Trở về truyện

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên - Chương 11: Dâm Ma Công Tử

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên

11 Chương 11: Dâm Ma Công Tử

Sân diễn võ của Khương phủ, quan khách tề tựu, tộc nhân đông đủ, ai ai cũng háo hức mong chờ khai mạc cuộc tranh tài.

Trên bục đài cao, Khương Hùng an tọa ở chính diện, bên phải là ba người nhà họ Liễu, bên trái lần lượt là Khương Chấn Nam, Thạch Kình Thiên, Nghiêm Thiên Hạo cùng hai ái nữ.

"Chư vị, giờ lành đã điểm, ta tuyên bố bắt đầu tranh tài, người tham gia được phép tự do khiêu chiến bất cứ ai nhưng lưu ý phải biết chừng mực, dừng tay đúng lúc, tránh tổn hại hoà khí." - Khương Hùng phất tay, dõng dạc nói trước toàn thể những người có mặt ở hiện trường.

Tiếng reo hò cổ vũ đầy sôi động của khán giả hòa lẫn với tiếng trống vang dội, những đối thủ đầu tiên đã nhảy lên đài phô diễn thực lực qua bao ngày khổ luyện.

"Hừm, đều là hạt giống tốt, chỉ cần chúng được bồi dưỡng kỹ càng thì trăm năm sau ắt sẽ thành tài." - Nghiêm Thiên Hạo miệng nói nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn những nam nhi trẻ tuổi đang giao thủ bên dưới mà khen ngợi.

"Nếu đám tiểu bối này chịu tầm sư học đạo thì chưa tới vạn năm đã vang danh thiên hạ rồi!" - Thạch Kình Thiên nhấp một ngụm rượu tiếp lời.

"Haha, hai huynh thấy tiểu tử nào vừa mắt thì cứ việc thu nhận, ta không khước từ đâu!" - Khương Chấn Nam vừa cười vừa vuốt ve bộ râu bạc phơ của mình, vì cháu nội Khương Trung của ông trở thành tướng quân lập nhiều chiến công hiển hách cũng là nhờ năm đó được Nghiêm Thiên Hạo nhìn trúng rồi tiến cử với hoàng thượng. Ông rất nể mắt nhìn người của Nghiêm Thiên Hạo. Còn về phần của lão Kiếm Tổ, khắp Thiên Nguyên Đại Lục này có ai mà không muốn được ông chỉ điểm.

" Được, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy." - Nghiêm Thiên Hạo mặt đầy phấn khởi, mắt vẫn không rời khỏi võ đài.


Thạch Kình Thiên và Khương Chấn Nam nhìn nhau không nói gì cả, chỉ lắc đầu cười khúc khích.

Khương Hùng nãy giờ ngồi gật gà gật gù nghe ba cụ lão đàm đạo. Cách một đoạn thời gian ông lại nhìn sang Liễu Lam với ánh mắt như muốn hỏi rằng thằng con trai nhà mình đâu nhưng chỉ luôn nhận lại cái lắc đầu nhún vai của bà.

Ngồi ở ngoài cùng, Liễu Linh Vân sắc mặt thoáng đượm buồn, mi mắt cụp xuống, nàng nhìn những nam nhân đang tỷ võ kia, lòng không một chút tán dương. Liễu Hoàng Lâm đã sớm nhìn ra con gái của mình đang có tâm sự thầm kín và bản thân ông trong lòng cũng đã dấy lên nỗi lo âu nhưng vì đang ở chốn bàn dân thiên hạ nên ông không tiện giải bày.

"Khương gia gia ơi, sao Lăng ca ca chưa ra gặp mặt con vậy ạ? Mẫn Mẫn nhớ huynh ấy quá!" - Nghiêm Tuệ Mẫn bèn rời khỏi ghế, chạy ra phía sau Khương Chấn Nam, xoa bóp đấm vai làm nũng với ông. Nàng đòi đi cùng Nghiêm Thiên Hạo vốn là để gặp mặt Khương Lăng chứ đâu phải xem người khác đánh đấm lẫn nhau, ngồi chờ đợi suốt cả buổi cũng không thấy hắn đâu nên thành ra nàng phát chán đến không chịu nổi nữa.

"Nhắc mới nhớ, lâu rồi ta không gặp Lăng nhi, tiểu tử ấy trốn đi đâu rồi?" - Nghiêm Thiên Hạo nghe xong liền quay sang hỏi Khương Chấn Nam. Lúc trước Khương Lăng thường xuyên đến thỉnh an ông nhưng dạo gần đây lại biệt vô âm tín. Nghiêm Thiên Hạo từ lâu đã biết rõ hắn có tình ý với hai tiểu nữ nhà mình nên ông định nhân dịp này sẽ gả cả hai nàng cho hắn luôn.

"E hèm, lão Hạo và Mẫn Mẫn kiên nhẫn một chút, Lăng nhi lát nữa sẽ đến ngay thôi mà." - Khương Chấn Nam vội trả lời qua loa, ông ho nhẹ đánh tiếng gọi Khương Hùng trợ giúp.

"Tối qua Lăng nhi thức khuya luyện công nên chắc sẽ dậy muộn, mong thúc bá và tiểu Mẫn thông cảm." - Bản thân Khương Hùng cũng không biết Khương Lăng đang làm gì nên bịa ra một lý do cho hắn.

"Hừ, muội muội ở đây nhung nhớ trong khi Khương Lăng đang chăn ấm nệm êm với nữ nhân của hắn, Dâm Ma Công Tử thật có diễm phúc!" - Nghiêm Tú Lệ hừ lạnh một tiếng, buông lời giễu cợt. Đó là điều hiển nhiên, bởi vì nàng ghét cay ghét đắng cái bản tính háo sắc của Khương Lăng, hắn lúc nào cũng nhìn nàng và Tuệ Mẫn với ánh mắt thèm thuồng. Vì không muốn tiểu muội của mình bị lời ngon tiếng ngọt của hắn dụ dỗ nên hôm nay nàng buộc mình phải đi theo.

"Lệ nhi, không được vô lễ." - Nghiêm Thiên Hạo cau mày, gằn giọng.

"Tỷ tỷ xấu tính quá đi! Huynh ấy có bao giờ nói xấu tỷ đâu!" - Nghiêm Tuệ Mẫn phụng phịu, mặt giận dỗi.

Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, Liễu Lam liền lên tiếng nhằm hoá giải bầu không khí căng thẳng:

"Thời gian vẫn còn sớm, hay là mọi người cùng thưởng thức rượu trong lúc chờ Lăng nhi nhé?"

Không chút chần chừ, Liễu Lam liền rời khỏi chỗ ngồi đích thân rót rượu cho từng người. Khương Hùng và Khương Chấn Nam lau mồ hôi hột trên trán. Nghiêm Tuệ Mẫn quay lại ghế của mình, nàng và Tú Lệ vẫn còn giận nhau. Nghiêm Thiên Hạo cũng không muốn làm lớn chuyện nên đành cầm ly uống rượu.

"Phụ thân, Khương Lăng công tử có thật sự giống như lời đồn không ạ?" - Liễu Linh Vân hiếu kỳ hỏi Liễu Hoàng Lâm.
"À… ừ… chuyện này… ta cũng không dám chắc." - Trước câu hỏi của con gái, Liễu Hoàng Lâm không khỏi lưỡng lự, ông cũng đã nhiều lần nghe qua đại danh phá gia chi tử của hắn nên không còn lời nào để diễn tả.

----------


Trong khi những người khác gây náo nhiệt ở bên ngoài thì trong phòng riêng của nhị thiếu gia, Khương Lăng đang tận hưởng "cuộc chiến" của riêng hắn.

Hai thân thể trần truồng lõa lồ đang quấn lấy nhau trên ghế tựa, bên cạnh là bàn ăn với chén dĩa chưa dọn, quần áo vứt đầy ra một góc.

Khương Nhã ưỡn hai quả đồi núi úp vào mặt Khương Lăng, tay vòng ra sau gáy hắn. Trên cổ của cả hai đầy những vết cắn, dấu răng.

"Ưm… Ah… Hơ… Ah… Hơ…" - Đôi môi nhỏ xinh của Khương Nhã mấp máy rên rỉ, hai mắt khép hờ, nàng nhấc hông lên xuống đều đặn trên khúc thịt của Khương Lăng. Khe nhỏ của nàng đã lênh láng nước nôi, dâm thủy tuôn ra thác, đọng thành một vũng dưới sàn nhà. Tối qua Liễu Lam đã căn dặn nàng không được quá chiều chuộng Khương Lăng nhưng sáng nay hắn đã dậy sớm chuẩn bị điểm tâm và nước nóng cho cả hai cùng tắm, tuy chỉ là những điều nhỏ nhặt nhưng cũng đủ để làm ấm lòng nàng. Khương Nhã nghĩ bụng sẽ thưởng cho hắn một nháy thay lời cảm ơn, nàng ngây thơ tưởng rằng chỉ cần mình nhấp hông thì sẽ "hạ gục" được hắn. Nhưng kết quả là nàng đã lên đỉnh tận 6 lần còn hắn chỉ mới bắn ra có 2 lần.
"Cứ đà này chắc ta sẽ nghiện nàng mất, phu nhân ơi.. ưm… chụt…" - Khương Lăng ngưng bú vú Khương Nhã, ngước mặt lên nhìn nàng, hắn vừa nói hết câu đã Khương Nhã ôm mặt khoá môi. Khúc thịt bị siết chặt khiến hắn sướng tê người.

Sự chủ động đột ngột của Khương Nhã là do hắn gọi nàng là "phu nhân", lời này chẳng khác nào hắn đã cầu hôn nàng, khẳng định nàng là nữ nhân của hắn. Chính vì thế, Khương Nhã nhấp hông mạnh bạo hơn bình thường, âm đạo nàng bóp chặt lấy hắn.

Sau mỗi cú nhấp Khương Lăng lại tiến gần đến giới hạn hơn, từng thớ thịt mềm mại bên trong âm đạo Khương Nhã như muốn làm tan chảy khúc thịt của hắn.

"Ta ra đây… ưm… ha." - Khương Lăng nhấp mạnh vài phát cuối, khúc thịt của hắn giật giật rồi xả lũ vào âm đạo Khương Nhã.

"Ah… ư… ư… thiếp cũng vậy!" - Khương Nhã cào cấu rách cả da của Khương Lăng, nàng trực tiếp lên đỉnh sau khi tử cung bị lấp đầy bởi một dòng chảy nóng hổi.
Hành sự xong xuôi, Khương Lăng dùng khăn tay lau bớt mồ hôi trên mặt Khương Nhã, sau đó hắn lại bế nàng vào bồn tắm. Nàng ngoan ngoãn ôm chặt hắn, hít lấy hít để mùi hương của hắn.

Nhìn lại vết máu sau gáy của Khương Lăng và một đường nước trắng đục kéo dài từ ghế đến bồn tắm, Khương Nhã nhìn Khương Lăng với ánh mắt lo lắng:

"Thiếp xin lỗi, thiếp không biết tại sao mình lại dâm đãng và hoang dại như vậy."

"Chàng có giận thiếp không, phu quân?"


Dù chưa chính thức thành vợ chồng nhưng Khương Lăng đã luôn đặt nàng trong tim mình, hắn thậm chí còn rất vui khi thấy nàng ấy bộc lộ con người thật khi ở bên nhau. Hắn hôn lên trán nàng, một tay kéo nàng ấy sát lại gần, một tay bóp mông:

"Nàng không cần phải cảm thấy có lỗi đâu, bởi vì ta yêu nàng và yêu luôn tất cả những điều mà nàng làm."
Khương Nhã áp ngực vào người Khương Lăng, nàng hôn vào môi hắn rồi cắn nhẹ một cái làm ứa ra tia máu li ti.

"Đây là chàng nói đó nha!" - Khương Nhã liếm môi, lém lỉnh nhìn Khương Lăng.

Bất ngờ trước cử chỉ đáng yêu đó, Khương Lăng ngớ người ra một lúc, chợt nhớ là mình vẫn cần phải tham gia tranh tài nên hắn đành gác lại thời gian đùa giỡn với Khương Nhã:

"Rồi, rồi, phu nhân muốn cái gì ta chiều cái đó!"

"Giờ ta phải đi ra ngoài lo chính sự, nàng ở đây nghỉ ngơi cho khỏe rồi ra sau cũng được, vậy nhé?"

"Ngoan đi ta thương!"

Khương Lăng liền nhảy ra khỏi bồn tắm, hắn lục lọi tìm bộ võ phục của mình rồi khẩn trương rời khỏi phòng. Khương Nhã ở lại nhìn theo bóng lưng hắn, lòng vui phơi phới.

----------

Trong sân diễn võ, khán giả vẫn đang cuồng nhiệt cổ vũ, số lượng người còn trụ lại chỉ bằng một phần ba lúc đầu.
Bỗng nhiên một thân ảnh nam nhân xuất hiện từ phía hậu viện thu hút sự chú ý của mọi người.

Khương Lăng bình thản bước đi chậm rãi trước toàn thể khán giả, hắn vẫn chưa mặc áo, lộ ra phần thân trên cơ bắp lực lưỡng.

Khương Hùng và Khương Chấn Nam nhìn nhau vuốt râu cười đắc ý, Liễu Lam bĩu môi nhìn hắn. Nghiêm Thiên Hạo và hai tiểu nữ của ông kinh ngạc không thốt nên lời. Liễu Hoàng Lâm cũng không tin vào mắt mình, chỉ có mỗi Liễu Linh Vân là có vẻ mặt khó hiểu vì tướng mạo của hắn so với lời đồn thật khác xa.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.