Trở về truyện

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên - Chương 7: Ngạo Sinh Quyết

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên

7 Chương 7: Ngạo Sinh Quyết

Sơn mạch phía sau phủ viện Khương gia.

"Lăng nhi, đến nơi rồi!" - Khương Hùng thả Khương Lăng xuống rồi vỗ lưng hắn vài ba cái.

"Phụ thân, con phải công nhận, kế sách này của người đỉnh thật đó!" - Khương Lăng vừa xoa xoa cái lưng của hắn vừa trêu chọc Khương Hùng.

Bị nói trúng tim đen, Khương Hùng xấu hổ đánh trống lảng sang chuyện khác:

"Khụ khụ, Lăng nhi, trong đan điền của con đã hình thành được linh lực rồi, tấn thăng Luyện Thể cảnh chỉ là chuyện sớm muộn thôi."

"Mau ngồi xuống để ta truyền công lực giúp con đột phá."

Khương Lăng lắc đầu ngao ngán, hắn tội nghiệp thay cho cha mình, trước mặt người khác là hình tượng uy nghiêm oai vệ, còn khi bên cạnh "nóc nhà" lại khúm núm đến đáng thương, bỏ công dạy dỗ nghịch tử chỉ để nịnh nọt vợ. Dẫu vậy hắn cũng không muốn làm cha mình bẽ mặt thêm nữa. Khương Lăng bèn ngồi xuống theo lời Khương Hùng.

Sau đó hai người họ ngưng thần hàng giờ liền, trong suốt thời gian trôi qua, Khương Lăng liên tục cảm nhận nguồn linh lực trong nội thể dao động hài hòa, yên tĩnh không chút dị thường khác biệt hoàn toàn với lúc đầu tự thân vận động.


Đến khi ánh chiều tà buông xuống, Khương Lăng đã thuận lợi bước vào ngưỡng cửa Luyện Thể cảnh nhất tầng. Khương Lăng mở mắt nhìn đăm chiêu về hướng mặt trời lặn, đối với hắn chỉ có một ý nghĩ là tạm ổn. Bởi vì đã tốn nhiều thời gian và linh lực của cha mình nhưng đối với người khác thì đây là cả một quá trình gian khổ mới đạt được.

Bỗng nhiên, Khương Hùng thu lại linh lực, ông rơi vào trầm tư, ngồi đó im lặng vuốt ve bộ râu của mình. Khương Lăng bất giác quay người lại hỏi:

"Phụ thân, có vấn đề gì sao?"

"Con vẫn còn đủ sức để tiếp tục mà, người không cần phải lo đâu!"

Khương Hùng bỗng bật cười thành tiếng:

"Haha! Người bình thường phải mất dăm bữa nửa tháng mới có thể nhập cảnh Luyện Thể, còn con thì chỉ mất chưa đến một ngày."

"Lăng nhi, con nói xem, có vấn đề không hả? Hahaha!"

"Ta cứ nghĩ lời đồn về Thôn Nguyên Chi Thể là chuyện bịa đặt, quả thật là bách văn bất như nhất kiến."


Chuyện này cũng phần nào nằm trong dự liệu của Khương Lăng, thậm chí hắn còn kỳ vọng nhiều hơn nữa cơ. Nhưng nhìn cha của mình vui vẻ như vậy thì Khương Lăng cũng vui lây.

"Con nghĩ mình không chỉ dừng lại ở nhất tầng thôi đâu phụ thân" - Khương Lăng nói với giọng đầy tự tin.

"Trước khi tiếp tục nâng cao tu vi thì ta cần phải truyền thụ Ngạo Sinh Quyết cho con." - Khương Hùng tiết chế lại cảm xúc, ông nhấc tay phóng một tia ý niệm vào trong thần thức của Khương Lăng.

Một luồng kiến thức lạ lẫm tràn vào trong đầu của Khương Lăng, hắn từ từ cảm ngộ Ngạo Sinh Quyết. Đây là công pháp được lưu truyền qua bao thế hệ của gia tộc, muốn học được nó thì cần phải có huyết mạch Khương gia. Ngạo Sinh Quyết giúp tôi luyện thể phách, nội lực thâm hậu, tu vi càng cao bá khí càng khủng bố. Nhược điểm lớn nhất của Ngạo Sinh Quyết phải kể đến tiêu hao linh lực cực đại, sử dụng càng nhiều sẽ càng đốt cháy linh lực trong nội thể. May mắn thay, Thôn Nguyên Chi Thể của Khương Lăng đã khắc phục nhược điểm chí mạng này. Khương Lăng khác nào hổ mọc thêm cánh khi kết hợp cả hai lại với nhau.

Nhưng Khương Lăng cảm thấy vẫn chưa hợp lý lắm, thường thì chỉ có Luyện Thể nhị tầng mới được phép học Ngạo Sinh Quyết, hắn tu luyện công pháp lúc này có hơi miễn cưỡng.
Khương Lăng bất ngờ bị đè xuống mặt đất bởi một cỗ khí tức nặng tựa ngàn cân, toàn bộ thân thể của hắn bị lún sâu vào đất tạo thành một vùng lõm. Cơn đau nhức dữ dội lan tỏa trên từng khớp xương, thớ thịt của Khương Lăng.

"Phụ thân, dừng lại đi! Đau quá! Con chết mất!" - Khương Lăng gắng gượng chút sức lực yếu ớt để ngẩng đầu lên nhìn Khương Hùng đang cười hả hê và phóng linh lực vào mình.

Khương Hùng vẫn không dừng lại, ông thậm chí còn hô hào cổ vũ cho Khương Lăng:


"Khổ luyện kiểu này thì Ngạo Sinh Quyết của con sẽ tiến bộ thần tốc đấy! Cố lên Lăng nhi! Với cái thể chất của con thì ta tin con sẽ làm được!"

Khỏi phải nói cũng biết là Khương Hùng đang trả đũa vì bị trêu chọc lúc nãy nhưng Khương Lăng cũng không thể phủ nhận lời của ông, cách này tạm coi là khả thi, hắn chỉ đành thôn phệ linh khí xung quanh, tu bổ nội lực, dẫn động thành lực lượng trong cơ thể. Đến tận gần sáng ngày kế tiếp, hắn mới có thể nhấc được hai tay chống người lên. Đổi lại, cơ thể hắn cũng phải gánh một áp lực tưởng chừng như cả một ngọn núi đè lên.
"Lăng nhi! Con… Con... Con đã đột phá Luyện Thể cảnh nhị tầng rồi!" - Đến cả Khương Hùng cũng không tin vào mắt mình, ông đổ mồ hôi hột nhìn Khương Lăng.

Cơn đau đã dần biến mất trên người của Khương Lăng, hiện tại hắn chỉ cảm giác được một luồng linh lực cuồn cuộn trong đan điền. Hắn thử sức dẫn động linh lực và ngưng tụ linh khí bao phủ cơ thể rồi từ từ đứng dậy trong sự trầm trồ của Khương Hùng.

"Con… làm… được… rồi!" - Khương Lăng nhọc nhằn thốt ra từng lời ngắt quãng vì hắn phải duy trì nhịp thở và khí tức.

Khương Hùng đứng đơ người nhìn Khương Lăng, lúc này ông không biết nên vui hay nên buồn, thời còn trẻ ông cũng phải tốn mất hơn một năm để tấn thăng nhị tầng, vậy mà giờ con trai ông lại làm được điều đó trong vỏn vẹn hai ngày.
Vài khắc sau, Khương Lăng đã ổn định được nhịp thở của mình, hắn tuy không cử động được nhiều nhưng miệng thì vẫn nói được bình thường, hắn bèn hỏi:

"Phụ thân, giờ con phải làm gì nữa? Hay chỉ đứng như này thôi ạ?"

Khương Hùng lấy lại bình tĩnh để tránh bị chọc quê thêm lần nữa, ông vuốt râu nói:

"Không, không!"

"Tiếp theo con sẽ phải vừa di chuyển vừa chặn lại từng cú chạm của ta."

"Báo cho con biết trước là ta sẽ không dừng lại cho đến khi con chặn được toàn bộ."


"Sao hả Lăng nhi? Dám thử không con?"

Với cái nét mặt "nghiêm túc" của Khương Hùng thì chẳng đáng tin một chút nào. Kiểu gì Khương Lăng cũng sẽ bị ông hành hạ một phen nhưng vì đạo làm con nên hắn không thể chối từ.

"Con sẽ thử!" - Khương Lăng lấy toàn bộ can đảm trả lời.

Ngay lập tức, Khương Hùng liền bay tới dùng ngón tay chọc vào người Khương Lăng. Tốc độ của ông phải nói là rất chậm rãi và từ tốn nhưng nhiêu đó cũng đủ làm khó Khương Lăng, hắn mới vừa nhúc nhích được một tí thì ông đã chọc hắn cả trăm lần rồi.
Trong khi hai cha con nhà Khương vờn nhau, một ông lão bí ẩn tay trái cầm bình rượu, tay phải cầm kiếm gỗ, ngồi trên ngọn cây cách đó vài dặm, ông cười khúc khích:

"Chà chà, lão Nam, huynh mau xuất quan xem đứa cháu của mình khôn lớn này."

Ông ta đã ở đó từ lúc Khương Lăng tấn thăng nhị tầng, với thực lực của Khương Hùng cũng không phát hiện ra được ông ta. Nhưng người này không hề có ác ý, ông ta còn bày ra trận pháp toàn sơn mạch, ngăn không cho bất kỳ yêu thú hay người nào tiến vào.

Thời gian một tháng thấm thoát trôi qua, tốc độ của Khương Lăng tăng nhanh rõ rệt, hắn đã gần như theo kịp được Khương Hùng. Thân thể bị áp chế đã không còn là trở ngại lớn đối với Khương Lăng. Nhưng để chặn ngón tay của Khương Hùng thì vẫn còn xa vời.

Đến ngày thứ 73, Khương Lăng đã chặn được toàn bộ cú chọc từ ngón tay của Khương Hùng. Hắn đứng ngửa mặt lên trời, ngắm nhìn ánh nắng chói chang, trên môi không giấu được nụ cười. Khương Hùng cũng vui mừng không kém, ông định giải trừ áp chế để hắn nghỉ ngơi một lát thì đột nhiên một luồng khí xoáy xuất hiện trên cơ thể Khương Lăng. Hắn lại một lần nữa tiến vào trạng thái đột phá.
"Lăng nhi, mau tĩnh tâm, không được xao nhãng, ổn định khí tức!" - Khương Hùng nhanh chóng tiến đến hộ pháp cho Khương Lăng.

Khương Lăng cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, hắn làm theo lời cha mình, điều hòa linh lực. Chỉ trong chốc lát, luồng khí đã tiêu tán, Khương Lăng bình an vô sự, không gặp bất kỳ tổn hại nào cả.

"Ngũ tầng! Là ngũ tầng đó Lăng nhi! Đúng là thiên biến vạn hóa!" - Khương Hùng vỗ vào lưng Khương Lăng một cái rồi chạy lòng vòng như thể đang ăn mừng.

Lần này Khương Lăng cũng phải thật sự kinh ngạc, người có tư chất xuất chúng cũng phải cực khổ mấy năm mới leo lên được tầng này. Còn hắn chỉ mất khoảng hơn 2 tháng, thế này thì gọi là quái vật cũng không uổng.

Khương Lăng thử dùng lực tung quyền vào một thân cây gần đó, kết quả là nó tan nát thành từng mảnh vụn. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Khương Lăng, hắn kéo tay Khương Hùng nói:
"Phụ thân, dù sao thì vẫn còn vài ngày, hay là người chỉ điểm cho con một vài thế võ đi!"

Thán phục tinh thần ham học hỏi của con trai, Khương Hùng liền đồng ý không chút do dự:

"Vậy thì còn chờ gì nữa? Mau bắt đầu thôi Lăng nhi!"

Lần này người chủ động lao vào là Khương Lăng, hắn dốc hết khả năng của mình nhưng vẫn không chạm được vào người Khương Hùng. Mỗi lần hắn đánh hụt thì Khương Hùng sẽ điểm vào huyệt đạo của Khương Lăng để giúp hắn nhận ra những yếu điểm trên cơ thể. Cứ như vậy, hai cha con họ tiếp tục vờn nhau.

Đến tối ngày thứ 87, cuối cùng Khương Lăng cũng gặt hái được thành quả. Sau nửa tháng điên cuồng giao thủ, hắn đã chạm vào được chùm râu dưới cằm của Khương Hùng. Nhưng cái giá phải trả là cơ thể hắn bầm dập, te tua tơi tả. Đã vậy còn bị đánh văng ra xa.
Nằm trên đất thở hổn hển, Khương Lăng nhìn vài sợi râu trên tay cười mãn nguyện. Khương Hùng đứng vuốt bộ râu của mình, ông cười không ngậm được mồm, ông bước lại chỗ Khương Lăng dìu hắn ngồi dậy. Cả hai nhìn nhau cười khanh khách.

Bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, trời đất rung chuyển, linh khí hỗn loạn, những tia sét cuồng bạo lần lượt giáng thẳng xuống Khương Lăng.

Khương Hùng bị hất qua một bên, ông choáng váng, lồm cồm ngồi dậy hét lớn:

"Lăng nhi, mau ngưng khí hộ thể, ta sẽ hộ pháp cho con vượt qua thiên kiếp này."

Khương Lăng tức tốc dẫn động linh lực phòng ngự nhục thể, tia sét lúc đầu đã cho hắn trải nghiệm án tử trong giây lát, cũng may là cha hắn đã đỡ hộ một nửa sát thương.

Sấm sét trùng trùng điệp điệp giáng xuống Khương Lăng, cơ thể hắn bị thiêu đốt liên tục, Khương Hùng dùng hết linh lực trong đan điền để truyền cho hắn.
Chấn động kinh người đã lọt đến tai tộc nhân Khương gia, họ đổ xô tiến về sơn mạch. Nhưng đều bị ông lão cầm kiếm gỗ ngăn không cho vào. Nhận ra thực lực chênh lệch nên không ai dám manh động.

Đoàn người đứng nhốn nháo bên dưới không để ý đến ba thân ảnh bay vụt qua đầu bọn họ. Ông lão cầm kiếm gỗ nhận ra khuôn mặt quen thuộc trong ba người đó, ông nhoẻn miệng cười.

Quay trở lại với Khương Lăng, người hắn bây giờ đang chi chít vết bỏng, thần thức dần trở nên mơ hồ. Khóe miệng ứa ra máu.

"Lăng nhi đừng sợ, gia gia đến rồi đây." - Một giọng nói xa lạ nhưng lại rất đỗi quen thuộc vang lên, ít nhất thì Khương Lăng đã nghe thấy trước khi bất tỉnh.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.