Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 35: Ác Mộng Của Anh (5)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

35 Chương 35: Ác mộng của anh (5)

Anh nhìn nàng. Không gian như lắng đọng. Anh kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt như muốn cả hai hòa thành một. Anh tìm đến bờ môi hé mở thổn thức của nàng. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau mê luyến.

Đôi môi nàng mềm nhũng, ướt át, có mùi thuốc lá nhàn nhạt của Nhất Huy. Thuận Minh thoáng nhíu mày khó chịu. Anh kéo dây váy trên cổ nàng, cúi xuống hôn lên đầu vú săn cứng của nàng.

– Ưm…

Nguyệt Vy rên nhẹ, tay nàng đan vào mái tóc hớt cao của anh. Ngọn lửa rạo rực trong cơ thể lại bùng cháy dữ dội. Nàng vô thức nhỏm người cho anh kéo tuột chiếc váy xuống chân. Mắt nàng lim dim nhắm lại, bỏ qua mọi thứ khác trên đời. Bỏ qua cả những chiếc ôtô lần lượt lướt qua ngay bên ngoài cửa xe. Miễn có anh bên cạnh, mọi chuyện khác, nàng phó thác cho anh xử lý.

Thuận Minh lau miệng mình, nhìn lên khuôn mặt đỏ bừng của Nguyệt Vy. Giữa hai chân nàng cũng có mùi của hắn, mùi thuốc lá Mild Seven Nhật Bản. Dù rằng, Thuận Minh không ngửi được mùi nào khác chứng minh hai người đã quan hệ với nhau, nhưng cơ thể anh vẫn nóng lên hừng hực. Sự thù hận đối với Nhất Huy đã thiêu đốt lý trí Thuận Minh, chuyển nó thành sự ghen tuông điên cuồng.

Đang đê mê sung sướng trong vòng tay anh, chợt anh ngưng ngang mọi chuyện. Nguyệt Vy ngơ ngác bừng tỉnh. Anh nhấn ga, xe lao đi thật nhanh. Nàng ngồi dậy, nhặt chiếc váy che lên người. Nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của anh, hai tay bóp chặt lấy vô lăng, nàng chợt hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Anh đã ngửi thấy mùi của anh ta trên cơ thể nàng. Đây là lần đầu tiên nàng thấy anh như thế. Sự giận dữ trong đôi mắt anh, làm nàng lo sợ, nhưng xen lẫn đâu đó là niềm hạnh phúc ngọt ngào. Anh đã ghen vì nàng.

Nguyệt Vy che miệng cười thật khẽ. Khuôn mặt đỏ bừng ghen tức của Thuận Minh nhìn rất buồn cười, lần đầu tiên nàng thấy anh như thế.

– Anh ghen sao ? – Nàng hỏi nhỏ.


– Không… – Thuận Minh mím môi, cánh mũi phập phồng.

– Hi hi… – Nguyệt Vy giơ chiếc váy lên, toan chồng qua đầu.

Đột nhiên, Thuận Minh giật chiếc váy khỏi tay nàng. Nàng chưa hiểu anh làm gì, thì anh đã bấm cửa xe, ném nó ra đường.

– Anh… Anh làm gì vậy ? – Nguyệt Vy há hốc nhìn anh, nàng ngoái đầu nhìn chiếc váy mới mặc một lần rơi bên lề đường, lòng tiếc hùi hụi.

– Anh không muốn em mặc cái đó nữa… – Thuận Minh nói nhỏ. – Anh sẽ mua cho em cái khác…

– Tại sao anh làm vậy ? Vì anh ta đã chạm vào nó sao ? – Nguyệt Vy mím môi tức giận.

Thuận Minh mím môi, im lặng không nói lời nào. Nguyệt Vy bật ghế ra, chui ra băng ghế sau. Nàng ngồi co ro, đôi chân ngà ngọc gấp lên ghế, tay khoanh ngang ngực, che đậy thân thể lõa lồ của mình. Mắt nàng đỏ hoe nhìn ra cửa, vừa giận anh vừa lo lắng. Cũng may là nàng ngồi trong xe, kính dán film đen, buổi tối bên ngoài rất khó thấy bên trong. Tuyến đường anh đi lại vắng vẻ, chỉ có ôtô, không có ai nhìn thấy nàng trong tình trạng như vậy. Nhưng tuyến đường anh đi lại không phải hướng về nhà, càng làm cho nàng lo lắng.

– Anh xin lỗi… Anh không hiểu sao mình lại như vậy… – Thuận Minh nói nhỏ, ánh mắt anh áy náy nhìn nàng qua gương chiếu hậu.


– Đáng ghét… Anh còn không thừa nhận là mình ghen ? – Nàng bĩu môi nhìn anh. – Em còn chưa nói chuyện của anh và chị Hân đâu…

– Ha ha… Ok… – Thuận Minh bật cười. – Anh thừa nhận anh ghen… Vậy em tính phạt anh sao đây ?

– Em… – Nguyệt Vy nheo mắt, mỉm cười.- … không muốn anh mặc bộ quần áo cô ấy đã chạm vào…

– Anh… Ha ha… Ok… Được lắm…

Thuận Minh lái xe tấp vào lề. Anh tự cởi quần áo mình, ném ra sau xe. Nàng mỉm cười, đợi anh cởi hết. Nàng cười tủm tỉm, lặng lẽ mặc lên người.

– Này… Em ăn gian… Sao lại… – Thuận Minh há hốc quay lại.

– Hi hi… Em nói không muốn anh mặc… Chứ liên quan gì em mặc đâu… Hi hi… – Nguyệt Vy che miệng cười nắc nẻ.


– Trời ơi…

– Bây giờ anh đi đâu cũng được… Em không sợ đâu… Hi hi…

Thuận Minh mím môi, mắt anh chợt lóe lên một ý nghĩ tinh nghịch.

– Được… Em nói đó… Đi đâu cũng được… Ha ha…

Nguyệt Vy chợt thấy chột dạ. Nàng im lặng hồi hộp nhìn anh quay đầu xe. Thuận Minh luôn có những trò chơi kì quái. Tay nàng túm chặt chiếc áo sơmi rộng thùng thình của anh.

Chiếc xe chạy trên Nguyễn Thị Minh Khai. Qua khung kính trước, không có dán film chống nắng, khá nhiều người đi đường hơi ngạc nhiên phát hiện ra Thuận Minh cởi trần trong ôtô. Nhưng anh chỉ cười tủm tỉm một mình. Anh chợt đánh lái qua Lê Quý Đôn. Nguyệt Vy rùng mình, nàng có dự cảm bất an mãnh liệt. Chỉ vài giây sau, nàng liền biết nỗi lo lắng trong đầu mình đã trở thành sự thật. Anh dừng xe lại trước cổng trường của nàng.

Bảng hiệu Trường PTTH Việt Long thật to, nhìn qua hàng rào có thể thấy vài lớp học đêm trên tầng một, hai vẫn sáng đèn.

– Anh làm gì vậy ? Trời ơi… – Nguyệt Vy rít lên cuống cuồng.

– Ha ha… Vào trường thôi mà… – Thuận Minh nhe răng cười.

– Không được… Anh đang… – Nguyệt Vy nhìn xuống bộ quần áo rộng thùng thình đang khoác trên người, mặt nàng đỏ bừng lên.

– Chú Tuấn đâu rồi nhỉ… ?

“Tin… Tin… Tin….”


– Anh… – Nguyệt Vy hét lên.

Một gương mặt gìa nua tò mò nhìn qua song sắt cổng, ông che tay tránh ánh đèn xe chói lòa, rồi chợt nở một nụ cười thật tươi.

– Em mau đưa quần áo lại cho anh… Chú Tuấn thấy sẽ kì lắm đấy…. – Thuận Minh nói nhanh.

– Trời ơi… Anh đáng ghét… Không được… – Nguyệt Vy ôm chặt hai tay ngang người.

Cánh cổng rung lên, tiếng khóa khua leng kheng vang cả vào trong xe, rõ mồn một.

– Em ghét anh… Anh còn như vậy… Em… – Nguyệt Vy đỏ mặt, tay cuống lên cởi áo sơmi trên người ném lên.

– Ha ha… Còn cái quần nữa… Anh phải kéo kính xuống… – Thuận Minh mặc áo vào thật nhanh.

– Trời ơi… Đáng ghét…

Nguyệt Vy tuột luôn chiếc quần dài ném lên. Nàng co rúm cơ thể ngồi thụp xuống nép mình sau ghế anh. Tiếng cửa kính điện trượt xuống, tiếng giày lạo xạo trên nền xi măng. Tim nàng đập thật nhanh, mắt nhắm chặt.

– Minh hả cháu… – Tiếng chú Tuấn vang lên rõ mồn một.

– Dạ… Xin lỗi chú… Tại Nguyệt Vy cần lấy tài liệu trong phòng giáo viên… Mà nàng bị đau chân nên không xuống xe được… – Thuận Minh cười cười.

– Dạ… Con chào chú… – Nguyệt Vy ló mặt ra sau ghế anh, mặt nàng đỏ tới mang tai.

– Ah… Vậy hả… Chạy xe vào trường đi con…

Nhìn dáng đi hăng hái của chú Tuấn, mở toang hai cánh cổng nặng nề, cơ thể Nguyệt Vy run lên lẩy bẩy.

– Anh định làm gì… Em năn nỉ anh mà… Em chết mất…

Nàng nài nỉ, giọng nàng run rẩy. Thuận Minh không nói gì chỉ cho xe chạy thật chậm vào trường. Sân trường trống trải, chỉ có hai hàng xe máy, xe đạp sắp xếp ngay ngắn. Anh đỗ xe lại ngay giữa sân trường, cách phòng giáo viên một hàng xe máy.

– Anh định làm gì ? – Nguyệt Vy mắt đỏ hoe nhìn anh.

– Ha ha… Lại đây với anh nào…

Thuận Minh, tắt máy xe, chui tọt ra băng ghế sau. Anh ôm gọn Nguyệt Vy vào lòng. Môi anh trám kín lấy miệng nàng, chưa bao giờ anh hôn nàng cuồng nhiệt như vậy.

– Ưm… Anh…

Nguyệt Vy nóng mặt lên, giọng nói nàng ngọn líu với chiếc lưỡi anh trong miệng. Hai tay anh xoa nắn hai vú nàng thật mạnh, làm nàng đau đớn nhưng cảm giác ray rứt khao khát càng nhiều hơn. Ngọn lửa hừng hực trong người được John nhóm lên, Nhất Huy thêm củi, giờ lại được anh thổi bùng cháy mãnh liệt. Ngực nàng ưỡn ra, tay nàng mò mẫm nắm chặt lấy dương vật căng cứng của anh. Đột nhiên, anh ngưng lại, mỉm cười nhìn gương mặt hụt hẩng đỏ bừng của Nguyệt Vy.

– Không phải ở đây… – Anh nói nhỏ.

– Ưm… Đáng ghét… Mình về nhà đi anh… – Nguyệt Vy bĩu môi, hờn dỗi.

– Không… Ai nói về nhà đâu… – Thuận Minh nháy mắt.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.