Trở về truyện

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên - Chương 3: Thiếu Gia Lên Tiếng

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên

3 Chương 3: Thiếu Gia Lên Tiếng

Ở chính diện của yến tiệc, đôi phu thê gia chủ vẫn luôn đứng ngồi không yên, hai người họ thấp thỏm lo âu không biết thằng khuyển tử đang có âm mưu gì trong đầu, nó lúc nào cũng có thái độ ghét bỏ Khương Nhã và thỉnh thoảng còn buông lời chửi mắng nàng ấy chỉ để hả cơn giận.

Nhưng hôm nay đứa con trời đánh này lại trở mặt làm thân với Khương Nhã, nhất cử nhất động của hắn đều biểu hiện sự quan tâm đặc biệt dành cho nàng, với một kẻ tâm địa bất chính như Dâm Ma Công Tử thì đây là một dấu hiệu chẳng lành, thế nên Khương Hùng và Liễu Lam không thể rời mắt khỏi Khương Lăng dù chỉ là một khắc, hai người họ sợ là hắn sẽ ức hiếp Khương Nhã, chỉ cần hắn làm chuyện xằng bậy với nàng ấy thì họ sẽ can ngăn ngay lập tức.

Từ lúc khai màn yến tiệc đến giờ, người nào cũng hướng sự chú ý của mình vào Khương Lăng, trong đầu bọn họ đang suy đoán ý định tiếp theo của Khương Lăng, người thì đoán hắn sẽ nhục mạ Khương Nhã, người thì đoán hắn sẽ giở trò đồi bại với nàng ấy ngay tại đây. Những thứ bẩn thỉu, cặn bã đều ập hết lên đầu của Khương Lăng.

Nhưng đáng tiếc, bọn họ chỉ đang "lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử" thôi, Khương Lăng nào có ác ý với Khương Nhã. Sự thật thì hắn chỉ muốn giúp tiểu cô cô của mình được góp mặt tại đây, trước toàn thể gia tộc với thân phận của một người mang họ Khương.

Về phần Khương Nhã, nàng đã dần thoải mái hơn khi ngồi ăn với Khương Lăng, ban đầu nàng rụt rè vì hắn cứ động chạm quá đáng nên đâm ra lo sợ hắn sẽ được nước làm tới. Nhưng kể từ khi hắn dẫn nàng bước vào đại sảnh và nắm chặt tay nàng không buông, luôn giữ ý tứ biết chừng mực trên bàn ăn thì trong lòng cũng yên tâm hơn hẳn.

"Thiếu gia, ngài không ăn sao?" - Khương Nhã nhìn vào chén của Khương Lăng, nàng thấy hắn gắp đủ loại sơn hào hải vị cho cả hai người nhưng không ăn mà chỉ để đó nên tò mò hỏi.

"À, do tay con mỏi quá nên không cầm đũa nổi nữa, cô cô đút con ăn được không?" - Khương Lăng đặt tay lên bàn, giả vờ cử động một cách nặng nhọc, nhìn Khương Nhã với ánh mắt cầu xin.

Với cái bản tính trẻ con của hắn thì Khương Nhã biết nếu như từ chối thì hắn sẽ làm loạn đủ thứ, nàng thở dài một tiếng rồi cầm đũa gắp thức ăn đưa lên miệng cho hắn.


Cảm thấy chướng mắt khi ngồi nhìn Khương Lăng và Khương Nhã chim chuột với nhau, Khương Duy - con trai của đại trưởng lão trong gia tộc, xách bình rượu đến đập lên bàn dằn mặt Khương Lăng:

"Lăng đệ, sao hôm nay không uống ngụm rượu nào hết vậy?"

Sau đó hắn bồi thêm vài câu với giọng điệu cợt nhả:

"Hay là tìm được thú vui mới nên không cần rượu nữa? Sao hả? Lần này tính chơi bao lâu rồi bỏ?"

Khương Lăng cũng định trả lời qua loa để cho xong chuyện nhưng tên huynh đệ tốt này lại quay qua nhìn Khương Nhã, lăng mạ nàng với ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.

"Thú vui thì không tìm thấy nhưng chó sủa bậy thì tìm được một con." - Cầm bình rượu lên ực một hơi hết sạch, Khương Lăng nhếch mép cười.

Tuy hiểu từng câu từng chữ đó đều ám chỉ đến mình nhưng Khương Duy không dám lớn tiếng đáp trả, hắn dùng lực vỗ mạnh vào vai trái của Khương Lăng rồi trưng ra bộ mặt cay cú cùng với giọng điệu giả tạo:

"Tiểu đệ à, đừng vì một kẻ ăn nhờ ở đậu mà gây mất lòng nhau chứ."


Hai người trừng mắt nhìn nhau, trông như sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào, Khương Nhã ngồi bên cạnh không dám hé răng nửa lời, bởi lẽ nàng cho rằng mình không có quyền được xen vào.

Từ đằng xa, Khương Hùng cảm thấy tình hình bất ổn, ông liền lên tiếng ra lệnh:

"Ăn uống no say rồi, chúng ta bắt đầu thảo luận chính sự thôi, mời các trưởng lão và con cháu Khương gia an tọa."
Cả đại sảnh bỗng im bặt, mọi người đều tuân lệnh quay về vị trí của mình, hạ nhân và thị vệ lũ lượt đi ra ngoài. Khương Duy lúc này mới buông tay ra khỏi người Khương Lăng, lui về phía sau chỗ đại trưởng lão.

Hứng chịu cú vỗ như trời giáng của một người đã trải qua tu luyện, bả vai bên trái của Khương Lăng tê dại hoàn toàn, hắn cắn răng chịu đựng, ngồi xuống dựa người vào Khương Nhã.

"Thiếu gia! Tay của ngài!" - Khương Nhã đỡ lấy Khương Lăng khi thấy hắn đổ mồ hôi đầy trán, ôm lấy tay trái mà run rẩy.

"Con không sao đâu, vết thương ngoài da thôi. Mà cô cô nè, chó hay sủa bậy lắm nên sau này người đừng để tâm đến bọn chúng nhé!" - Để trấn an Khương Nhã và động viên nàng ấy, Khương Lăng gắng gượng cười trong cơn đau.

Biết tỏng là Khương Lăng đang nói dối về vết thương và phải chịu đau đớn vì ra mặt bảo vệ mình, Khương Nhã xót xa nắm lấy tay phải của hắn:

"Thiếu gia cố chịu một chút nha, thuộc hạ sẽ truyền linh lực để giúp ngài giảm đau."

Khương Lăng cảm nhận luồng linh lực ấm áp của Khương Nhã truyền vào cơ thể, hắn nhìn dáng vẻ lo lắng và sốt ruột của nàng mà tủm tỉm cười.

"Ưm hừm... đừng quậy phá nữa, điệt nhi. Mọi người ở đây không có rảnh để xem con làm mấy trò lố lăng đâu." - Đại trưởng lão Khương Dư vuốt râu, biểu hiện đầy bất mãn.

Giọng nói khàn khàn của lão đã kích động những người xung quanh, bọn họ lại tiếp tục xì xầm bàn tán. Khương Nhã chợt nhận ra mình đang chủ động nắm tay của Khương Lăng, nàng vội rút tay lại, sợ sệt không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Khương Lăng thấy vậy bèn đưa tay lên vuốt ve mái tóc thướt tha của Khương Nhã một cách thản nhiên:

"Ơ kìa, bá bá. Con có quậy phá gì đâu nào? Con chỉ đang thể hiện tình cảm với cô cô của mình thôi mà."
Nói vừa dứt câu, Khương Lăng liền nựng má của Khương Nhã, nhướn mày trêu ngươi đại trưởng lão. Ai nấy cũng đều kinh ngạc nhìn Khương Lăng, hắn mở mồm ra gọi Khương Nhã hai tiếng cô cô nhưng bản thân thì lại có cử chỉ thân mật với nàng như người tình. Khương Nhã lúng túng không biết phản ứng như thế nào, nàng nhìn Khương Lăng rồi lắc đầu lia lịa. Đại trưởng lão cũng không ngoại lệ, hành động đó như một cú tát vào mặt nên lão nổi gân cổ lên phản bác:

"Hồ đồ, giờ là lúc nội tộc nghị sự, kẻ không mang huyết thống của Khương gia thì không được phép xuất hiện ở đây."

Những lời đó như từng nhát dao cứa vào lòng Khương Nhã, đôi mắt long lanh của nàng bắt đầu rưng rưng. Khương Lăng bất ngờ luồn tay qua eo Khương Nhã, hắn kéo nàng ôm sát vào lòng, thẳng thừng nói:
"Không cùng huyết thống thôi, làm gì căng? Nhưng cô cô mang họ Khương thì cũng đã tính là người của Khương gia rồi."

Đại trưởng lão Khương Dư nghiến răng nghiến lợi trước sự hỗn láo của Khương Lăng, lão tức giận nói:

"Ngoài con ra thì còn kẻ nào to gan dám nói nữ nhân này là người của Khương gia?

Cá đã cắn câu, Khương Lăng bỏ công bỏ sức khiêu khích chỉ để chờ câu này của lão ta, hắn liếc sang nhìn người cha yêu quý của mình rồi đắc ý trả lời:


"Đương nhiên là lão gia gia Khương Chấn Nam và gia chủ Khương Hùng rồi."

Đại trưởng lão Khương Dư tức giận vì bị một thằng nhóc chơi trên cơ nhưng ra tay trực tiếp thì sợ mất thể diện nên lão vận linh lực phóng ra xung quanh để đả thương Khương Lăng.

"Đủ rồi, tất cả im hết cho ta." - Khương Hùng tỏa ra khí thế của một cường giả Đại Hoá cảnh, mặc dù ông và Khương Dư đều chung một cảnh giới nhưng luận về sức mạnh và độ bá đạo thì khỏi nói cũng biết ai hơn ai.
Khương Hùng lên tiếng dõng dạc:

"Chỉ cần mang họ Khương thì sống làm người của Khương gia, chết làm ma của Khương gia. Đồng tộc đồng lòng, vững như giang sơn. Tất cả nghe rõ chưa?"

Ban đầu Khương Hùng định nhân dịp này giáo huấn lại thằng con ngỗ nghịch và đòi lại danh phận cho Khương Nhã. Nhưng không ngờ là Khương Lăng lại đi một nước cờ vẹn toàn đến mức khó tin, nó vừa giúp ông thể hiện uy nghiêm trấn áp các trưởng lão vừa tuyên bố mối quan hệ với Khương Nhã, khẳng định tôn nghiêm của nàng trước toàn bộ tộc nhân.

"Rõ, thưa gia chủ đại nhân!" - Tiếng trả lời đồng thanh vang lên, người nào cũng bị áp chế của Khương Hùng làm cho run sợ.

Nhận ra mình giận quá mất khôn, Khương Dư liền thu lại khí tức của mình, ngồi vuốt râu như chưa hề có gì xảy ra.

Ở bàn đối diện, Khương Nhã đang ôm chặt lấy Khương Lăng, nàng vùi đầu vào ngực hắn khóc thút thít. Khương Nhã vui mừng vì kể từ giờ phút này nàng sẽ không phải chịu những lời lẽ cay nghiệt nữa. Những giọt nước mắt xúc động lăn dài trên đôi má hồng của Khương Nhã.
"Ây da, hôm nay trời lạnh quá, con xin phép về phòng nghỉ sớm, phụ thân và mẫu thân cùng các vị tiền bối cứ thảo luận đi nhá." - Khương Lăng vươn vai, uể oải.

Khương Nhã cảm thấy giọng nói của Khương Lăng yếu ớt hơn bình thường nên ngước lên nhìn hắn, tới lúc này nàng mới để ý tay phải của Khương Lăng lạnh ngắt, hơi thở hỗn loạn, môi tím xanh. Khương Nhã quên mất hắn không có linh lực nên cơ thể rất dễ bị tổn hại.

Khương Hùng gia chủ định nói gì đó thì bị Liễu Lam phu nhân chặn lại, bà từ tốn lên tiếng:

"Nếu vậy thì phiền Nhã muội đưa Lăng nhi về phòng giúp ta nhé?"

Nhận được sự chấp thuận, Khương Lăng rướn người đứng dậy, Khương Nhã ở bên cạnh dìu hắn. Hai người chậm rãi rời khỏi đại sảnh.

Nhìn bóng lưng của Khương Lăng khuất dần, Khương Hùng và Liễu Lam lại dấy lên một nỗi muộn phiền, họ nắm rõ tính cách của hắn trong lòng bàn tay nên dễ dàng nhận ra sự thay đổi bất thường của hắn.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.