Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 34: Ác Mộng Của Anh (4)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

34 Chương 34: Ác mộng của anh (4)

Nguyệt Vy run rẩy đứng trước mặt Nhất Huy. Anh ta ngồi trên giường, vòng tay ôm chặt lấy eo nàng. Mặt anh ta áp lên ngực nàng, mắt nhắm lại bình thản như đang tận hưởng cảm giác êm ái, mềm mại. Vẻ bình thản của anh ta hoàn toàn trái ngược với tâm trạng như sóng cuồng của Nguyệt Vy. Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ truyền cho nhau những cảm xúc thật chậm rãi. Thời gian như ngừng trôi. Nguyệt Vy nhắm mắt hồi hộp cảm nhận hơi thở ấm áp của anh ta truyền qua lớp vải mỏng làm bầu ngực nàng săng cứng lại.

Nguyệt Vy thở dồn dập. Máu nóng dồn lên mặt nàng đỏ bừng. Nàng nhìn xuống. Anh ta đang nhẹ nhàng hôn lên ngực nàng. Thật nhẹ nhàng chậm rãi, thấm ướt lớp vải mỏng manh trên hai đầu vú nàng. Tay nàng trắng bệt, bấu chặt lấy vai anh ta, nhưng không hiểu sao, nàng không đẩy anh ta ra. Chưa bao giờ có người đàn ông nào mang đến cho nàng cảm xúc kì lạ này. Anh ta không vồ vập, không háo hức khám phá cơ thể nàng, mà chỉ chậm rãi nhấm nháp từng chút một.

Nguyệt Vy thấy tim mình như ngừng đập. Mắt nàng nhin tay anh chậm rãi đưa lên, kéo tuột sợi dây váy thắt nút sau cổ nàng. Ánh mắt anh ta say mê dịu dàng quan sát nét mặt của nàng, như thể chỉ cần một cái nhíu mày, anh ta sẽ ngưng lại ngay tức khắc. Nàng không ngăn anh ta.

Chiếc váy nhẹ nhàng uốn lượn theo đường cong cơ thể nàng, rơi xuống chân. Nguyệt Vy nín lặng. Toàn bộ cơ thể nàng trần trụi chỉ còn che đậy một chiếc quần lót mỏng manh. Nhất Huy nắm tay nàng, ánh mắt say mê nhìn ngắm khắp thân thể nàng như thưởng thức một tác phẩm hoàn mỹ của tạo hóa. Ánh mắt này Nguyệt Vy đã thấy ở anh, trong đêm định mệnh nàng trao thân cho anh. Ánh mắt hân hưởng trước cơ thể trần truồng của một người phụ nữ đẹp, chỉ có thể từ những người đàn ông có rất nhiều kinh nghiệm tình ái.

Nàng chợt nghĩ đến anh. Tâm trí đang mê mẩn chợt thanh tỉnh lại khá nhiều.

– Em rất đẹp… Anh ước gì mình có thể âu yếm em… Dù chỉ một giây… Anh đã mãn nguyện lắm rồi…

Nhất Huy thì thầm. Hơi thở ấm áp của anh ta phả nhẹ lên đầu vú đỏ hồng xinh đẹp của nàng. Nguyệt Vy đỏ mặt. Anh ta đang xin phép nàng sao ? Sau khi trút bỏ quần áo nàng, anh ta lại xin phép nàng để được vuốt ve nàng sao ? Nếu không gặp nàng cũng không tin trên thế gian này lại có người đàn ông kiên nhẫn như vậy.

Nguyệt Vy mím môi, khẽ gật đầu. Đôi mắt Nhất Huy ánh lên niềm vui sướng hân hoan, chân thật đến lạ lùng. Anh ta siết mạnh vòng tay ôm ghì lấy nàng. Miệng anh ta hé mở, nhẹ nhàng đặt lên ngực nàng những nụ hôn ấm áp liên miên không dứt. Hai bầu vú nàng thổn thức khó chịu, nó được phủ kín khắp nơi với những nụ hôn của anh ta, nhưng hai vị trí cao nhất lại không hề chạm tới. Nàng mím môi, khẽ ưỡn ngực dí một bên núm vú đang cồn cào khao khát của mình vào miệng anh. Nhất Huy khẽ mỉm cười, há miệng nhận lấy nó.


– Ưm…

Nguyệt Vy rít khẽ, nàng ôm lấy đầu Nhất Huy, kéo ghì vào ngực mình. Sự ray rứt như được xoa dịu, thay thế bằng cảm giác lâng lâng tuyệt vời khó tả. Trước đây, nàng không nghĩ rằng ngoài Thuận Minh, còn có người đàn ông đơn lẻ nào có thể mang đến cho nàng cảm xúc tuyệt diệu như vậy. Cơ thể nàng nóng lên hừng hực, hai chân khép chặt như ngăn lại sự ẩm ướt dưới hạ thể.

– Ôi… Anh… Ưm…

Nguyệt Vy rên rỉ thật khẽ, dù đã cố gắng kềm nén. Hai tay Nhất Huy hoàn toàn đặt trên eo nàng, không hề đi xuống dưới. Anh ta chỉ hôn ngực nàng, nhưng chưa có người đàn ông nào hôn ngực nàng như vậy. Bờ môi anh ta thật ấm áp, mềm mại, ngậm nhẹ trùm lên núm vú nàng. Lưỡi anh khéo léo vờn quanh đầu vú săng cứng của nàng. Nàng không biết diễn tả thế nào. Nhưng chuyện âu yếm giữa nam và nữ, ngoài anh ta ra, nàng không biết có ai thực hiện như vậy. Như thể việc hôn ngực phụ nữ là một nghệ thuật thanh tao không chút mờ ám. Nguyệt Vy cúi xuống hôn rít lấy lưỡi anh ta, nàng bắt đầu mê mẩn nó.

Nguyệt Vy mặt đỏ lựng, nằm ngữa trên giường. Nhất Huy vuốt nhẹ hai bên ngực nàng, xuống đến mép quần lót. Tay anh chần chừ dừng đó. Ánh mắt anh say mê nhìn vùng da thịt đỏ hồng của Nguyệt Vy dưới lớp ren mỏng.

Nàng nhắm mắt lại, khẽ nâng mông mình lên. Chiếc quần lót nhẹ nhàng tuột xuống. Sự trống trải mát rượi giữa hai chân làm nàng run rẩy.

Nàng hồi hộp nín thở chờ đợi. Hơi thở anh ta thật nóng như vờn dọc theo hai bên đùi nàng. Nó xuống thật gần, thật gần. Cơ thể nàng thổn thức, như muốn nâng lên đón lấy nó. Nhưng anh ta không xuống nữa, mà đặt lên đùi nàng những nụ hôn thật chậm rãi. Hạ thể nàng rạo rực ướt đẫm cả ra giường.

– Ưmmm… Anh ơi…


Nguyệt Vy oằn người lên. Đôi môi anh ta trám kín âm hộ nàng. Chiếc lưỡi anh ta không đánh sâu vào trong mà đi dọc hai bờ môi trong của âm hộ. Nó vờn quanh khối thịt nhỏ bé đỏ hồng đó. Một ngọn lửa rít gào điên cuồng trong cơ thể nàng. Cảm giác này tuyệt vời nhất trong tất cả mọi thứ trên thế gian này. Nàng muốn có nó cho tất cả mọi ngày còn lại trong cuộc đời nàng. Nàng muốn có anh ta… Nhất Huy.

“Nhất Huy… Cái tên này… Hình như…” Một tia lý trí yếu ớt cuối cùng trong đầu Nguyệt Vy lóe lên.

“Minh Thy… Phản bội… Thuận Minh… Không…”

– Không…

Nguyệt Vy bất ngờ hét lên. Nàng vùng dậy, tay chân cuống cuồng đẩy người lùi lại, như sợ hãi trước quỷ dữ. Nàng chộp lấy chiếc chăn che phủ trước cơ thể.

– Em… – Nhất Huy thoáng ngạc nhiên, nhìn nàng.

– Em… không muốn… Em muốn đi về…


Nàng luống cuống leo xuống giường, mặc vội chiếc váy lên người. Nàng không dám nhìn anh ta một lần nào.

Nhất Huy ngã người nằm xuống giường. Tiếng cửa phòng đóng sập lại vội vã. Anh ta liếm mép cười một mình.

– Nguyệt Vy… Thú vị thật…

_______________________________

Nguyệt Vy tựa vào tường, hít thở thật sâu. Cảm giác ray rứt kêu gào trong cơ thể làm mặt nàng đỏ bừng lên. Nàng giận bản thân mình, đã không nhớ ra anh ta ngay từ phút đầu tiên. Nàng suýt nữa đã phản bội anh. Nàng biết dù nàng ngủ với bất cứ ai trên thế gian này, anh đều không trách nàng. Duy chỉ một người, anh sẽ không tha thứ cho nàng, chính là người đàn ông này, Nhất Huy.

____________________________

– Ưm…

Thuận Minh nhìn lên trần nhà. Mắt anh cứng đờ tập trung vào một điểm. Hình ảnh Minh Thy rũ rượi trong vòng tay Nhất Huy ngày nào có lẽ đang tái diễn trong căn phòng nào đó của căn biệt thự này. Hai tay anh buông thỏng vô lực. Giữa hai chân là một mái tóc đen óng ả, nhấp nhô lên xuống liên tục.

Ngọc Hân say mê mút dương vật cho anh. Nhưng anh không có cảm xúc gì, dù vẫn cương cứng theo bản năng. Dù cô ta cố trổ hết tài nghệ chinh phục nó, nhưng suốt hai mươi phút môi lưỡi rã rời, nó vẫn cứ trơ trơ như khúc cây vô cảm. Cô ta tức giận đến đỏ mặt, hơi thở phì phò nặng nề. Cô muốn Thuận Minh phải nhớ mình. Nhưng cô biết thứ to lớn chai lì này, nếu thật sự giao hợp, cô càng sớm bỏ cuộc chịu thua.

– Ahh…

Đột nhiên có tiếng la nhỏ vang lên. Nhưng giữa gian phòng khách vắng lặng, nó lại vang dội như tiếng sét trong tai Thuận Minh. Anh bật dậy, Ngọc Hân ngã ngửa ra sàn. Anh đỏ mặt nhìn Nguyệt Vy. Nàng mím môi nhìn anh, rồi nhìn xuống dương vật căng bóng của anh, má nàng ửng đỏ.

– Anh… Anh… – Thuận Minh vội vàng kéo quần lên.


– Em mà không ra… Chị cũng sắp bỏ cuộc đấy…

Ngọc Hân cười cười nói. Cô đưa tay chùi miệng, đứng lên, chỉnh lại quần áo. Nguyệt Vy cố mỉm cười với cô ta, nhưng mắt nàng nhìn anh sắc lẹm.

_________________________

Nguyệt Vy với tay nhấn nút kính xe, gío đêm lùa vào thổi tung mái tóc của nàng. Nàng hít một hơi thật sâu, tâm trạng nhẹ đi ít nhiều.

– Tại sao anh không nói với em ? – Giọng nàng run run. – Tại sao anh không ngăn em tiếp xúc với hắn ?

– Tại… Tại vì… Hắn nói với anh… Hắn nói em có cảm giác với hắn ngay từ bài nhảy đầu tiên… Nên… anh… – Thuận Minh cảm thấy xấu hổ vì đã đem nàng ra cá cược, nên anh không nói.

– Nên anh đã kiểm tra cơ thể em ? – Nàng tròn mắt, môi run lên.

Nàng đã nhớ hành động kì quặc và vẻ mặt tái nhợt bất thường của anh.

– Ừ… – Thuận Minh nói nhỏ giọng buồn bã.

Nguyệt Vy nhìn anh, mắt nàng nhòe đi. Môi mấp máy không nói được thành lời. Mãi một lúc sau, nàng bắt đầu nói. Nàng kể lại chuyện hiểu nhầm của John và anh ta đã sàm sỡ nàng. Giọng nàng thật nhỏ nhưng như những lưỡi dao cứa vào tim Thuận Minh. Anh nắm chặt tay lái, mặt tái nhợt giận dữ. Anh thật ngu. Anh giận mình đã thiếu lòng tin với nàng.

– Anh xin lỗi… Anh rất xin lỗi em… – Thuận Minh dừng xe vào lề đường, nắm chặt tay nàng.

Nguyệt Vy im lặng, cúi đầu. Nàng nhìn hai bàn tay nắm chặt, hình ảnh này thật quen thuộc. Nhưng chúng có lẽ không bền vững như nàng nghĩ.

– Sao anh không hỏi em có làm chuyện đó với hắn không ? – Nguyệt Vy hỏi nhỏ.

Thuận Minh quay qua, ôm ghì nàng vào lòng.

– Không cần nữa. Anh đã biết. – Anh nói nhỏ.

Anh ôm chặt nàng thật chặt. Chưa lúc nào anh cảm thấy vòng tay anh lỏng lẻo như lúc này. Nàng như có thể vuột mất khỏi lòng anh bất cứ lúc nào.

– Anh sợ… – Giọng anh khàn đục yếu ớt.

Nàng ngẩng đầu nhìn anh. Chưa bao giờ nàng thấy đôi mắt anh như vậy. Trước đây, dù chứng kiến cơ thể nàng nằm trong vòng tay người khác, sự tự tin trong mắt anh vẫn luôn sáng rỡ. Vậy mà giờ đây, nó hoàn toàn biến mất thay thế bằng sự lo lắng bồn chồn, bất định. Nguyệt Vy chậm rãi gối cằm lên bờ vai rắn chắc của anh.

– Em yêu anh. Không có thứ gì thay đổi được chuyện đó. – Nàng ngừng một chút. – Em muốn anh tự tin… đối diện với hắn…

Nàng lùi lại, nhìn thẳng vào mắt anh.

– Anh không hề thua sút hắn. Nếu có… đó là… trái tim của anh, biết yêu, biết đau… còn hắn thì không… Em là nhược điểm của anh… hãy biến nhược điểm của mình, thành ưu điểm… Hãy để em là nguồn sức mạnh cho anh…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.