Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 33: Ác Mộng Của Anh (3)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

33 Chương 33: Ác mộng của anh (3)

Nàng thoáng rùng mình, quay qua nhìn ông ta. Nàng thoáng ngạc nhiên nhận ra đôi mắt ông ta rất chân thành, không hề có chút đắc ý vì trót lọt chuyện sàm sỡ kia không ai biết.

– Điểm dừng… Khó xử… ? – Nguyệt Vy mím môi kềm nén cơn tức giận của mình. – Nếu anh muốn xin lỗi… anh phải nói là…. anh không nên chạm vào người em, thì đúng hơn.

– Nguyệt Vy… – John nhíu mày khó hiểu. – Anh có hơi lớn tuổi … Nhưng anh cũng là đàn ông mà… Ai có thể từ chối sự gợi ý như thế chứ!

– Cái gì gợi ý… Em gợi ý cho anh lúc nào? – Nguyệt Vy suýt nữa hét lên.

– Em… – John ngơ ngác nhìn nàng.

Từ một góc khác của gian phòng có hai cặp mắt đang theo dõi Nguyệt Vy và John trò chuyện.

– Nàng còn tuyệt vời hơi cả nguyên bản… Tớ ghen tị với cậu đấy… – Nhất Huy nói nhỏ.

Thuận Minh quay sang nhìn anh ta. Đôi mắt anh ta lóe sáng nhìn chằm chằm Nguyệt Vy từ xa. Anh thoáng tức giận, rồi cố gắng kềm nén mình.


– Duyên phận thôi… – Thuận Minh nói nhỏ, trả lời qua loa.

– Ha ha… Đúng đúng… Duyên phận… – Nhất Huy lẩm bẩm một mình.

– Mà thật sự… Tớ phục cậu đấy… Người phụ nữ nào đến với cậu đều được đào tạo tốt… Rất nhạy cảm với đàn ông nha… Ha ha… – Nhất Huy nói thêm.

Thuận Minh nhíu mày khó hiểu nhìn hắn. Bắt gặp vẻ đắc ý trên mặt Nhất Huy, anh phần nào đoán ra ý nghĩa của câu nói đó.

– Cậu hơi quá tự tin đấy… Nguyệt Vy không bao giờ tùy tiện như vậy… – Thuận Minh đanh giọng.

– Ha ha… Cậu có thể kiểm tra mà… Ah thế này… Lâu quá chúng ta không cá cược… – Nhất Huy quay sang nhìn thẳng vào mắt Thuận Minh.- Cá chơi một chút cho vui…

– Cá thế nào ? – Thuận Minh cộc lốc.

– Nếu cậu thua… Tối nay… tớ có thể ve vãn, đưa Nguyệt Vy lên giường… cậu không được phản đối… Dĩ nhiên… nàng phải đồng ý… – Nhất Huy đưa tay ngăn lời Thuận Minh muốn phản bác. – Còn nếu tớ thua… ngay ngày mai… tớ sẽ nộp đơn xin miễn nhiệm vị trí Phó Tổng Giám đốc của công ty… Thế nào ?


Thuận Minh sững người nhìn Nhất Huy. Hắn dường như rất tự tin vào chuyện gì đó. Ngay cả vấn đề hắn đưa ra cũng rất rõ ràng, không hề miễn cưỡng thừa nhận rằng anh và hắn rất căm thù nhau. Điều Thuận Minh mong muốn nhất hiện giờ là hắn không bao giờ xuất hiện ở công ty với cương vị sếp của anh. Anh hỏi nhỏ, giọng khàn đục:

– Cá gì…?

– Ha ha… Có thế chứ… Thuận Minh đúng vẫn là Thuận Minh… – Nhất Huy vui vẻ vỗ vỗ vai anh.

Tiếng cười của hắn làm rất nhiều người chú ý, trong đó có cả Nguyệt Vy. Nàng nhíu mày khó hiểu nhìn anh, anh dường như đang rất căng thẳng. Ánh mắt nhìn nàng lo lắng hồi hộp.

Nhất Huy đưa tay lên che miệng, nói thật nhỏ vào tai Thuận Minh:

– Tớ cá là nơi ấy của Nguyệt Vy đang nóng hừng hực, ướt đẫm…

Thuận Minh giật mình quay nhìn hắn. Ánh mắt anh lại chuyển sang nhìn gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Vy.


“Ẩm ướt… chỉ vì một bài nhảy với hắn sao ?” Thuận Minh ngẫm nghĩ. Anh không tin. Anh yêu nàng. Là người đàn ông đầu tiên của nàng, anh hiểu nàng, hơn bất cứ ai khác.

– Thế nào? Chấp thuận hay không chấp thuận… – Nhất Huy hỏi.

– Chấp thuận. – Thuận Minh nghiến răng, nói nhỏ.

Nguyệt Vy đang trò chuyện với John. Chuyện hiểu lầm vừa rồi đã nói thông. Nàng thông cảm chấp nhận lời xin lỗi chân thành của ông ta. Bản thân nàng cũng dè chừng xung quanh, dường như trong những gương mặt tươi cười này, có kẻ nào đó đang muốn trêu chọc nàng.

– Anh… – Nguyệt Vy vui vẻ bước tới, ôm ngang eo Thuận Minh.

Anh sóng vai cùng Nhất Huy. Nàng cảm nhận cơ thể anh lạnh lẽo không nóng ấm như mọi khi. John cười cười chưa hết ngượng ngùng, ông tránh mặt đi.

Thuận Minh dìu Nguyệt Vy đi vào sát góc tường, Nhất Huy mỉm cười lẽo đẽo theo sau. Nguyệt Vy đang ngơ ngác chưa hiểu ra chuyện gì, thì Thuận Minh đã cúi xuống trám kín môi nàng bằng một nụ hôn.

– Ưm…

Nguyệt Vy đỏ mặt, bối rối. Nhưng nàng vẫn hé môi đón nhận nụ hôn của anh. Tim nàng đập thật nhanh, máu nóng dồn lên mặt. Khi Nguyệt Vy còn đang đê mê, ôm ghì lấy anh, thì tay anh nhẹ nhàng luồn vào đường xẻ trước váy nàng.

– Ưm… Anh… Đừng…

Nguyệt Vy thì thào thật nhỏ. Chợt nàng thấy môi anh lạnh lại, nàng mở mắt ra. Anh nhìn nàng với vẻ mặt buồn bã khó hiểu. Nguyệt Vy đỏ mặt cúi đầu. Nàng biết anh vừa chạm vào vùng da thịt giữa hai chân mình và phát hiện nó đang hừng hực ẩm ướt. Nàng chưa kịp giải thích với anh chuyện hiểu nhầm của John. Nhưng đối với cá tính của Thuận Minh, nàng không cần phải báo, dù sao anh cũng không ghen vì những chuyên nhỏ nhặt như vậy.

Thuận Minh bóp chặt nắm tay mình, anh nghe được khớp xương mình kêu răn rắc. Mặt anh tái nhợt, mắt đỏ hoe vô thần.


Nhất Huy đắc ý nhếch mép cười. Hắn bước sang bên cạnh Nguyệt Vy, tay đưa ra mời:

– Anh sẽ rất vui nếu được nhảy với em thêm một bài nữa.

Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt, nhìn hắn. Nàng quay sang nhìn Thuận Minh như hỏi ý. Anh khẽ gật đầu, miệng cười cứng đờ. Nàng hơi chần chừ vì biểu hiện bất thường của Thuận Minh. Nhưng Nhất Huy đã dắt tay, dìu nàng ra giữa gian sảnh.

Bao quanh Nguyệt Vy và Nhất Huy có rất nhiều cặp đôi. Bài hát lần này lại còn chậm hơi cả bài trước. Nhất Huy khẽ đặt hai tay nàng lên vai anh ta. Nguyệt Vy ngượng ngùng, đỏ mặt. Hai bàn tay anh ta nóng hừng hực như lửa, hờ hững trên bờ eo nàng. Chúng xột xoạt qua lớp vải mỏng theo từng bước chân của hai người, truyền đến một tư vị khó tả. Nguyệt Vy thầm nghĩ sao anh ta không siết chặt hai tay mình hơn một chút.

Bước chân hai người chậm rãi, từng chút một len lõi qua đám đông. Nguyệt Vy mãi đeo đuổi ý nghĩ của mình, nàng cũng không ý thức được rằng mình đang di chuyển ra khỏi gian sảnh.

Thuận Minh thở dài, ngồi trên ghế salon. Mắt anh dõi theo mái tóc đen bóng của Nguyệt Vy đang lùi dần tách xa mình. Tim anh thắt lại lo lắng.

– Sao ngồi chán nản vậy ? – Ngọc Hân ngồi xuống, cặp đùi thon dài mát rượi cố tình cọ lên tay Thuận Minh.

– Ah… Đâu có gì… Tại tôi hơi mệt thôi. – Thuận Minh nói khẽ.

Ngọc Hân mỉm cười, mắt lúng liếng. Cô ngoắc tay gọi người phục vụ, nhận lấy hai chiếc ly và một chai rượu Tây.

– Uống rượu đi…

Cô đưa ly rượu sang cho Thuận Minh. Anh nhận lấy, đưa ngay lên miệng.

– Khoan đã… – Ngọc Hân ngăn anh lại, cụng ly. – Uống cho điều gì ?

– Uống cho cái gì sao ? Cho… sự hội ngộ…

Thuận Minh nốc cạn ly rượu.

___________________________

Tựa lưng vào tường hành lang, hơi thở Nguyệt Vy dồn dập theo nhịp tim không ngừng tăng lên của nàng. Nàng đỏ mặt nhìn khuôn mặt Nhất Huy ngày càng áp sát vào mình. Đôi mắt anh ta thật sâu như có một vũng xoáy vô hình đang hút đi hồn phách của nàng. Đôi môi anh ta hé mở, như cười như không. Hơi thở anh ta thơm lừng mùi rượu, xen chút thuốc lá nhàn nhạt lạ lẫm. Nàng muốn quay mặt đi né tránh, nhưng có gì đó giữ cứng đầu nàng. Môi anh ta chạm thật nhẹ lên môi nàng, thật nhẹ như một con chuồng chuồng điểm chân lên mặt nước. Nhưng cả cơ thể nàng cứng đờ, như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, tâm trí nàng xao động, tản ra từng vòng, từng vòng lan mãi.

Anh ta chỉ hôn nhẹ chỉ một lần, rồi ngưng lại. Khóe mắt Nguyệt Vy đỏ lên, ánh mắt nàng nhìn lên đôi môi đó. Môi nàng bỏng cháy chờ mong, vậy mà anh ta chỉ hời hợt một chút rồi thôi. Nàng mím môi lại, quay mặt đi. Đột nhiên, Nhất Huy ôm ghì lấy nàng vào lòng, hai cánh tay anh ta thật khỏe mạnh ấm áp. Nguyệt Vy chưa kịp ú ớ thì môi anh ta đã trám kín miệng nàng.

– Ưm…

Nguyệt Vy như mềm nhũng trong vòng ôm của anh ta. Lưỡi anh ta cuốn lấy lưỡi nàng, mùi vị thơm ngát ngọt ngào đến lạ lùng. Hai vú nàng ép căng, tựa hẳn vào ***g ngực rắn chắc đó. Hơi ấm và cả nhịp tim của anh ta nàng cũng nghe được. Bàn tay anh ta trượt dọc tấm lưng trần lán mịn của nàng, xuống thật sâu bên dưới, bóp nhẹ lên mông nàng. Cơ thể Nguyệt Vy bị anh ta nhấc bổng lên thật nhẹ nhàng.

Nhất Huy đẩy nhẹ cánh cửa phòng, tự nhiên như đang ở nhà mình. Anh ta bế bổng Nguyệt Vy đi vào trong.

___________________________

Khách tham dự tiệc bắt đầu về gần hết. Ông Hiraishin kéo theo hai cô thư ký lên lầu hành lạc. Ngoài sảnh tiệc chỉ còn Thuận Minh và Ngọc Hân ngồi uống rượu. Cả hai người ngà ngà say, tay trong tay, chân vắc qua chân, không kiêng dè nhiều nữa. Ngọc Hân luồn tay vào áo sơmi, vuốt ve bộ ngực rắn chắc của Thuận Minh. Môi hai người dính chặt lấy nhau.

_____________________________

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.