Trở về truyện

Nếu Có Kiếp Sau Ta Phải Làm Một Lưu Manh Biết Điều - Chương 20 Nếu Có Kiếp Sau Ta Phải Làm Một Lưu Manh Biết Điều

Nếu Có Kiếp Sau Ta Phải Làm Một Lưu Manh Biết Điều

20 Chương 20 Nếu Có Kiếp Sau Ta Phải Làm Một Lưu Manh Biết Điều

Bước ra khỏi cửa phòng hắn thật sự choáng ngợp vơi độ rộng lớn và xa hoa của căn biệt thự này,không có lẽ nó đã vượt quá sự tưởng tượng mà hắn có thể nghĩ tới đó là một căn biệt phủ.

Đôi chân hắn như không biết mỏi,tìm kiếm tất cả căn phong mất hai phần số phòng đều là phòng trống không có người ở một phần còn lại thì có người bên trong nhưng cũng chỉ toàn những người hắn không cần tìm,hoặc là cửa phòng khóa chặt không ai trả lời tiếng gọi hắn.

Hắn ủ rủ tìm khắp phòng này qua phòng khác,lục tung biết gần như toàn bộ cái biệt phủ mà vẫn không thấy nàng ở nơi nào.

Vừa đi tìm kiếm hắn vừa chửi rủa " Hồng Băng ả ta cũng thật biết chơi, có hai mẹ con ở cùng nhau mà xây lên một toàn biệt phủ số phòng để không phải chiếm tới hai phần ba,số người được thuê tới làm việc trong nhà còn gần bằng số đàn em hắn,đúng lắm tiền nhiều của thường có cánh chơi độc đáo riêng". Hắn không khỏi tặc lưỡi cảm thán.

Biết vậy năm xưa nghe lời cô nàng kia cố gắng học tập thì không cần phải làm một tên lưu manh nghèo nàn, đâm thuê chém mướn mấy chục năm không kiếm được số tiền người ta bỏ ra thuê giúp việc.

Bước đi không nhìn trước sau,một bóng người không biết từ đầy cửa từ một cắn phòng bước ra vốn ngay từ đầu mắt hắn đã ở trên mây liền không có lấy một nữa điểm phản ứng cứu vậy trực tiếp vào.

Rầm

Hắn liền ngã văng về phía sau,chưa cần nhìn tới đối phương là với bản tính mõm đi trước tay chân theo sau của hắn liền gào lớn cái miệng:

-Con mẹ thằng nào cản đường đi lão tử.

Chửi cho sướng cái miệng trước xong hắn lúc đầu óc choáng váng cố ngước nhìn lên thấy một mỹ nữ mặc một chiếc vậy dạ vũ màu đen thân hình không thua kém Hồng Băng là mấy còn có thể nói có sự mị hoặc riêng biệt của nàng hắn nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.

-Um hửm...

Sau một đêm thấy một tên nhóc bản tính nhút nhát thường ngày xoay 180 độ ,nàng khỏi hứng thú dùng tay che chiếc miệng nhỏ đang nở một một nụ cười đầy yêu mị,nhưng lời nói vẫn lạnh như khi nào:

-Muốn chết.

Từ một gương mặt đang cười yêu mị trước mắt lập biên thanh bộ dáng lạnh lẽo chết người nhìn hắn.Nàng không một chút kiêng nể gì với thân phận của hắn là con của Hồng Băng,mà đối với nàng Hồng Bằng có đứng cạnh thằng con quý tử này đi chăng nữa thì nàng vẫn giáo huấn một trận.

"Là con ả điên đó" Toàn thân hắn lúc này không lạnh mà run liên tục bò về phía sau.

Nhìn nàng ta mỗi lúc một tới gần toàn thân hắn lúc này bắt nhớ lại cảm giác đau nhức lúc trước.

Hắn mơ màng nhớ lại cái cảnh tượng bị nàng ta phá đám khi mình đang hành sự.

olo.

Một ngày nọ khi bao nhiêu tâm huyết của hắn đặt lên cô ả Hồng Băng lừa được nàng ta lên giường với hắn.

Khi hắn đang nồng say cùng Hồng Băng đang giao chiến kịch liệt trên giường, tiếng rên rỉ đến mê người của Hồng Băng đang liên tục phát ra kiến hắn sung cảm cực khoái thì liền lập tức bị những tạp âm bên cắt ngang.

A A A

Tiếng đàn em của hắn canh bên ngoài kêu gào thảm thiết.

Bình Bình Bình

Tiếng đập cửa dồn dập,khiến hắn muốn tiếp tục những lại không thể chịu nổi sự khó chịu đó chửi lớn:

-Con mẹ thằng nào không có mắt không thấy lão tử đang hành sự.

Hắn vừa chửi vừa đi ra mở cửa,cánh tay vừa đưa ra vừa mới chạm tới tay nắm cửa, hắn chợt lập tức thu tay né sang một bên.

Rầm!

Cánh cửa bị một cước đá nát,văng đi một đoạn xa.

Tiến vào không ai khác chính là 'con ả điên'.

- Oh,mỹ nữ lại tự đưa thân tới cửa,anh đành chịu khổ một chút chơi three some.

Nhìn ngắm thân thể của một lượt từ trên xuống dưới hắn đê tiện liếm mép một cái.

Nàng không để ý tới hắn, chỉ tột cùng phẫn nộ nhìn Hông Bằng loã thể,cả người ướt át nằm trên giường gầm lên:

-Mày dám đụng tới cô ấy.

Gầm lớn một tiếng,nàng ta lao vút lên một quyền đánh tới.

-Nữ nhân mà hung dữ vậy thì không ai lấy đâu, nhưng anh thích kiểu này.

Hắn khinh địch chỉ mãi nghĩ tới tư thế nào nên áp dụng với nàng ta,nhanh hắn liền bị vả mặt quyền lục của nàng vượt quá mức độ thân hắn lúc này có thể chịu đựng được.

-Hự...

Hắn bị đấm vang đi nằm một đống ở góc tường miệng hộc ra ngụm máu lớn.Cơn nhói trước lồng ngực nói cho hắn biết xương sườn của hắn đã bị nàng đánh gãy.

Hắn biết nếu tiếp tục chủ quan nhất định sẽ bị ả ta đánh chết, lau đi vệt máu trên miệng tính buôn lời sỉ nhục để chọc nàng phân tâm:

-Để anh…

Chưa kịp nói hết lời nàng ta như nỏ mạnh bắn tới.

Rầm!

Mặt hắn trắng bạch nhìn sang vết thủng to tổ bố trên tường thở phào một hơi chửi thầm:"Con mẹ nó may mình kịp thời tránh né".

Hắn bắt đầu đáp trả lại bằng các đòn thế nhưng hắn xuất thủ bất kỳ chiêu gì đều bị nàng nhẹ nhàng hóa giải hắn bị đánh cho thảm không còn gì để nói.

"Con ả điên này vậy mà người trong giới cổ võ giả".Biết hiện tại bản thân có liều mạng cũng không thể thắng được, hắn phải dùng tới tuyệt chiêu mà mấy hắn chưa một thất bại ra dùng:"Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách".

Hắn vớ lấy khẩu súng bên cạnh hướng thẳng nàng ta uy hiếp,như trong dự đoán nàng ta không chút nào sự sợ hãi, ánh mắt ta chăm nhìn hắn tay rút chiếc trâm ngọc đang cài trên tóc ra làm vũ khí.

Đoàng Đoàng Đoàng

Mục tiêu hắn nhắm tới không phải là 'con ả điên' mà là Hồng Băng đang bên giường,sở dĩ hắn làm vậy vì hắn tự tin với năng lực của 'con ả điên' đủ khả năng ngăn chặn mấy viên đó.

" Hạ lưu" Nhìn đường đạn không phải nhắm tới chính mình mà là người bạn thân của mình nàng không tặc lưỡi một cái chửi thẩm trong bụng song dùng tốc nhanh nhất lao tới chắn trước bảo vệ cho Hồng Băng,nàng dùng chiếc châm cài chém bay từng đường đạn.

Choang

Cửa kính bên cạnh vỡ toang tửng mảnh từng mảnh rơi xuống mặt đất loảng xoảng.

Nàng ta bấy giờ mới thoáng hiểu ra mục đích của tên đó của tên 'hạ lưu' trước mặt nàng, chuẩn bị lao tấn công hắn ngăn hắn tẩu thoát.

Đoàng

Nhìn đường lại hướng tới Hồng Băng khiến nàng không thể di chuyển dù chỉ nữa bước chỉ có chôn chân tại chỗ để bảo vệ cho bạn mình.

"Chỉ cần hắn nhảy xuống bên dưới,dùng chấp hắn chạy trước mình vẫn có tóm được hắn" Trong lòng nàng ta mặt thoáng lên một tia đắc vì nàng biết hiện song phương đối diện nàng không thể nào thua hắn dù hắn có súng đi chăng nữa,mà điều nãy giờ cầm chân nàng nãy chính là hắn lấy Hồng Băng ra kìm hãm hoạt động của nàng,nếu mất đi thứ hắn có thể uy hiếp, hắn chỉ có một chữ chết.

Hắn nhìn trên mặt nàng thoáng một tia đắc ý trên gương mặt hắn thoáng ra ý cười nhẹ khinh thường nàng ta:

-Mỹ nữ,tốt nhất cô không đuổi theo ta đâu.

Vừa nói tiến tới chiếc điện thoại của hắn cuối phòng,cầm chiếc điện thoại lên bấm một dãy số:

-Tôi có tin này rất kích mấy cho người mau tới đi...

Hắn như cố tính nói thật lớn để thú hút sự chú của ai đó.

Nàng ta nhìn thấy hắn gọi điện thì tức đến run người,hận không thể bắm tên 'hạ lưu' trước mặt thành ngàn mảnh, vì nàng biết tên hạ lưu nay đang gọi tới cho ai,không ai khác chính là lũ nhà báo một ăn không rồi,nếu như nàng đuổi theo,thì rất có thể sáng mai danh tiếng người bạn của mình sẽ bị hoại đến không gì có thể tưởng tượng được.

Phát tiết cánh tay mang cây trâm phóng tới hắn, nàng biết hắn có thể dư sức tránh né,nhưng hiện theo tính toán số đạn bên trong không con quá hai viên nếu thật sự phải đỡ cho ngươi bạn thân của mình thì dù có chúng hai viên đạn đó nàng vẫn có thể lấy mạng tên 'hạ lưu' này,lúc này nàng chỉ mong hắn thấy bản thân mình không còn vũ khí mà làm ẩu đánh tới.

Nhìn chiếc điện thoại bị cây trâm găm trên tường,gương mặt hắn hiện vẻ giễu cợt như nhìn thấu suy của cô nàng,không một lời hắn lao mình ra cửa nhảy xuống.'Con ả điên' lập tức lao tới cạnh cửa sổ, nhìn bong lưng của tên 'hạ lưu' mỗi lúc một xa nàng càng thêm căm hận,đến khi hắn hoàn toàn biến vào trong bóng tối nàng mới không dõi theo.Bất chợt ánh mắt của nàng nhìn qua chiếc điện thoại bị găm ở trên tường.

-Đây là điện thoại của...Hồng Băng...

Nàng lúc này bùng nổ như muốn phát điên,nếu điện thoại của Hồng Băng chắc tên 'hạ lưu' đó không thể biết mật khẩu,nên rõ những hành động lúc gọi cho cánh báo chí cũng là giả,chăng qua nàng bị cơn giận che mắt không thể phân biệt thật giả.Hai mắt đỏ ngầu lập tức một quyền xuất đánh thủng một tường lớn.

-Ngươi được lắm,không ngờ Linh Lăng ta lại có ngày bị tên nam nhân chơi một vô.

olo

Quay lại hiện tại.

Linh Lăng nhìn thằng nhóc phế vật trước mặt không khỏi chán ghé,bản nàng thật cũng không hiểu tại vì thằng nhóc phế vật này từ bỏ địa vị trong gia tộc.

-Nếu ngươi muốn Hồng Băng thì ở phòng kia.

Nàng chỉ tay vào một căn phòng ở phía xa,song không nhìn hắn lấy một cái liền rời đi.

Nhìn nàng rời đi hắn lúc này mới hoàn chấn tinh:"Sao nàng ta biết mình cần tìm Hồng Băng"

Ánh mắt hắn nhìn theo bóng lưng của Linh Lăng,ngây ngốc một hồi cuối hắn cũng không rãnh lưu tâm tới chuyện kỳ đó vị giờ này hắn còn việc quan trọng hơn phải làm.

Nhanh chân hắn chạy tới căn phong mà cánh tay Linh Lăng chỉ tới khi nãy,khẽ xoay tay nắm cửa liền phát hiện cửa được khóa trái,khống còn cách nào hắn phải dừng kế hoạch tập kích bất ngờ của bản thân lại.

Cốc Cốc

-Ai vậy.

Một giọng nói đây yêu kiều vang lên.

-Là ta...con.

Hắn quen miệng xưng hô nhưng khi được tới nữa đường liền nuốt lại chữ 'ta' sửa thành chữ 'con'.

Mất tới gần ba phút hắn mới thấy cảnh cửa được mở ra,vì căn phòng được làm cách âm rất tốt nên hắn không thể nghe thấy bất kỳ thứ gì,nhưng theo hắn đoán người như cô nàng hoàn lưu tâm hết vào công việc nên chắc đang giở nên mới để hắn chờ đợi lâu như vậy mới mở cửa.

Nhìn thân hình tuyệt mỹ trước mặt cũng phải cao khoảng mét tám,chưa tính đôi giày cao gót nàng thường hay cũng khoảng mười cm,khiến hắn cảm giác như mình có chút thấp bé vì so với người cùng trang lứa hắn cũng đã thua kém vài phần.Mái tóc màu vàng cửa nàng xõa dài ngang lưng,theo hắn tính toán nàng tới thời điểm hiện cũng khoảng gần bốn mươi,nhưng nhìn cái dung tuyệt đại này cùng làm khiến người ta cho rằng lớn nhất cũng chỉ ba mươi,làn da mềm mại nõn nà,trắng tựa như tuyết nhìn bằng mắt thường cũng khiên người có thể biết được nó đàn hồi như nào.

Gương mặt nàng tinh xảo thập phần hoàn mỹ,nét sắc sảo của một phụ nữ trưởng thành trong thương trường tàn khốc còn lưu đọng trên gương mắt ,kiên nàng có vẻ quyến rũ kiêu sa mà hiếm người so đượtruyenc.comìn chiếc núc áo của chiếc áo sơ mi của nàng đáng anh dũng ra sức níu kéo hai mảnh vải lại với nhau,không cho bộ ngực khổng lồ vĩ đại mà nàng sở hữu thoát ra ngoài thì biết nó phải to lớn đến nhường nào,nhưng theo phán đoán áng chừng con số phải khoảng 110.Bờ mông của nàng căng tron,vểnh lên kết hợp cùng với đôi chân thon dài miên man bên trong chiếc váy ngắn, càng làm nổi lên vóc dáng mê người của nàng,nhưng vóc dáng kiều đó đó không thể không kể tới công lao to lớn của chiếc eo nhỏ của nàng trái với độ lớn của bộ ngực,và sự đây đã của bờ mông,thì chiếc lưng ong của nàng không gì để chê nó quá hoàn hảo như sinh ra để dành cho nàng, nó làm tôn lên toàn bộ các vẻ đẹp của các vòng trên thân thể nàng.

Một thân tuyệt mỹ trước mắt hắn làm sao có thể cưỡng được chứ liên phát huy bản tính lưu manh vốn co của mình.

-Mẫu Hậu Dấu Yêu Ơi.

Hắn Lào trầm tới vùi đầu vào cặp núi của nàng dụi đầu qua lại,vẻ mặt đầy đê tiện cười hắc hắc khi chiếm được tiện nghi của nàng.Nếu mà nàng ta nhìn thấy cái bản mặt vô sỉ lúc này của hắn không biết hắn sẽ bị cho một trận như nào.

-Ta hết tiền rồi.

Nàng vốn suy nghĩ đơn thuần đứa con của mình chỉ tới tìm nàng xin tiên như mọi khi,chứ không hề nghĩ tới hắn có hành động vô sỉ như vậy,nếu như đổi lại là một tên nam nhân nào khác thì tức khác nàng biết thế nào sự lệ đô.

-Con thấy nhớ mẹ muốn tới tìm mẹ'chơi'thôi mà.

Tất nhiên nàng vốn không nghĩ từ'Chơi' của hắn hắn có dụ ý khác trong lời nói,vẫn vô tư trả lời lại:

-Ta rất bận,con đi tìm người khác đi,hoặc cũng có thể ra ngoài giao lưu bạn bè ta cũng đấu có ngăn cấm con làm.

Hắn không nói gì chỉ làm ra vẻ tủi thân vùi mặt vào ngực nàng,thực chất hắn chỉ cố chiếm tiên nghi của mẹ hắn nhiều nhất có thể,bàn tay hắn từ trên lưng của nàng không biết lúc nào đã đi xuống tới eo,rồi xuống mông,rồi cuối cùng hắn luồn tay xuống đùi nàng,khi đang định luôn vào trong chiếc váy hắn liền phát hiện bắt đùi của mẹ hắn lấm tấm mồ hôi,hắn đưa mắt lên nhìn trên cô cũng phát hiện điều tương tự,rõ là bên trong này điều hòa rất mát nhưng nàng ta lại đổ nhiều mồ hôi vậy,trong lòng cũng đầy khó hiểu.

Nàng nhìn thấy vẻ tủi thân của hắn cũng bất giác nhớ tới dạo gần đây công việc quá nhiều cũng không dành thời chơi cùng hắn,dù sao hắn cái độ tuổi mười lăm mười sáu cũng là tuổi nổi loạn nên dành thêm thời gian quan tới nó tránh sau này trở thành mấy tên lưu manh.

Nhớ tới lưu manh nàng lại càng giận muốn bằm chết cái tên đó nàng bất giác "Hừ" mạnh một cái.

-Con làm mẹ giận sao.

Thoáng giật mình hai tay vốn không ngoan ngoãn liền trở về lưng của nàng,hắn tưởng tức liền lập tức làm nũng, hai mắt long lanh nhìn nàng.

-Sao ta lại giận một đứa con ngoan như con được chứ,ta chỉ đang giận mấy tên làm việc không đúng đắn thôi.

Nàng ôm hắn vào lòng,đương nhiên với mấy cái hành động vô sỉ của hắn nàng chỉ nghĩ là vô tình,vì nhân phẩm của cậu quý tử này nàng hiểu rõ,nhưng thứ nàng không ngờ là cậu quý tử của nàng sớm đã đi bán muối,mà người hiện là một con sắc lang từng chút từng chút ăn sạch sẽ nàng.

-Vậy nếu mẹ bận như thì cứ làm việc của mẹ,con một ngồi xem cũng được.

Nhìn 'cậu quý tử' của mình hiểu chuyện như vậy,nàng không khỏi kinh ngạc chỉ mới vài tháng nàng cùng hắn chưa nói chuyện,nay hắn đã thay đổi nhiều tới vậy khiến nàng vô cùng xúc động,Nhưng nàng đâu biết được là tên sắc lang không nỡ rời mắt khỏi nàng cơ chứ.

Cứ vậy hắn ngồi bên cạnh,ngắm nhìn nàng,nàng thì cứu thoăn thoát cánh tay với đống giấy tờ dày cộp ở trên bàn,một giờ trôi qua,hai giờ,cứu vậy mấy tiếng liền trôi đi,tài liệu trên cũng một lúc với,đến khi mọi thứ hoàn thành nàng vươn người ra sau đầy mệt mỏi

-Mẹ mỏi lắm sao.

Nàng liền có chút bất ngờ trước câu hỏi của cậu quý tử của mình,liền đình trệ suy nghĩ.

-Hay con xoa bóp cho mẹ nhé.

Chưa để nàng kịp trả lời hắn liền hỏi tới.

Nàng lúc này vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn khống biết suy nghĩ gì mất hồi,song nàng đưa tay bóp nhẹ lên bã vai vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Nàng nở nụ cười nhìn hắn bằng ánh mắt chậm trọc.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.