Trở về truyện

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên - Chương 2: Yến Tiệc

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên

2 Chương 2: Yến Tiệc

Suốt cả chặng đường trở về gia phủ, Khương Lăng được dịp chiêm ngưỡng toàn bộ đường nét trên người Khương Nhã, đôi lúc hai người chạm mắt nhau khiến nàng ấy ngại ngùng vô cùng. Khương Lăng đâu chỉ muốn dừng lại ở mức độ nhìn ngắm, hắn còn muốn "lỡ tay" sờ mó nàng ta nhưng vì đang ở trên cao nguy hiểm nên đành nhịn lần này.

Thời điểm Khương Lăng và Khương Nhã về đến trước cửa Khương gia thì trời đã chập tối.

"Thiếu gia! Hôm nay là ngày tổ chức yến tiệc hội họp trong gia tộc. Gia chủ lệnh cho ngài thay đại thiếu gia đến tham dự ạ." - Một thị vệ thân mang chiến giáp nhanh chóng mở cửa, hắn khấu đầu hành lễ rồi thông báo cho Khương Lăng.

"Ừm! Ta cần phải tắm rửa trước đã, ngươi hãy báo với phụ thân là lát nữa ta sẽ đến sau." - Khương Lăng ngửi thấy mùi hôi thối trên người mình, hắn vội ra lệnh cho thị vệ.

"Thuộc hạ tuân mệnh!" - Thị vệ cung kính trả lời với Khương Lăng rồi khẩn trương rời đi.

Nét mặt của Khương Lăng lộ rõ vẻ khó chịu, rõ ràng có hai người ở đây nhưng tên thị vệ đó chỉ hành lễ trước hắn mà chẳng thèm ngó ngàng gì đến Khương Nhã. Hắn càng nghĩ càng tức, nàng ấy dù sao cũng là em nuôi của cha hắn, thế mà ngay cả hạ nhân cũng không đặt vào trong mắt.

"Thiếu gia, ngài mau chuẩn bị đi kẻo muộn." - Để ý thấy Khương Lăng đang quạu quọ vô cớ, Khương Nhã chỉ dám khẽ kéo áo, nói nhỏ ở sau lưng hắn.

Khương Lăng quay sang nhìn Khương Nhã, hắn như bị đánh gục trước giọng nói ngọt lịm của nàng ấy, bên ngoài thì hắn cố tỏ ra điềm tĩnh để giữ hình tượng ngầu lòi nhưng bên trong thì đang tan chảy bởi sự dễ thương của tiểu cô cô này.


"Dạ, cô cô nói phải, con đi chuẩn bị ngay đây." - Khương Lăng rũ bỏ bộ mặt nhăn nhó, hắn cầm tay Khương Nhã xoa xoa rồi hí hửng chạy đến phòng tắm.

Trong lúc ngâm mình, Khương Lăng nhớ ra mình có một người anh trai tên Khương Trung và cũng là con trai trưởng của gia chủ. Người này tính tình chính trực, ngay thẳng, thiên phú hơn người, là niềm tự hào của gia tộc. Vài năm trước còn được phong hàm tướng quân trấn giữ biên cương. Những lúc việc quân doanh cấp bách thì Khương Lăng sẽ thay y tham dự các buổi hội họp.

Tắm gội sạch sẽ xong, Khương Lăng nhảy ra khỏi bồn ngâm, hắn lau người rồi quơ tay tìm y phục nhưng lại chẳng tìm thấy. Đến bây giờ hắn mới nhận ra mình quên chuẩn bị y phục. Quấn tạm chiếc khăn tắm che đi "tiểu huynh đệ" của mình, hắn định sẽ chạy thật nhanh đến phòng của mình.

Nhưng vừa mới được vài bước thì hắn thấy bóng dáng của Khương Nhã đang loay hoay ở bên ngoài từ lúc nào, nàng ấy nghe giọng của Khương Lăng liền gõ cửa lên tiếng:

"Thiếu gia, thuộc hạ mang y phục đến cho ngài đây."

Chỉ với hành động đó đã cho thấy Khương Nhã rất tinh ý, nàng ấy biết được rằng Khương Lăng quên lấy y phục nên đã chủ động chuẩn bị một bộ mang đến và đứng đợi hắn cả buổi.

Khương Lăng ngày càng có cảm tình với nữ nhân này, hắn quyết định sẽ trêu chọc nàng một phen:

"Cô cô, con bị trật chân rồi, người mang vào giúp con có được không?"


Sau đó Khương Lăng ngồi bệt xuống sàn nhà, giả vờ bóp nắn mắt cá chân. Ở bên ngoài, Khương Nhã không nói không rằng, nàng chần chừ một lúc rồi mới tiến vào. Nhìn thấy Khương Nhã đi vào, Khương Lăng mừng thầm trong lòng, hắn trưng ra bộ mặt đau khổ để lừa nàng ta.

"Thiếu… thiếu gia, để thuộc hạ chữa cho ngài." - Khương Nhã đặt bộ y phục sang một bên rồi cúi xuống xem vết thương.
Chớp lấy cơ hội, Khương Lăng nắm vai Khương Nhã kéo lại gần, giữ lấy cằm của nàng ấy rồi hôn ngấu nghiến. Do không hề đề phòng nên Khương Nhã không kịp phản ứng trước hành động lỗ mãng đó. Mặt nàng đỏ ửng lên, đầu óc quay cuồng, chân tay rụng rời vì đây là lần đầu nàng tiếp xúc da thịt với một nam nhân.

Chỉ sau một lúc, lưỡi của Khương Lăng đã len lỏi hết mọi ngóc ngách trong miệng của Khương Nhã, hắn trao nước bọt cho nàng và cũng nhận từ nàng ấy không ít. Đến khi Khương Lăng thò tay vào trong áo của Khương Nhã thì nàng ấy mới choàng tỉnh và đẩy hắn ra:

"Thiếu gia… ngài… ngài làm gì vậy?"

Vẻ mặt đê mê của Khương Nhã đã bán đứng nàng ấy, nếu như chịu hưởng thụ thêm chút nữa thì có lẽ Khương Lăng đã "ăn tươi nuốt sống" được nàng rồi. Nhưng cũng coi như đây là bồi đắp tình cảm, Khương Lăng đắc ý trả lời:
"Con thấy cô cô vất vả cả ngày rồi nên muốn cảm ơn người ấy mà."

Đối mặt với câu trả lời ngang ngược như vậy, Khương Nhã chỉ biết câm nín, nàng ngượng nghịu đứng dậy chạy ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa, bỏ lại Khương Lăng cùng "tiểu huynh đệ" đang trỗi dậy.


"Thiếu… gia mau thay y phục để còn đến dự yến tiệc nữa, nếu không thì sẽ bị lão gia trách phạt đấy." - Trong lúc Khương Lăng đang sửa sang quần áo thì nghe thấy giọng của Khương Nhã vọng vào, nàng ấy dù bị ăn hiếp nhưng vẫn một mực ở lại với hắn. Khương Lăng bước ra với một nụ cười mãn nguyện rồi cùng Khương Nhã đến đại sảnh. Trên đường đi, cả hai không nói với nhau một câu.

Âm thanh náo nhiệt trong đại sảnh rõ mồn một, Khương Lăng hít một hơi thật sâu để chuẩn bị cho vai diễn phá gia chi tử của mình, hắn định bước vào thì không thấy Khương Nhã đâu, quay lưng lại thì thấy nàng đang rời đi. Hắn chạy theo nắm tay níu nàng ấy lại:
"Cô cô, người không vào cùng con sao?"

Khương Nhã phủi tay Khương Lăng, trả lời với giọng buồn hiu:

"Chuyện này không nên đâu, thiếu gia."

Khương Lăng biết rằng Khương Nhã vì không muốn gây khó xử cho gia chủ nên lánh mặt, nhưng hôm nay hắn không chấp nhận điều đó, hắn muốn lấy lại công bằng cho Khương Nhã, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Khương Nhã, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói:

"Cô cô nhất định phải vào, nếu không thì con cũng không vào."

Bất lực trước thái độ quả quyết của Khương Lăng, Khương Nhã chỉ đành nguyện ý làm theo, nàng mỉm cười rồi gật đầu. Khương Lăng mừng rỡ kéo tay nàng ấy tiến vào đại sảnh.

Ngay khi Khương Lăng xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hắn, dường như hắn trở thành tâm điểm bàn tán của bọn họ. Nhưng Khương Lăng chả bận tâm, hắn đến thỉnh an cha mẹ của mình ở chính diện:
"Phụ thân, mẫu thân, thứ lỗi cho con đến muộn!"

Khương Nhã đứng bên cạnh cung kính chào:

"Bái kiến gia chủ và phu nhân."

Khương Hùng và Liễu Lam bối rối trước biểu hiện của đứa nghịch tử thường ngày, hôm nay nó ngoan ngoãn lạ thường, đã vậy còn tay trong tay với Khương Nhã, hai người họ ậm ừ trả lời:


"Sắp đến giờ khai tiệc rồi, hai đứa mau vào bàn của mình đi!"

Khương Lăng ngẩng đầu lên nhìn cha mẹ của mình ở thế giới này, trước đây hắn là cô nhi nên điều này giống như một món quà đối với hắn. Nhìn xong, Khương Lăng liền dẫn Khương Nhã đến ngồi cạnh mình.

Các trưởng lão trong gia tộc và con cháu đích hệ cũng đã ngồi ngay ngắn, tiếng trống vang lên báo hiệu yến tiệc khai màn. Hạ nhân lần lượt mang thức ăn và rượu đến từng bàn.

Tiếng cười nói, cụng ly sôi nổi, toàn bộ đều tận hưởng giây phút vui tươi trước khi thảo luận chính sự. Khương Lăng thì khác, hắn mặc kệ xung quanh mà chỉ lo gắp thức ăn cho Khương Nhã, cử chỉ ân cần và chu đáo của hắn khiến nàng ngại đỏ mặt.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.