Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 32: Ác Mộng Của Anh (2)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

32 Chương 32: Ác mộng của anh (2)

– Tôi rất hân hạnh được đón tiếp mọi người tham dự bữa tiệc nhỏ hôm nay tại nhà tôi. – Thuận Minh dỏng dạc nói lớn. – Tôi thường không thích tổ chức sinh nhật, vì tất cả mọi người tham dự đều vui vẻ chỉ có tôi là buồn vì gìa hơn một tuổi.

– Ha ha…

– Hi hi…

Nguyệt Vy che miệng cười. Nàng đứng sau lưng anh, đôi mắt mê đắm nhìn gương mặt góc cạnh nam tính, lắng nghe giọng nói mạnh mẽ tự tin của anh. Nàng chợt mỉm cười hạnh phúc.

– Nhân tiện bữa tiệc hôm nay… Có mặt đầy đủ các anh chị lãnh đạo cấp cao của Cty. Tiếc rằng ông Sakai – Tổng Giám đốc của chúng ta, phải về Cty mẹ dự cuộc họp quan trọng, nên không thể có mặt. – Thuận Minh quay sang chờ ông nói tiếp.

– ——- – Ông Hiraishin nói tiếp một tràng dài, giọng ông phấn khích.

Thuận Minh thoáng ngạc nhiên nhìn ông, rồi nhìn xuống đám đông trước mặt. Một số người vẫn ngơ ngác không hiểu gì, vài người khác tránh đường cho một người đàn ông cao lớn. Hai mắt Thuận Minh nhíu lại, nắm tay anh vô thức bóp chặt đến đau nhói.

Người đang từng bước đến trước mặt ạnh, là kẻ cuối cùng trên thế giới này mà Thuận Minh muốn gặp.


– Minh! Lâu quá mới gặp! – Hắn mỉm cười, nói nhỏ. – Hình như cậu quên dịch lời ông Hiraishin giới thiệu tôi rồi đấy…. Nhiều người đang chờ cậu kìa.

Thuận Minh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh.

– Kính thưa quý vị … Cty chúng ta vừa chuyển nhượng 25% cho đối tác chiến lược, Tập đoàn Mitsuro. Hôm nay, chúng ta hân hạnh đón tiếp vị đại diện của Mitsuro Group… – Thuận Minh thấy cổ họng mình đắng nghét. -… người sẽ giữ vị trí Phó Tổng Giám đốc phụ trách sản phẩm tại Cty chúng ta … Ông Đặng Nhất Huy.

“Nhất Huy, cái tên này…”. Nguyệt Vy nhíu mày suy nghĩ, mắt quan sát người đàn ông đạo mạo đứng bên Thuận Minh.

John đang ngơ ngẩng đứng bên cạnh Nguyệt Vy. Ông ta chẳng quan tâm gì đến chuyện thay đổi cơ cấu tổ chức trong công ty, đối với ông công việc chẳng qua là cái phòng thí nghiệm với những công thức hóa học quen thuộc. Ông thà đứng đây ngắm nhìn Nguyệt Vy, vẻ đẹp trong sáng của nàng làm tim ông nhảy lên liên hồi. Đột nhiên, John giật mình đánh thót. Mông ông vừa bị nhéo nhẹ một cái, không hề đau mà chỉ làm ông ngứa ngáy bực tức. John thoáng ngạc nhiên khẽ quay sang nhìn Nguyệt Vy. Nàng đón nhận ánh mắt của ông bằng một nụ cười, má nàng thoáng đỏ lên, quay mặt sang nơi khác.

John hít một hơi thật sâu. Tim ông đập nhanh đến loạn nhịp, mặt bắt đầu đỏ lên. Ông không nghĩ bao nhiêu năm lăn lộn tình trường, ở tuổi ngoài năm mươi lại có giây phút rung động nhường này. Ông tự ngẫm mình không phải kẻ xấu, cũng chẳng phải quân tử. Ông chưa bao giờ làm phật lòng phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp như Nguyệt Vy. John mím môi nhích lại sáng bên nàng, mùi hương thơm ngát làm cơ thể ông tê dại.

– Ư…

Nguyệt Vy khẽ giật mình. Một bàn tay to lớn vừa đặt nhẹ lên mông nàng. Lớp lụa tơ tằm mỏng không ngăn được hơi nóng hừng hực của bàn tay đó truyền vào cơ thể nàng. Nàng khẽ liếc sang. John đang lim dim hai mắt, môi mím lại như bàn tay hắn đang chậm chậm xoa nắn mông nàng. Nguyệt Vy thoáng nhíu mày khó chịu. Ông ta chọn thời điểm sàm sỡ nàng thật chính xác, sau lưng không người chứng kiến, phía trước gần năm mươi cặp mắt đang nhìn Thuận Minh và cả người vợ xinh đẹp sau lưng anh. Nguyệt Vy mím môi chịu đựng.


John run rẩy tê dại. Lớp lụa mỏng tanh không ngăn được cảm giác của ông. Bờ mông mềm mại căng mẩy của Nguyệt Vy mát rượi, khẽ run lên trong lòng bàn tay ông. Hai bờ mông trống trải trọn vẹn cho ông vuốt ve xoa nắn, giữa khe mông chỉ có một gờ nhỏ mềm mại của chiếc quần lót G-string nàng đang mặc. Ông thầm tiếc là chiếc váy nàng đang mặc thật dài, phủ kín phía sau. Ngón tay của ông khẽ vuốt dọc theo khe trũng đó, càng xuống sâu hơi ấm càng nhiều hơn. John nghiến răng, hai ngón tay đẩy lớp lụa sâu vào chỗ khít khao giữa hai chân kẹp chặt của nàng. Cơ thể nàng run lên, hai ngón tay ông truyền đến cảm giác mềm mại, ấm ấp làm ông mê luyến.

Nguyệt Vy thấy mặt mình nóng lên, những gương mặt và nụ cười trước mặt mờ dần, nhòe đi. Hai gót chân nàng ghì chặt vào nhau đến đau nhói, nhưng không ngăn được những ngón tay của John tiếp tục xoa nắn âm hộ nàng. Nàng cảm nhận hạ thể mình đang nóng lên thật nhanh, rỉ nước. Những ngón tay ông ta thật đáng ghét, run thật nhanh, nhanh như máy, rồi chợt dừng lại làm cơ thể nàng hụt hẫng cứ nhấp nhỏm liên tục. Tai nàng ù đi, tiếng anh nói như văng vẳng xa xăm, nhưng lại nghe được hơi thở nặng nề của John bên cạnh rõ mồn một.

Ngọc Hân cố mím môi nén cười. Cô giả vờ nhìn quanh, rồi thoáng liếc nhìn biểu hiện trên gương mặt đỏ hồng của Nguyệt Vy. Hàng lông mày nàng run rẩy, nụ cười trên môi cứng đờ ra, khóe mắt ươn ướt, uất hận.

Dù mới gặp không có ân oán gì với Nguyệt Vy, nhưng Ngọc Hân không thể không thừa nhận mình ghen tị với nàng, từ nhan sắc hoàn mỹ đến người chồng điển trai. Ngọc Hân đã từng nhìn một người đàn ông với ánh mắt yêu thương trìu mến như thế, nhưng khi tình yêu chấm dứt bằng một đám cưới xa hoa, Ngọc Hân vỡ lẽ ra nhiều điều. Ông Hiraishin là người đàn ông háo thắng rất thích chinh phục, trên thương trường và cả tình trường. Thân xác của cô chỉ tạo cho ông ta cảm hứng vài tuần, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu chinh phạt mới, bỏ cô chăn gối nguội lạnh hàng đêm. Ngọc Hân đã từng thử đủ mọi chiêu trò để lôi kéo ông trở lại, nhưng một thời gian sau cô chán nản bỏ cuộc. Ông ta xem cô như một bà quản gia không công, chăm sóc cho khối tài sản đứng tên chính cô nhưng không có bất cứ quyền định đoạt gì. Như để bù đắp cho Ngọc Hân, ông cho phép cô ngủ với bất cứ người đàn ông nào cô muốn chỉ cần bảo đảm hai yếu tố: không mang bệnh về nhà và không làm mất mặt ông. Cho đến hai tháng trước, Ngọc Hân đã gặp một người đã thay đổi cả cuộc đời cô. Cô yêu hắn điên cuồng. Cô sẵn sàng bỏ tất cả để đi theo hắn, thực hiện vô điều kiện những gì hắn yêu cầu, kể cả chuyện đang xảy ra với Nguyệt Vy.

– Xin mời nâng ly chúc mừng… – Thuận Minh nâng cao ly rượu champagn trong tay, không biết mình nên chúc mừng về điều gì.

– Dô…

– Chúc mừng….


Tiếng cụng ly leng keng liên tục, rộn rã.

John khẽ bước sang bên, cách Nguyệt Vy nửa bước. Mặt ông ta cúi xuống, bàn tay nắm chặt run rẩy.

– Chúc mừng…

Chợt một giọng nữ thánh thót vang lên bên tai ông ta. John ngẩng đầu đầu lên. Đón ông ta là ánh mắt tức giận của Nguyệt Vy. Môi nàng rung rung, mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi khó nhọc nuốt xuống, khóe mắt đỏ lên.

John nhíu mày nhìn Nguyệt Vy quay mặt đi. Ông không hiểu mình đã làm gì sai, nhưng dường như giữa họ có một sự hiểu lầm gì đấy.

Thuận Minh bước đến bên nàng. Anh thoáng ngạc nhiên thấy Nguyệt Vy có gì đó bất thường.

– Em sao vậy? – Anh hỏi nhỏ.

– Em… Em không sao… – Nàng cúi đầu né tránh ánh mắt anh.

– Ahh…. Xin chào… Minh ! Không giới thiệu vợ cậu với tớ ah?

Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng Thuận Minh, vai anh khẽ run lên. Anh quay lại, chần chừ một giây rồi xoay vai để Nguyệt Vy lộ diện đối mặt với người đó.

– Đây là Nguyệt Vy, vợ tôi. Còn đây là Nhất Huy, bạn… bạn của anh bên Nhật. – Giọng anh khàn đục.

Nguyệt Vy nhìn nụ hôn của hắn chạm nhẹ lên mu bàn tay nàng. Mái tóc bồng bềnh phủ phục trước mặt nàng, hắn ngẩn đầu lên nhìn nàng. Nàng thoáng rùng mình.


– Rất hân hạnh được gặp em…. Em rất đẹp…

Giọng nói hắn trầm thấp, hàng lông mày thật dầy hơi xếch lên bén như lưỡi dao, sống mũi nhô cao mạnh mẽ, đôi mắt hắn sâu hút lấp lánh một tia sáng kỳ dị. Tim Nguyệt Vy run lên mãnh liệt.

Đột nhiên, vòng eo thon gọn của nàng truyền đến cảm giác ấm áp quen thuộc của anh. Nàng như được tiếp thêm sức mạnh, bừng tỉnh, rút tay khỏi tay hắn, mặt đỏ bừng lên.

– Cho phép tớ được mời nàng nhảy một bài nhé… – Nhất Huy mỉm cười, tay đưa ra sẵn sàng mời mọc.

Nguyệt Vy sững người, khẽ quay qua anh như hỏi ý. Thuận Minh cố cười gượng gạo, khẽ gật đầu.

Nàng líu ríu đi theo Nhất Huy ra giữa gian sảnh. Bên dưới chùm đèn ***g pha lê lung linh, chỉ có ông Hiraishin và Ngọc Hân đang nhảy một bài mở màn cho buổi tối, thường chỉ dành cho chủ nhà. Nhất Huy có chức vụ trong công ty ngang với ông, cũng không có gì lạ khi anh tham gia, tuy nhiên tất cả mọi người đang chú ý là Nguyệt Vy, vì nhan sắc của nàng và cả vị trí của nàng bên cạnh Thuận Minh.

Nguyệt Vy hơi cúi đầu né tránh ánh mắt rực lửa của Nhất Huy. Bàn tay anh nóng hừng hực như muốn làm tan chảy cả tay nàng và truyền qua lớp vải mỏng manh tại bờ eo thon gọn của nàng. Nguyệt Vy nghe tim mình đập thật nhanh, gần như lúc nàng gặp Thuận Minh lần đầu tiên. Nhưng nàng phát hiện trong cảm xúc của mình xuất hiện thêm một điều khác, không tên, chỉ biết nó ray rức, thấp thỏm, chờ mong. Nàng cố tập trung tinh thần mình vào bài hát. Nàng không biết nhảy, nhưng bài hát này dường như dành cho tất cả mọi người, không cần bắt nhịp, chỉ nhè nhẹ di chuyển thật chậm. Bài hát Nhật rí rách tiếng đàn, giọng hát thật thanh cao nhẹ nhàng. Nguyệt Vy thấy mình như quay lại vườn đào nở rộ trên đảo Hokkaido, mùi hoa đào thơm ngát, những cánh hoa hồng nhạt phấp phơ rơi rụng trong gió. Nguyệt Vy nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên. Nàng đón lấy một cánh hoa rơi nhẹ lên đầu mũi mình, nàng mỉm cười.

– Em rất đẹp…

Đột nhiên, một hơi thở ấm áp, thoang thoảng mùi rượu vang áp sát nàng. Nguyệt Vy bừng tỉnh, đôi mắt sáng như hai ánh sao của Nhất Huy sát bên mặt nàng. Mặt anh ta càng gần hơn, đôi môi hé mở mời gọi. Nàng hoảng hốt cúi đầu né tránh.

– Bốp bốp bốp…

Bài hát vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên, cả căn phòng hồ hởi tiếng cười. Nguyệt Vy vội vã, rút tay lại, khẽ cúi đầu cảm ơn, quay lại chỗ mình vừa đứng. Nhưng anh đã không còn ở đó. Nàng nhìn quanh quất. Cả gian phòng toàn những nụ cười xa lạ, những gương mặt không quen biết. Giờ phút này, tim nàng đang thổn thức mãnh liệt, nàng cần anh.

John bước tới, tay cầm hai ly rượu. Ông ta cố mỉm cười thân thiện. Nguyệt Vy thoáng chần chừ, vẫn nhận ly rượu ông ta đưa tới.

– Xin lỗi em…. Lẽ ra anh phải biết điểm dừng của mình…. Để em không phải khó xử như vậy… – John nói khẽ, chỉ đủ cho Nguyệt Vy nghe.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.