bên dưới có “bom”,đã làm dậy lên làn sóng hoang mang, nhưng nhờ sự nhanh trí của trưởng làng, người dân cũng bớt phầm nào lo lắng khi được nghe về kế hoạch di cư sang nơi ổn định hơn.

Tô trưởng làng đang tiếp một vài người dân thì đằng xa một bóng người chạy đến.

Lão nheo mắt lại nhìn thì thấy bóng dáng này quen quen. Đến khi người đó lại gần thì Tô trưởng làng mới kinh ngạc vì đó là tiểu tử Vũ Kì.

Vũ Kì chạy đến thở hồng hộc, cố gắng nốc một ngụm nước, rồi kể lại đầu đuôi sự việc khi bị Tô trưởng làng hối giục

Thì ra buổi chiều nãy hắn thấy Cao Tù tự dưng rời khỏi làng, hắn tò mò đi theo nhưng do tốc độ hai người phân biệt quá, hắn bị bỏ lại đằng sau. Cố gắng chạy tăng tốc được một đoạn thời gian, cuối cùng khi hắn phóng lên phía trước thì phát hiện ra thi thể của Cao Tù. Hoảng hốt chạy lại khám xét thì may thay gã chưa chết, nhưng động mạch rất yếu, trên người vết chém chí mạng cũng rất sâu. Hắn đưa Cao Tù đến thị trấn nhỏ ở gần đó chữa trị thì may mắn là bây giờ gã đã qua cơn nguy kịch. Hắn mới có thời gian rảnh chạy về, không phải hắn chạy nhanh là do có việc gấp mà là do trên đường tối om, sợ ma thế lên thằng bé mới cắm đầu chạy ?

Tô trưởng làng đã lo lắng khi Tù Khổng chết, bây giờ lại đến chuyện của Cao Tù, tinh thần gần như sụp đổ, một mình lão làm sao gánh vác được trọng trách ngôi làng đây. Nước mắt sắt rơi, lão già rồi, ở độ tuổi “xưa nay hiếm” này, lão vẫn phải gánh vác hết mọi chuyện trong ngoài Trâu sơ. Đến việc Tù Khổng bị chết càng làm lão khó sử. Chỉ có thể khóc một mình mà thôi.

Tâm trạng của Vũ Kì cũng buồn lắm, hắn vừa được nghe kể lại rằng mọi người trong làng phải dời đi ro nguyên nhân nào đó. Điều đó khiến một cậu nhóc mới lớn như hắn cảm thấy mệt mỏi không kém. Nhưng đáng thương thay hắn vẫn còn quán trẻ để hiểu hết sự đời.


Mọi người đang chìm vào trong suy nghĩ thì trên bầu trời bỗng có một cột sáng bay lên

“Chíu….Bùm”

Tiếng pháo nổ đánh thức tất cả mọi người, ngoái hết lên trời thì ai nấy đều há hốc mồm vì sợ vì kinh ngạc.

Một biểu tượng xuất hiện trên cao, một chữ mà làm cho tất cả đều sợ

“Thám”

Chỉ có một chữ Thám màu bạc đang đốt cháy trên màn đêm đen tối. Biểu tượng đã được đưa vào tất cả Luật pháp tối cao trên toàn Địa Châu tinh cầu. Khi nhìn thấy nó cũng như nhìn thấy Thiên Tử.

Ngân Sắc Thần Thám Quang Huy đã ở đây và phá xong vụ án. Thông điệp ngắn gọn đó đều đang xuất hiện trong đầu tất cả những ai nhìn thấy chữ Thám đó.

Tô trưởng làng cũng há hốc mồm, lão lắp bắp sợ hãi nói:

_Chẳng có nhẽ, vị Thần Hầu phủ đó…trời ơi ta sao lại không nghĩ ra nhỉ?

Vũ Kì quay sang nhìn Tô trưởng làng để tìm câu trả lời vấn đề thắc mắc trong đầu hắn.

Tô trưởn làng tiếc nuối đáp:

_Hai người đi theo vị Thần Hầu phủ đó chính là Tam quái Dị Nhân trong truyền thuyết đó. Ta đáng nhẽ phải đoán ra chứ nhỉ, người của Thần Hầu phủ đâu có đi cùng nhau bao giờ đâu. Mà xét trên đặc điểm kì lại của hai người đó thì…


_Thì sao ạ?

_Người tóc tai bù xù, xoã hết mắt đó được giang hồ đồn đại biệt hiệu Cẩu Học Thính, người đàn ông bí ẩn tiếp theo đó chính là Độc Lão Quái.

Vũ Kì nghĩ một hồi rồi hỏi:

_Nhưng là Tam Quái mà sao chỉ có hai người không lẽ vị Quang Huy kia cũng thuộc nhóm đó

Tô Cần lắc đầu:

_Haiz, ngươi còn nhớ một vị cô nương mà đã được Thần Thám hỏi không?

_Chẳng nhẽ – Vũ Kì kinh hãi

_Đúng thế, nàng cũng chính là thành viên thứ ba của nhóm, nàng đeo mũ trùm kín là không cho người đời ngắm được vẻ đẹp thần tiên của nàng. Nàng đẹp đến nỗi người ta đặt vào nhóm Tam Quái Dị Nhân. Đẹp đến quái dị

CÒN TIẾP

Văn Quang mệt mỏi lê lết đi theo ba người Diệp Lan. Từ tối tới giờ chưa ngủ được lúc nào, điều đó làm cho thể xác hắn mỏi nhừ. Đã vậy khi nhìn thấy pháo hoa nhà ai bắn lên trời, Diệp Lan lôi luôn hắn đi, bốn người đi một mạch về phía Tây ba bốn dặm đường.

Văn Quang mỏi chân cực kì luôn, nhưng vẫn cố phải đi, ba người kia thì có nội lực, đi đường đối mới họ chẳng khác nào uống một chén trà nhưng đối với một thường dân như hắn, là một nỗi ác mộng.

Diệp Lan thấy Văn Quang đi lùi lại đoàn, nàng cũng giảm tốc độ đi song song với hắn, hỏi:

_Đệ sao vậy?

Được Diệp Lan hỏi, Văn Quang chỉ cười khổ, bây giờ mệt quá rồi, thể lực của thân xác 16 tuổi này sao mà yếu đuối quá. Mà mẹ nó mình chết rồi mà sao vẫn cảm thấy mệt vậy, thằng Facebook tào lao bỏ mẹ lên được. Giám troll bố mày à.

Diệp Lan cũng đã đoán được nguyên nhân, nàng nắm lấy tay hắn rồi truyền linh lực cho hắn.

Văn Quang A lên sung sướng, cảm giác thật tuyệt, thân xác mình nhẹ như lông đó. Cơn mệt mỏi cũng tiêu tan, rồi hắn cười cảm ơn Diệp Lan.

Nàng cười duyên đáp lại. Hớp hồn trước nụ cười đó, Văn Quang biết tỷ tỷ đẹp nhưng nàng không khiêu ngạo kiểu tiểu thư quyền qúy, nàng rất tình cảm, mặc dù tính cách hơi bá đạo một tí, nhưng chung quy vẫn là một tâm hồn trong sáng cực điểm.

Ánh trăng như một đóa hoa tươi

Khoe sắc thắm bên làn tóc mai

Chén rượu khi đã phôi phai

Khúc nhạc ai gảy bên tai nghẹn ngào

(hêhe em tự sáng tác, nó có tên “Tả Nguyệt Vô Nguyệt”)

***

Cả bốn người vội vã đi theo Cẩu Thính, hắn đưa mọi người đi khỏi Trâu sơ một đoạn xa, dừng chân tại một khu đình cũ nát. Mặc dù trong bóng tối nhưng Văn Quang có thể thấy mái hiên vụn vỡ, đổ nát hoang sơ, cửa sổ còn lung lay kẹt kẹt theo gió thổii. Một ngôi đình bị bỏ hoang

Bóng dáng Ngân trường bào, một nam nhân ngồi trên tảng đá, hắn bước đến

Nhất tửu phong lưu tuyệt trần gian

Vị nồng như say thật ngỡ ngàng

Nam nhân chí khí cụng một chén

Nguyện chết khi say bên cạnh nàng

( Tả Tửu Vô Tửu – ZeNo)

Đoạn thơ đó là do Lã Vọng Quân viết khi thưởng thức vị tuyệt hảo của Đệ Nhất Tửu của Đinh Túy đế quốc bên cạnh mỹ nhân gẩy đàn.

Khi Văn Quang gặp nam nhân mặc Ngân trường bào này. Tuyệt mỹ như mỹ nữ, phong thái như mỹ nam. Cảm giác rất “say” khi gặp hắn. Khí chất chứa đầy vị nồng của rượu, phong thái chứa đầy vị đắng cay của mỹ tửu thượng hạng.

Quang Huy thấy trong đội của mình thêm một thành viên nữa, hắn đánh giá sơ qua rồi hỏi:

_Không biết vị huynh đệ đây xưng hô thế nào?

Trước vị say của hắn, Văn Quang cố gắng định thần lại, lắc lắc đầu cho hết choáng. Bình tĩnh hết mức nói:

_Không giám, đệ tên Minh Qúy a

Diệp Lan cùng Độc Kê thầm khen Văn Quang, khả năng chịu đựng trước phong thái của Quang Huy thật giỏi, một người không có nội lực mà có thể lấy lại được bình tĩnh thì đúng là kinh nhân rồi.

Quang Huy nghe Cẩu Thính truyền âm xong, hắn đã biết sơ qua về Văn Quang. Quang Huy nói với Diệp Lan:

_Tỷ tỷ thật giỏi a

Diệp Lan cười

Còn Văn Quang thì được Face truyền cho hồ sơ lý lịch của Quang Huy, đọc xong hắn không khỏi há hốc mồm lên, thì ra tên nam nhân này là một thiên tài.

***

Cuộc chia li nào cũng chẳng phải có

Nguyệt trốn, Dương lại lên

Vết tích còn vướng vấn

Diệp Lan mỉm cười nói với Văn Quang:

_Đệ đệ thân mến, quãng thời gian qua ta rất vui vì quen được một nam nhân tốt như đệ, cảm ơn những tháng ngày vui vẻ đó. Nhưng ta phải đi rồi, có một chuyện đại sự đang diễn ra ở Cuồng Long Đại đế quốc. Bọn ta phải đi gấp, đệ có muốn đi theo không?

Văn Quang buồn chán, lắc đầu, đúng thật quãng thời gian qua hai người rất vui vẻ nhưng nàng phải đi rồi, hắn không thể đi theo bởi vì quãng đường của hắn còn dài lắm không thể một mạch đến nơi mà hắn không muốn.

Diệp Lan mỉm cười rồi bay đi mất, nàng vẫn cố tha thiết nói:

_Đệ đệ à, khi nào gặp lại thì cho ta biết tên thật của đệ nhé!

Ôi fuck, Văn Quang há hốc mồm vì không tin nổi. Suy nghĩ lại, mình có tạo ra sơ hở nào đâu nhỉ, nhưng thôi ai bảo nàng là cánh tay phải của Thần Thám làm chi? Tất nhiên tố chất phải thông minh rồi.

Quang Huy rút từ trong nhẫn ra một tấm hắc thạch rồi đưa cho Văn Quang như một lời cảm ơn đã chăm sóc cho tỷ tỷ hắn:

_Ta được biết Minh Qúy đệ luyện Hắc Ma Thuật, và đây là thứ có thể giúp đệ tăng cường sức mạnh đó. Ta không biết nguyên lí hoạt động của nó như thế nào nhưng nó sẽ phù hợp với đệ.

Nói rồi hắn định quay lại phóng theo ba người kia, nhưng Văn Quang đã gọi lại:

_Khoan đã

_Còn gì nữa à? – Quang Huy thắc mắc hỏi

Văn Quang hít một hơi lấy bình tĩnh rồi hỏi:

_Tại sao huynh là một thiên tài mà lại hay đi vào chốn lầu xanh vậy

Quang Huy cười haha, hắn vỗ vai Văn Quang rồi nói:

_Muốn lấy thông tin của vụ án cách tốt nhất là khai thác ở lầu xanh, khi nữ nhân họ sướng lên thì chúng ta có thể hỏi bất cứ thứ gì, không thể có điều giả dối.

Văn Quang nghe xong đáp lại:

_Có phải không khi từ Sắc trong Ngân Sắc Thần Thám không phải Sắc Dục…mà là Sắc trong ánh mắt Sắc Xảo, suy luận Sắc Bén và ý chí Sắt Đá.

Quang Huy chỉ cười không trả lời gì nữa, vỗ vai lầm nữa, rồi cúi chào biến mất trong không gian

Văn Quang thở dài, quãng đường tiếp theo của hắn lại chỉ có một mình rồi.

Chân trời kia khi ánh dương đang lên, soi sáng không gian tăm tối. Bóng tối đi qua, bình minh đón chào.

HẾT

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.