Trở về truyện

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên - Chương 9: Tuổi Trẻ Ngông Cuồng

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên

9 Chương 9: Tuổi Trẻ Ngông Cuồng

Bên trong bồn tắm, giữa làn nước ấm nóng, Khương Lăng đang thư giãn ngâm mình cùng Khương Nhã đang tựa đầu trên tay. Lúc nãy hắn đã cẩn thận rửa sạch những thứ nhớp nháp cho nàng, hắn nhớ lại mình đã tận mắt nhìn dòng tinh dịch chảy ra từ khe nhỏ của Khương Nhã mà kinh ngạc.

Sở dĩ Khương Lăng xuất tinh bên trong Khương Nhã một cách vô lo vô nghĩ là do hắn đã điểm huyệt đạo trên vùng bụng của nàng, hắn kế thừa cái biện pháp ngừa thai ảo diệu này từ tên nguyên chủ hoang dâm chết tiệt, tuy không muốn thừa nhận nhưng lần này Khương Lăng phải cảm ơn nguyên chủ thật rồi.

Sau cuộc mây mưa, Khương Lăng để ý thấy linh lực trong đan điền gia tăng liên tục, đến cả tu vi của Khương Nhã cũng có chuyển biến, trong khi hai người lại không hề tu luyện mà chỉ dập nhau túi bụi. Khương Lăng chợt nhớ đến hình thức song tu đạo lữ trong mấy bộ phim hắn từng xem, khác ở chỗ là hắn truyền công lực bằng cách đâm chọt Khương Nhã chứ không phải bằng tay. Nếu nói một cách khách quan thì có thể xem như hắn và nàng đã thành công tráng dương bổ âm. Đến một kẻ không có kiến thức và nền tảng về tu tiên như Khương Lăng cũng dư sức hiểu rằng việc này có liên quan đến Thôn Nguyên Chi Thể của hắn. Suy luận của Khương Lăng về thể chất thượng cổ này là nó không chỉ dừng lại ở thôn phệ để tu bổ linh lực mà còn có thể truyền sang cho người khác. Tiềm năng vô hạn vẫn còn đang chờ hắn khai phá.

Đôi mắt diễm lệ của Khương Nhã từ từ hé mở, nàng thức dậy sau một giấc ngủ ngon lành, mọi thứ xung quanh gợi cho nàng một cảm giác thơ mộng và ấm áp. Bên cạnh là người đã chiếm trọn tâm trí và trái tim nàng.

"Lăng ơi…" - Khương Nhã cựa mình nhẹ nhàng trong vòng tay rắn chắc của Khương Lăng, giọng yếu ớt.

Mải mê nghiên cứu về thể chất của mình, Khương Lăng không nhận ra Khương Nhã đã tỉnh dậy, chỉ khi nàng nhúc nhích hắn mới sực nhớ ra.

"Ta đây, nàng đã đỡ mệt chưa? Hay là để ta bế nàng lên giường ngủ nhé?" - Khương Lăng ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng vào lòng, ôn nhu hỏi han.

"Không, thiếp muốn ở bên cạnh chàng thêm một chút nữa!" - Khương Nhã rướn người leo lên đùi Khương Lăng, ngả đầu vào vai hắn.


Khương Lăng đành chiều theo ý nàng, dẫu sao thì hắn cũng muốn chuộc lỗi vì làm nàng lo lắng hai ngày qua. Hắn để yên cho nàng ôm ấp đến khi nào chán thì thôi.

Sắc trời hoàng hôn dần chuyển sang đêm tối, cả hai người vẫn mặn nồng bên nhau mà không để tâm đến thời gian. Mùi hương thơm phức và dễ chịu từ da thịt Khương Nhã xộc thẳng lên mũi Khương Lăng. Mái tóc dài óng ả và suôn mượt bị ướt nhẹp, tấm lưng trần gợi cảm đọng vài giọt nước, bờ mông cong vút, cặp đùi đầy đặn, bộ ngực to tròn mềm mại. Tất cả những nét đẹp hấp dẫn của cơ thể Khương Nhã đều ập vào mắt Khương Lăng mỗi khi hắn liếc nhìn. Thân là một nam nhân chính hiệu, không khó để Khương Lăng lại cửng lên, giữ yên tiểu huynh đệ một lúc thôi đã như một cực hình đối với hắn.

"Nàng có muốn cùng ta đến bái kiến gia gia không?" - Khương Lăng hôn lên má Khương Nhã, ý định thật sự của lời mời là để thoát khỏi tình cảnh đầy kích thích này, hắn sợ mình không kiềm chế được mà đè nàng ra mà làm tiếp, âm đạo của nàng vẫn chưa hồi phục thì hắn nỡ lòng nào làm đau thêm. Khương Lăng vẫn còn phải đến gặp cha mẹ và ông nội của hắn, có cho hắn mười lá gan cũng không dám đến trễ.

"Dạ, thiếp sẽ đi với chàng." - Khương Nhã biết hắn đang lo cho mình, nàng hiểu rõ với bản tính của hắn sẽ không bao giờ thỏa mãn chỉ với nhiêu đó nhưng hắn lại vì nàng mà nén lại dục vọng. Điều đó làm nàng rất hạnh phúc.

Khương Lăng liền bế Khương Nhã ra khỏi bồn tắm, lau khô người, mặc lại quần áo cho nàng. Sau đó hắn mới quay người thay đồ cho bản thân.

"Để thiếp giúp chàng sửa soạn lại y phục." - Khương Nhã cố ngồi dậy, nàng run rẩy bước khỏi giường.

Nàng chưa đi được nửa bước đã bị Khương Lăng ngăn lại, hắn nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống giường, bẹo má nàng, nhăn mặt nói:

"Nàng ngoan ngoãn ở đây chờ ta, không được làm gì hết!"


"Cô cô mà không nghe lời là Lăng nhi giận đấy!"

Kể từ khi yêu nhau thì Khương Lăng đã luôn ngọt ngào, thân mật với Khương Nhã nhưng bây giờ hắn lại đột ngột đổi cách xưng hô, nàng tưởng hắn giận thật nên vâng lời ngồi im thin thít.
Mới hù một câu mà nàng đã nín thinh làm Khương Lăng cũng không dám nói thêm, hắn sợ mình sẽ làm nàng ấy khóc mất.

--------

Một lúc sau, cả hai ăn mặc chỉnh tề rời khỏi phòng.

Đến hậu viện, Khương Lăng bắt gặp bóng dáng của cha mẹ và ông nội hắn cùng một ông lão lạ mặt. Hắn bèn dìu Khương Nhã đến chào hỏi.

Liễu Lam phu nhân mới đầu còn niềm nở nhưng khi thấy Khương Nhã chân đi khập khiễng, sắc mặt nhợt nhạt, bà liền chuyển sang lườm Khương Lăng một cái làm hắn nổi da gà, Khương Hùng ngồi bên cạnh cầu mong mình không bị vạ lây.

"Tiểu Lăng, tiểu Nhã, cuối cùng thì hai đứa cũng chịu đến gặp lão già này! Nói ta nghe, đến khi nào ta mới được bế cháu chắt đây?" - Khương Chấn Nam hớn ha hớn hở đón tiếp Khương Lăng và Khương Nhã, ông thấy hai đứa tay nắm tay cầm liền mừng rỡ lộ ra mặt.

"Gia gia, vậy là người sẽ cho phép chúng con yêu nhau phải không ạ? - Khương Lăng bất ngờ hỏi lại, hắn cứ tưởng ông nội sẽ cấm cản vì Khương Nhã vẫn phải phò tá cho gia chủ đương nhiệm.

"Hahaha, tất nhiên là cho rồi, ta còn đang mong hai đứa sớm thành thân đây nè!" - Khương Chấn Nam cười phá lên, cái điệu bộ cung kính lạ lùng của Khương Lăng trong mắt ông thật sự quá hài hước.

"Nghĩa phụ à…" - Khương Nhã xấu hổ nép mình phía sau Khương Lăng.

"Vậy người hãy chọn kẻ khác phò tá gia chủ thay cho Khương Nhã đi ạ!" - Khương Lăng nhân cơ hội nói ra mong muốn của mình. Hắn đã chuẩn bị tâm lý để gánh chịu hậu quả, vì Khương Nhã, trong đầu hắn chỉ có một chữ "ĐÁNG".

Nghe xong câu nói của thằng cháu, Khương Chấn Nam tự vỗ trán một cái, ông nhăn mặt, chán nản đến độ không nhịn được mà tát vào đầu Khương Lăng:
"Con nghĩ gì trong đầu mà nói ta bắt tiểu Nhã làm mấy chuyện như vậy hả?"

"Lúc trước khi bế quan, ta cho tiểu Nhã đi theo Hùng nhi để bọn cáo già trong tộc không làm hại đến nha đầu này thôi."

"Con không thấy phụ mẫu của con đối xử với tiểu Nhã như thế nào sao?"

Khương Lăng xây xẩm mặt mày, tuy phải ăn một cú tát nhưng đổi lại là hắn đã có thể yên tâm tiếp tục mối quan hệ với Khương Nhã.

"Nghĩa phụ, sao người nặng tay quá vậy?" - Khương Nhã xoa nhẹ đầu Khương Lăng, nàng quay sang trách móc Khương Chấn Nam.

Bộ mặt nhăn nhó của Khương Chấn Nam đột nhiên đổi sang bộ mặt đáng thương, ủ rũ:

"Nữ nhi tòng phu, tiểu Nhã sớm muộn gì cũng quên lão già này thôi!"


Liễu Lam phu nhân mệt mỏi nhìn mấy người này hành xử như con nít, bà đánh tiếng chen ngang:

"E hèm, quân phụ, Thạch tiền bối vẫn đang đợi người kìa, còn Lăng nhi nữa, mau qua ngồi cùng phụ thân của con đi."
"Nhã muội theo ta qua đây nghỉ ngơi."

Nói rồi bà dìu Khương Nhã ngồi tách biệt với tiệc rượu, Khương Chấn Nam vội vác Khương Lăng lên vai rồi quay lại tiếp tục uống ruợu.

"Hùng nhi, lão Thiên, ta đem Lăng nhi tới rồi, đêm nay chúng ta không say không về!" - Khương Chấn Nam ném Khương Lăng xuống ghế, tay cầm bình rượu cười nói.

"Lăng nhi bái kiến phụ thân, Thạch tiền bối." - Khương Lăng hành lễ trước Khương Hùng và Thạch Kình Thiên.

"Rồi, rồi, mau ăn đi Lăng nhi, cả nhà ta lâu rồi mới tụ họp nên cứ tự nhiên đi!" - Khương Hùng khui bình rượu, gắp thức ăn cho Khương Lăng.

"Không cần phải dùng... hức... kính ngữ với ta đâu, cứ gọi ta là Thạch lão, đừng câu nệ tiểu tiết, bằng hữu với nhau cả." - Thạch Kình Thiên uống say đến mức nấc cụt, một tay ôm khư khư bình rượu, một tay vỗ vai Khương Lăng.
Tửu lượng của Khương Lăng không đến nỗi tệ nhưng so với mấy lão quái vật bọn họ thì còn thua xa, ngày mai còn phải tham dự đại hội tranh tài nên hắn chỉ ăn và đàm đạo chứ không uống nhiều. Nhờ vậy, hắn mới biết được mình đã tấn thăng đến Luyện Thể cảnh thất tầng sau khi bị thiên kiếp đánh trúng, còn vị tiền bối Thạch Kình Thiên là một cường giả Đế Tôn Cảnh và cũng là huynh đệ kết nghĩa của ông nội hắn. Nhưng lai lịch vẫn chưa rõ vì ba người họ chỉ chăm chăm nốc rượu. Khương Lăng đôi khi ngoái nhìn kiểm tra Khương Nhã thấy nàng thì thầm to nhỏ gì đó với mẹ hắn trông rất vui vẻ.

"Ngày mai con hãy khiêm tốn một chút, không nhất thiết phải lưỡng bại câu thương với ai cả." - Khương Hùng lại gắp thức ăn cho Khương Lăng, ông ôn tồn dặn dò.

"Ta thì muốn Lăng nhi phải đánh nhừ tử bọn chúng, tuổi trẻ ngông cuồng một chút cũng chẳng sao, có phải không lão Thiên?" - Khương Chấn Nam nhấc bình rượu lên hướng về phía Thạch Kình Thiên.
"Đúng, đúng, hơn vạn năm trước ta và huynh còn ngông cuồng hơn nhiều." - Thạch Kình Thiên cụng bình rượu đáp lễ.

Đến tận khuya tiệc rượu mới kết thúc, Liễu Lam hối thúc Khương Hùng về nghỉ sớm, ông vẫn còn ham vui nhưng mai là ngày trọng đại nên đã xin cáo từ. Khương Lăng cũng đánh bài chuồn theo, Khương Nhã đã thấm mệt nên hắn không muốn nán lại lâu. Chỉ còn lại Khương Chấn Nam và Thạch Kình Thiên say sưa thâu đêm.

---------

Trong biệt viện của đại trưởng lão.

"Ngày mai là thời cơ tốt để con dằn mặt bọn chúng, khẳng định địa vị trong lớp trẻ, đừng làm ta thất vọng. Nếu không nắm chắc phần thắng thì hãy sử dụng nó." - Đại trưởng lão Khương Dư đưa cho con trai lão một bình Bạo Nguyên đan. Khương Duy cầm đan dược trên tay ánh mắt đầy chiến ý.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.