Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 37: Ác Mộng Của Anh (7)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

37 Chương 37: Ác mộng của anh (7)

Đột nhiên, đèn neon trên trần chớt lóe, lần lượt sáng lên. Nguyệt Vy hốt hoảng che cơ thể trần truồng của mình bằng hai cánh tay của mình. Mặt nàng đỏ bừng, hơi thở dồn dập. Nàng đang trần trụi đứng giữa lớp học với dãy bàn học sinh quen thuộc san sát. Thuận Minh đứng cuối lớp, tay cầm điện thoại run run đưa lên.

– Anh… – Nguyệt Vy gắt lên, che khuôn mặt đỏ bừng của mình.

– Chiều anh chút đi mà… Đằng nào cũng vào đây rồi… Cho anh chụp em mấy tấm hình rồi mình về… – Anh bước tới, nài nỉ.

Thuận Minh nhẹ nhàng gỡ hai tay nàng xuống, khẽ kéo nàng lùi lại, bước lên bục giảng. Nguyệt Vy nhìn anh u oán. Cơ thể nàng run rẩy, tim đập loạn lên. Đây chính là lớp 12A3, theo thời khóa biểu học kỳ này nàng dạy vào chiều thứ Hai và thứ Sáu. Vậy mà giờ đây nàng đang đứng trên bục giảng, trước lớp không mảnh vải che thân. Nguyệt Vy nín thở, nhắm mắt lại.

– Tách… Tách.. Tách…

– Đẹp lắm… Em mở tay ra đi…

Nguyệt Vy mặt đỏ như say rượu, mắt nhắm chặt. Tim nàng đập dồn dập, hơi thở ngắt quãng. Nàng mím môi, chậm chậm buông tay ra hai bên. Toàn bộ cơ thể tuyệt đẹp của nàng phơi bày, loang loáng dưới ánh đèn neon.

Thuận Minh lùi xuống giữa lớp, trên màn hình điện thoại của anh, thân thể Nguyệt Vy trắng như bạch ngọc nổi bật giữa tấm bảng đen. Anh nuốt nước bọt, mặt nóng bừng, chưa bao giờ anh phấn khích như vậy. Anh không cần hỏi cảm giác của nàng, vì chỉ cần quan sát, anh biết cơ thể nàng chịu đựng một áp lực khổng lồ. Rào cản cuối cùng của Nguyệt Vy, đó là định kiến nghề nghiệp của nàng. Nó kiên cố như một đập nước sừng sững vĩ đại, đang rạn nứt, lung lay vì những trải nghiệm dồn dập liên tục của nàng. Thuận Minh không định đẩy nàng đi xa hơn, nhưng vì chuyện xảy ra hôm nay. Anh biết mình cần chuẩn bị một tâm lý vững vàng cho Nguyệt Vy, hoàn toàn thông suốt không chướng ngại để nàng có thể đối diện với kẻ thù lớn nhất của anh. Nhất Huy.


Nguyệt Vy cảm nhận cơ thể mình rần rần như có một cơn lũ tàn phá bên trong. Có một thứ gì đó rất kiên cố đang gãy vỡ trong người nàng. Cơn lũ đó càn quét, phá tan mọi chướng ngại, tràn đến khắp nơi trên cơ thể nàng, rồi lặng xuống yên tĩnh như chưa bao giờ giận dữ.

– Nguyệt Vy… – Thuận Minh hơi lo lắng.

Nàng khẽ mở mắt nhìn anh, mặt đỏ lựng.

– Anh đáng ghét lắm… Anh biết không ? – Nguyệt Vy bĩu môi hờn dỗi, tay nàng chắp sau mông, hai bầu vú căng ra kiêu hãnh.

– Ha ha… Anh biết chứ… Anh biết chứ… Em xoay người lại… Viết bảng đi… – Thuận Minh gợi ý.

Nàng bĩu môi nhìn vào chiếc điện thoại trên tay anh. Nàng chợt xoay người, cúi xuống nhặt viên phấn trắng lăn lốc dưới bục giảng. Thuận Minh nín thở chụp liên tục. Bờ mông nàng căng tròn, hai mép âm hộ ướt đẫm, nước nhờn óng ánh chảy dài xuống đôi chân thon dài thẳng tắp. Nàng đứng thẳng lên, tay viết mấy chữ lên bảng thật lớn.

“I love the way you spoil me…”

Nàng vẽ một trái tim thật lớn, rồi quay lại tủm tỉm cười. Thuận Minh hơi ngần ngừ đỏ mặt, anh thầm ghi nhớ câu này.


– Em xuống đây đi… Ừ… Đẹp lắm… Tạch… Tạch…

Nàng bước chậm chậm, từng bước, tim càng đập nhanh hơn, dãy bàn học sinh ngay trước mắt. Tay nàng lướt trên mặt bàn láng bóng, cảm giác mát rượi quen thuộc đến lạ kỳ. Nàng chợt mỉm cười nghe tiếng của chính mình giảng bài, tiếng học sinh phát biểu sôi nổi và cả âm thanh chuyện trò cười khúc khích. Nàng nhìn xuống cơ thể lõa lồ của mình. Nó như được sinh ra cho nơi này. Nó đang đỏ bừng lên căng cứng, khao khát, nhưng tâm lý nàng lại thoải mái như được tắm mát trong dòng suối trong.

– Nguyệt Vy… – Thuận Minh kêu khẽ sau lưng.

Nguyệt Vy quay lại. Nàng hơi bất ngờ đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Anh bế xốc nàng lên tay, đi lên trên.

– Anh… – Nguyệt Vy hoảng hốt nhìn anh.

Lưng nàng mát rượi trên mặt bàn giáo viên láng bóng. Anh cúi xuống nhìn nàng bằng một ánh mắt say mê, tay mở khóa quần vội vã. Nguyệt Vy nín thở nhìn xuống dãy bàn bên dưới, tim đập rộn ràn. Nàng không ngăn cản anh. Đột nhiên, cảm giác của nàng thật rõ ràng, không phải tiếng nói mơ hồ thôi thúc như mọi khi, mà là chính bản thân nàng khao khát mong muốn. Nàng muốn được anh yêu thương ngay tại đây, trên chiếc bàn giáo viên quen thuộc này.

– Ưm… Ôi….


Nguyệt Vy rên nhẹ. Hai chân nàng mở rộng, đón nhận dương vật căng cứng của anh chậm rãi lấp kín hạ thể mình. Cảm giác đê mê tuyệt vời làm nàng muốn hét lên.

– Ưm… Ưm…

Nàng che miệng rên rỉ thật khẽ, thật khẽ. Nhưng anh cứ thôi thúc xúc cảm của nàng sôi lên ùn ục. Nàng không ngăn được tiếng rên của mình càng lớn hơn. Hạ thể anh nhịp nhàng tăng tốc, mặt anh đỏ bừng phấn khích nhìn nàng. Anh lật sấp nàng lại, nửa thân trên úp lên mặt bàn.

– Ôi…

Nguyệt Vy oằn người đón dương vật anh đi vào người nàng trọn vẹn. Tay anh ghì chặt lấy hông nàng, hạ thể gồng lên, thúc nhanh như vũ bão. Hai bầu vú nàng ép căng, cọ sát trên mặt bàn làm núm vú ray rứt tê dại. Nguyệt Vy bấu chặt lấy cạnh bàn, mắt nàng đờ đẫn nhìn xuống dưới. Dãy bàn lớp học san sát, bóng loáng dưới ánh đèn. Chợt quan cảnh trước mặt nàng thay đổi. Trước mặt nàng gần năm mươi học sinh, từng gương mặt đều rõ nét. Nữ cúi đầu che mặt đỏ lựng, nam há hốc mở tròn hai mắt nhìn thẳng vào cơ thể trần truồng của nàng và anh đang dính chặt vào nhau.

– Ưmmmm….

Một cảm giác lạ lẫm dâng lên kéo theo cơn sướng khoái dâng lên ào ạt. Nguyệt Vy há hốc, tay bấu chặt lấy cạnh bàn.

– Anh ơi… Em… Em… thích quá…. Ôi….

Thuận Minh đè người úp lên nàng. Anh giữ dương vật nguyên vẹn trong người Nguyệt Vy, cảm nhận hai dòng tình yêu hừng hực nóng hòa quyện vào nhau.

_______________________

Ánh đèn đường dường như sáng hơn. Cảnh quan đường phố về đêm dường như rõ ràng hơn. Nguyệt Vy co ro hai chân, cằm gối lên đầu gối. Mắt nàng long lanh nhìn ra cửa xe, miệng chợt mỉm cười.

– Mới nảy em viết gì lên bảng vậy ? – Thuận Minh ấp úng, không kềm được hỏi.


Nàng quay qua nhìn anh, mỉm cười.

– I love the way you spoil me…

Mắt nàng nhắm lại, miệng thì thầm lập lại câu tiếng Anh đó, gò má chợt đỏ lên hồng hào xinh đẹp.

__________________________________

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.