147 Chương 147: Quyển 2 Chương 116: Cuộc Chiến Một Bên
Long Phong và tên Vô Sát hai người nhìn nhau, mắt không rời, khi một giọt nước từ trên lá cây vừa nhỏ xuống thì hai người lập tức biến mất và xuất hiện ngay giữa lập tức, và hai thanh kiếm chạm vào nhau “ keng...keng…”
“ keng, Keng…..keng……..keng….keng….” Long Phong và Vô Sát không ai nhường ai, lão già Vô Sát nhảy lùi ra ba bước rồi kiếm chà sát bàn tay một cái, máu thấm cây kiếm rồi lão liền la lên :” Huyết Ngục Tà Công - Kiếm…”, sau lưng lão liền hiện lên một tên lính mặc giáp, máu me đầy mình, tay cầm thanh kiếm đang phát sáng một màu đỏ lên, sau đó lão cười ghê rợn nhìn Long Phong, chém một nhát cực mạnh về phía Long Phong. Nhảy ra một bên mà né thì Long Phong nghe một tiếng :” Ầm…….”
Phía sau khu rừng bị chẻ làm đôi, cây cối đều ngã rạp xuống, Long Phong nhìn về phía lão già với khuôn mặt nghiêm trọng, và hỏi :” Đây chính là môn tà công cần hút máu người à ?”
“ Hahaha chính xác, nhóc công ngươi thông minh lắm, vừa nhìn đã biết. Không sai đây chính là Huyết Ngục Tà Công mà được người người xưng danh là đệ nhất tà công, một môn tà công cực kì khó luyện, bắt buộc người luyện phải bỏ đi bản tính con người trờ thành một tên ma đầu, nhưng đổi lại là thực lực cực kì mạnh mẽ…” Vô Sát cười nói, khuôn mặt lúc này của lão giống như là muốn giết người lắm.
Vô Sát vừa dứt lời, lão liền biến mất xuất hiện trước mặt Long Phong, đâm một phát ngay tim, những người khác giật mình thì bỗng nhiên Long Phong biến mất, hắn xuất hiện phía sau lưng Vô Sát, tung một cú đá cực mạnh vào người Vô Sát, nhưng lão cũng cùng lúc một chưởng đánh vào người Long Phong, hai người cùng văng ra đồng thời, “ Ầm…..~”. Sau đó hai người đứng dậy nhìn nhau cười to lên, khiến cho những người xung quanh khó hiểu, rồi nhào vô đánh tiếp. Lúc này bên kia Cổ Tâm khó hiểu lên tiếng hỏi :” Tại sao hai người đó lại cười vui vẻ như thế ?”
Hoàng Tinh Nguyệt lúc này lên tiếng :” Cú va chạm hồi nãy thật ra chính là đổi mạng, nhưng hai người nhạy bén và nhanh chóng, lão già bên kia thì khi Long Phong vừa đá tới thì liền nhảy ra để giảm lực tiếp xúc của cú đá, còn Long Phong thì dùng tay cản lại lực và đẩy lực chưởng đi qua nơi khác, giảm sát thương lên cơ thể. Hai người nhanh chóng làm như thế, suy nghĩ, thực hiện trong vòng 1 giây….. đây là lí do tại sao bọn họ nhìn nhau cười…..”..
“ Ồ….thế à…” Cổ Tâm gật đầu hiểu ý, những người khác thì vẫn đang tập trung xem trận đấu. Long Phong và Vô Sát nãy giờ đã ra hơn cả chục chiêu, nhưng vẫn chưa ai hơn ai. Vô Sát hết cách liền nhảy ra kiếm sượt tay còn lại, máu chảy lần hai..” Huyết Ngục Tà Công - Nộ!”, thân hình của lão già Vô Sát tự nhiên liền nở ra, to hơn, mạnh mẽ hơn, sau đó hắn nhìn về phía Long Phong cười nói :” tiểu tử, ta có lời khen cho ngươi, nhưng hôm nay chính là ngày ngươi chết……”
“ Vậy sao, vậy thì ta cũng phải đáp lễ rồi…. Bá Vương Long Quyết - Bá Vương Khí !”, xung quanh một màu đỏ bỗng nhiên cơ thể Long Phong bắt đầu phát sáng lên, đẩy lùi cái sát khí nồng nặc đi, Long Phong nhìn về lão Vô Sát nói :” Chúng ta đánh tiếp nào !”
“ Hahaha tốt nhào vô đây !” Vô Sát cười to lên rồi lập tức một quyền cực nhanh vào Long Phong, những người kia kêu lên :” Cẩn thận !”, nhưng bọn họ lập tức bị bất ngờ, Long Phong một tay chặn quyền của lão lại, ngay cả lão cũng giật mình “ Không...thể nào….”.
“ Không có gì là không thể, tất cả đều là có thể !” Long Phong mỉm cười trả lời, rồi bẻ tay lão, xoay người một đá xoáy vào bụng Vô Sát. Long Phong không đợi lão phục hồi liền chắp hai tay, đánh ra một thế chưởng :” Chúng ta kết thúc trận đấu thôi nào... Hoả Vân Chưởng - Thiên Hỏa Phần Thành…”, một chưởng lực một màu đỏ rực mãnh liệt bay thẳng tới hướng lão Vô Sát. Hắn đứng dậy, dang hai tay và cản lại nhưng không đủ lực, và rồi..” Đùng…. Ầm…..~ ~ “.
“ Chúng ta giết được hắn chưa ?” Cổ Tâm la lên mà hỏi, nhưng không ai trả lời. Một lúc sau khói bụi bay đi, thân ảnh Vô Sát từ từ hiện ra, lúc này hắn như một tên ăn mày, tơi tả từ trên xuống dưới. Hắn vẫn còn ráng bước đi lên, những người khác phải bội phục với sức sống của tên này. Long Phong lúc này đi lên, nghé qua tai hắn hỏi cực nhỏ :” Là ai cho ngươi công pháp này ?”
Vô Sát giật mình nhìn Long Phong, sau đó cười to lên, nhìn Long Phong nói :” Ngươi đừng hòng biết gì từ ta, các ngươi sẽ chết cùng ta...hahahaha….”, lập tức cơ thể của Vô Sát phát sáng lên, Long Phong giật mình lập tức quay lại chạy tới và la lên :” Mọi người mau chạy đi, hắn chuẩn bị tự bạo…..”.
Những người khác nghe thì lập tức chạy, chỉ có Vân Thu và Hoàng Tinh Nguyệt là gần nhất vì bọn họ không nghĩ tới vụ này, đứng khá gần mà quan sát, Long Phong nhìn thấy thế thì hết cách, hắn chạy thật nhanh lại, dùng Võ Khí bao bọc cơ thể mình, dùng cả Cửu Dương Thần Công mà chống đỡ, rồi Long Phong chạy lại ôm hai người vào trong lòng và nói :” Hãy ráng chịu đựng !!”.
Hoàng Tinh Nguyệt và Vân Thi nghe thấy thế thì tiếng lên tiếng nhưng “ Đùng……..ầm…...phù ~....”, một vụ nổ với bán kính hơn mười mét khiến cho khu rừng gần như là bay hết. Lúc này lực đẩy và sức nóng cộng với sát thương cực lớn từ vụ nổ, và tất cả những thứ này đang đè lên người Long Phong. Lúc này Long Phong có thể cảm nhận được cái cả người của hắn giống như đang nằm trong một lò lửa, và có những cái búa đập cực mạnh vào lưng của hắn, mặt nhăn lại nhưng Long Phong vẫn nắm chặt hai vai của hai nàng, không bỏ ra.
Lúc này ngay cả một trái tim đã đông cũng phải tan vì hành động không suy nghĩ này, Vân Thi hai mắt ướt nói :” Huynh bỏ ra đi, không cần làm thế đâu !”
“ Đúng vậy, bọn muội có thể tự chống đỡ mà…” Hoàng Tình Nguyệt cũng lên tiếng nói, hai mắt nàng cũng đã ướt,
“ Cái gì mà tự làm được, ta là một nam tử hán, phải bảo vệ mỹ nữ. Mấy cái này không sao đâu, ta còn chịu được!” Long Phong miệng vẫn cười mà nói, tiếp theo đó là một tiếng nổ cực to vang lên, khiến mặt đất bắt đầu nứt ra, vết nứt lan ra… từ từ tới chỗ Long Phong, mặt đất vỡ và khiến ba người té xuống…….
Hơn mười phút sau mới dịu lại, khó bụi được dập tắt, nhưng xung quanh chỉ là một sa mạc, Cổ Tâm nhìn xung quanh nhưng không thấy thân ảnh của ba người Long Phong, nàng liền la lên :” a Phong đâu, Vân tỷ, Hoàng tỷ đâu ?”
Toàn bộ người ở đây mới tỉnh lại, lập tức chia nhau ra đi tìm, ngay cả Cổ Tâm cũng bắt tay làm việc…. còn ba người Long Phong thì đang ở một nơi nào đó,...một hồi sau thì cả nhóm người cũng lục hết toàn bộ xung quanh mà tìm tung tích của Long Phong nhưng lại không tìm được gì, cuối cùng Vấn Thiên lên tiếng :” Chúng ta quay về nghỉ ngơi, xin chỉ thị từ các vị viện trưởng trước rồi làm tiếp theo….”
“ Vấn Thiên, ngươi dám làm thế à… chúng ta phải mau tìm Phong sư đệ, không thì huynh ấy sẽ xảy ra chuyện….” Cô Tâm la lên chỉ Vấn Thiên mà nói
“ Sư muội, không phải là ta không muốn nhưng bây giờ ai cũng đã mệt, trời lại tối chúng ta phải trở về phụng mệnh và xin chỉ thị từ các vị viện trưởng, tránh gây thêm mất mát…” Vấn Thiên lắc đầu mà nói, sau đó quay đầu rời đi, Nhạc Tiến và Lý Điển, mỗi người vỗ vai Cổ Tâm một cái rồi đi, nàng quay đầu nhìn về phía bên kia một hồi rồi cũng đi theo đoàn người mà trở về…..
Lúc này ở một nơi tối nào đó, Hoàng Tinh Nguyệt và Vân Thi đồng thời tỉnh dậy, hai người nhìn nhau rồi quan sát xung quanh, lập tức nhớ ra cái gì, cả hai cùng lúc nhìn xuống dưới, thấy Long Phong đang nằm ở dưới hai nàng, tay vẫn đang ôm chặt hai người. Hoàng Tinh Nguyệt lập tức dùng tay bắt mạch, Vân Thi kế bên chờ một chút rồi hỏi :” Huynh ấy sao rồi ?”
“ Mạch đập rối loạn, khí ngừng di chuyển, thương thế khá là nặng. Huynh ấy có thể chịu đựng cỡ này là rất tài giỏi rồi !” Hoàng Tinh Nguyệt mặt nghiêm trọng nói
Vân Thi lập tức lục người Long Phong, lấy ra một bình đan dược, lấy ra hai viên, tính cho Long Phong ăn nhưng không có nước khó có thể uống, Vân Thi kiên định, ngậm hai viên vào trong miệng, mở miệng Long Phong ra và cúi xuống ngậm và đút thuốc cho Long Phong. Hoàng Tinh Nguyệt bất ngờ trước việc làm đó của Vân Thi, quay đầu lại……..