Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 17: Thế Giới Của Anh (3)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

17 Chương 17: Thế giới của anh (3)

– Xong rồi… Đi thôi!

Thuận Minh quay lại, tay vòng ôm lấy eo Nguyệt Vy. Anh lén liếc nhìn vẻ mặt hơi đỏ ngượng ngùng của Hào. Anh mỉm cười một mình.

– Sao chạy nhanh vậy! Không sợ cảnh sát ah? – Thuận Minh nhíu mày hỏi Hào.

Vừa lên đến xe là hắn đã lao đi ào ào như ma đuổi.

– Haizz… Đại ca ah! Anh chị xuống trễ quá. Em sợ hư hết phần quà đặc biệt em chuẩn bị rồi… – Hào nhăn nhó.

– Ha ha… Quà đặc biệt gì?

– Tới sẽ biết thôi…. – Hào đắc ý cười.

Mười lăm phút sau, chiếc xe đỗ lại trên một con đường nhỏ. Hai bên là dãy nhà hàng san sát nhau. Hào bước vào tự nhiên như ở nhà, chào vang. Mọi người như rất quen thuộc với hắn, tươi cười niềm nở.


Nguyệt Vy nhìn quanh. Đây là một loại nhà hàng khá nhỏ. Trần thấp lè tè, gần như với tay có thể chạm được. Sàn nhà bằng gỗ bóng loáng có thể đã sưr dụng lâu năm. Bài trí rất đặc trưng. Không hề thấy chiếc bàn nào, chi có dãy hành lang nhỏ hẹp dẫn đến nhiều căn phòng san sát nhau, cửa lùa phông trắng. Một cô gái dẫn đường họ đến một căn phòng cuối dãy. Cô ta kéo cửa, rồi quỳ xuống cúi đầu thật thấp.

Ba người cởi bỏ giày dép bên ngoài, rồi bước vào phòng. Bên trong là một tấm phong màn chắn ngang.

– Đã sẵn sàng. – Hào khẽ kéo màn nhìn vào trong, quay lại nháy mắt với Thuận Minh. – Vào đi.

– Ah…

Nguyệt Vy che miệng há hốc nhìn quan cảnh trước mặt. Trên chiếc bàn giữa phòng là một cô gái trần truồng, trên người trang trí các món sushi sống. Những vị trí mẫn cảm trên người cô ta che đậy bằng những bông hoa. Các món ăn cầu kì đủ loại màu sắc kết hợp với làn da trắng mịn của cô ta như một bức tranh nghệ thuật thật hài hòa. Nàng đã từng nghe qua hình thức ẩm thực này của Nhật Bản. Các nước phương Tây thì đánh gía là hạ thấp nhân phẩm phụ nữ, nhưng người Nhật thì biện hộ đây là văn hóa ẩm thực cao quý và nghệ thuật. Cô gái đó có khuôn mặt bầu bĩnh mắt một mí khá xinh đẹp, cơ thể cô ta rất đẹp, trắng tinh, căng tròn. Cô ta mỉm cười nhìn mọi người tự nhiên, không hề xấu hổ.

– Wah…. Mày làm anh ngạc nhiên đấy… Dám lấy bạn gái ra làm Nyotaimori đãi anh chị?- Thuận Minh nói.

– Ha ha… Vậy mà không giấu nổi anh… – Hào bật cười. – Anh biết thằng em làm gì giàu đến nỗi đãi anh món Nyotaimori thật sự chứ…

Nguyệt Vy tròn mắt ngạc nhiên nghe hai người nói chuyện với nhau. Nàng không thể tưởng tượng cô gái xinh đẹp nhìn như người Nhật kia là bạn gái của Hào. Hắn lại thuyết phục được cô ấy thực hiện điều này. Hắn không ngại người đàn ông khác nhìn thấy cơ thể cô ấy sao? Nguyệt Vy chợt nhìn qua anh, rồi im lặng nghĩ ngợi.


– Ha ha…. Không phải anh nghĩ mày không có tiền… Mà là nơi này làm sao có đặc sản này đây… – Thuận Minh nói ra nguyên do.

– Và một điều nữa… Nyotaimori truyền thống của Nhật không có món saikeru. – Tay anh chỉ vào món xanh xanh lạ mắt để trên bụng cô gái.

– Ha ha…. Thua anh trắng tay rồi…- Hào ngượng ngùng gãi đầu. – Mà thôi… Đằng nào cũng trót rồi… Mời anh chị vào bàn thưởng thức nhé.

Thuận Minh gật đầu, nhoẻn miệng cười với cô gái. Cô ta cười thật tươi đáp trả anh.

Nguyệt Vy ngượng ngùng ngồi xuống cạnh anh. Nàng thấy mình lúng túng hơn bao giờ hết.

– Emm dùng thử đi. Cứ coi như là Nyotaimori thật.. – Thuận Minh nắm tay nàng nói nhỏ. – Quan niệm ở đây rất lạ, cô ấy là người trình bày món ăn, em dùng tự nhiên, đó là em tôn trọng cô ấy.

Nguyệt Vy nhìn anh. Từ hôm qua tới giờ nàng nghe anh và gã hướng dẫn viên của đoàn giải thích nhiều quan niệm sống thật ngược đời của người Nhật Bản. Ở đây như tồn tại một nền văn hóa lâu đời tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Những con người hiện đại sống trong một thành phố hiện đại bật nhất thế giới với nền tảng văn hóa bảo tồn từ vài trăm năm trước.


– Em ăn thử món này đi. – Thuận Minh gắp cho nàng một miếng cá sống màu cam sọc trắng.

– Đây là… – Nàng hỏi nhỏ.

– Cá hồi sống. Tốt cho tim mạch, đẹp da… Chấm wasabi… Ít thôi… Cay đấy…

Nguyệt Vy bỏ miếng cá vào miệng, vị lạnh lạnh béo béo, chợt vị cay nồng sộc lên mũi nàng.

– Ahhh… – Nguyệt Vy che miệng, mắt đỏ bừng lên, nước mắt chực trào ra.

– Ha ha… – Thuận Minh vỗ vỗ lưng nàng. – Đã nói là chấm ít thôi mà.

– Hi hi.. – Cô gái trên bàn liếc nhìn Nguyệt Vy, buột miệng cười khẽ.

– Suỵt… ——– – Hào quay qua ra hiệu cho cô ta im lặng.

– Haizz… Amateur đúng là amateur không chuyên nghiệp gì hết… – Hắn cười cười.

– Không sao… Người nhà cả mà… Không cần nghiêm túc như vậy. ——– – Thuận Minh quay sang nói với cô ta gì đấy, cô ấy mỉm cười khẽ gật đầu.

– Em ăn nữa đi. – Thuận Minh gắp cho nàng thứ khác.

– Dạ…


Nguyệt Vy lặng lẽ lấy một cái chén khác gắp thức ăn bỏ vào đó. Thuận Minh nhìn nàng, anh mỉm cười không nói gì.

– Đây… Sakê nóng… Một người một ly… – Hào vừa hâm xong bình rượu bằng một tô nước nóng đặt trên chiếc bếp cồn nhỏ trong góc phòng.

– Dzô… Dzô…

Nguyệt Vy cụng nhẹ theo mọi người. Hớp rượu vừa vào miệng nàng liền bốc hơi thẳng lên mặt, làm má nàng đỏ bừng lên.

Qua năm chai rượu, thức ăn trên cơ thể cô gái cũng gần hết. Nguyệt Vy cố tình gắp xuống hết bỏ vào một chiếc đĩa trống. Thuận Minh và Hào nhìn nàng mỉm cười.

– ——– – Hào nói gì đấy với cô gái.

Cô mỉm cười ngồi dậy, leo xuống bàn, mặc những bông hoa rơi xuống sàn nhà, phơi bày toàn bộ thân thể lõa lồ trước mặt hai người lạ mặt. Thuận Minh thoáng ngượng ngùng vì có mặt Nguyệt Vy ở đây, mà anh lại không cưỡng được phải liếc nhìn cơ thể cô ta. Bầu vú cô ta căng tròn mũm mĩm, hai múi thịt giữa hai chân căng phồng, nhẵn nhụi. Cô ta cúi đầu chào mọi người rồi lấy tấm khăn quấn ngang người đi ra ngoài.– Cô ấy xin phép đi tắm rửa thay đồ. – Hạo giải thích.

– Anh… – Nguyệt Vy nhéo nhẹ lưng Thuận Minh. – Anh đúng là….

– Ha ha… Anh không thể không nhìn mà. Đàn ông thấy phụ nữ khỏa thân, không nhìn là xúc phạm họ đó. Hào nó đâu trách được anh chứ? – Thuận Minh nhìn sang nhận được ánh mắt tán đồng của Hào.

– Gỉa dụ như người khỏa thân là em. – Anh nhìn sang nàng. – Anh cũng không thể trách thằng Hào nhìn đâu?

– Anh này… – Nguyệt Vy che mặt mình.

Nàng ngượng đỏ cả mặt, cúi đầu xuống. Chợt nàng giật mình phát hiện hai chân mình ngồi không khép lại. Ngồi gấp chân kiểu Nhật Bản làm nó tê dại, càng lúc càng mở rộng ra. Nàng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đỏ bừng của Hào. Hắn như đã thưởng thức tiết mục này từ đầu buổi đến giờ. Nguyệt Vy im lặng nhìn sang hướng khác, hai chân nàng run rẩy, không biết vì mỏi hay vì sao, vẫn không khép lại. Thuận Minh như không biết gì, anh tiếp tục rót rượu uống.

Cánh cửa xịt mở. Cô gái ấy quay lại, mặt mũi tươi cười, không chút ngượng ngùng. Cô ta mặc trên người một chiếc áo khoác dài tới đầu gối, mỗi bước chân mép áo đều mở rộng đến mép quần lót bên trong. Cô ấy sang ngồi bên Nguyệt Vy mỉm cười chào nàng.

– My name is Vy. What's your name? – Nguyệt Vy hỏi.

– Oh…My name is Yori. You're…very beautiful… – Cô ấy nói tiếng Anh với accent nặng trĩu đặc trưng của người Nhật.

– Thank you. You're beautiful too. – Nguyệt Vy mỉm cười.

– Oh… This is yours. I've kept it for you. – Nguyệt Vy đẩy sang cho Yori đĩa sushi đầy vun.

– Oh… Thanks a lot. The food was good? – Yori vừa hỏi vừa ăn, ra vẻ đã rất đói.

– More than good with your great performance. I'm impressed. Thank you. – Vy nói rất chân thành.

Yori có vẻ không hiểu lắm, nhưng vẫn cố mỉm cười gật đầu.

_______________________

– Tại sao chúng ta phải đi tàu điện vậy?

Nguyệt Vy ngơ ngác đi theo anh. Nàng không ngừng quan sát quan cảnh xung quanh. Sau khi rời quán ăn, bốn người không đi ôtô mà đi bộ hai dãy phố, đến một cầu thang dẫn xuống lòng đất. Nguyệt Vy rất tò mò tại sao anh và Hào chọn tàu điện để đi.

– Chúng ta đi Shinjuku – Trung tâm hành chính Tokyo, ở đó rất khó đậu xe và Hào có rượu trong người, không thể lái xe được. Nếu bị bắt phạt rất nặng. – Thuận Minh giải thích.

– Shin..ju..ku… Ở đó có gì? – Nàng hỏi tiếp.

– Có Sento.

– Sento là gì?

– Ha ha.. Tới đó em sẽ biết… Rất hay đấy… – Anh nháy mắt bí ẩn.

Ga tàu điện ở Tokyo rất đông người. Người người đứng san sát nhau như nêm cối, không khí ngột ngạt khó chịu. Nguyệt Vy nép sát vào người anh, nhờ thân hình to lớn của anh mở đường. Nhưng Yori lại khác nàng hoàn toàn, cô ta xăm xăm bước đi phía trước như thể cô ta đang bảo vệ cho Hào phía sau.

Đồng hồ gần 8h30 tối, nhưng lại là giờ cao điểm tan tầm ở Tokyo. Khắp nơi là những khuôn mặt mệt mỏi. Chỉ có bốn người Nguyệt Vy là tươi tỉnh đùa giỡn với nhau.

Chuyến tàu lửa của họ vừa dừng lại, dòng người bên trong túa ra hối hả, những người bên ngoài chờ đợi trong trật tự rồi lần lượt đi vào. Yori đi đầu, rồi đến Hào, Nguyệt Vy và Thuận Minh. Số người vào càng nhiều, Nguyệt Vy bối rối thấy mình đang bị ép sát vào Hào. Nàng mím môi quyết định quay lưng lại với hắn, áp ngực vào lưng anh. Họ bị nêm chật cứng giữa khoan tàu. Cửa khép lại, tiếng tàu rít lên, tăng tốc thật nhanh.

Kế bên Nguyệt Vy là một cô gái Nhật mặc đồ công sở, tay nắm lấy dây an toàn. Nàng chợt chú ý tới nét mặt cô ta, hai mắt nhắm lại như ngủ, hàng lông mày hơi nhíu lại rồi lại dãn ra, tay cô ta cầm chiếc cặp da khư khư che lại phía trước váy. Chợt hai mắt Nguyệt Vy trợn tròn, nàng thấy phía dưới chiếc cặp của cô ta là cánh tay của người đàn ông ngồi hàng ghế bên cạnh. Bàn tay ông ta khuất hẳn dưới mép váy cô ta.

– Anh… – Nguyệt Vy toan nói với anh.

– Suỵt… Anh biết rồi… – Anh nói nhỏ cho nàng nghe, dù sao không ai hiểu họ nói gì.

– Nhưng cô ta bị lợi dụng… Tại sao cô ta không la lên… – Nguyệt Vy nói nhỏ.

– Không phải là lợi dụng… Mà có sự đồng ý ngầm, ông ta mới dám làm thế…

– Ở Nhật phụ nữ rất thoáng trong chuyện này… Áp lực công việc lại quá lớn… Đôi khi… Đối với họ chỉ là một trò chơi giải trí nhỏ thôi…

Nguyệt Vy sửng sốt nhìn anh, rồi lén nhìn biểu hiện của cô ta. Chiếc cặp da trong tay cô ta run lên vì tốc độ của bàn tay bên dưới. Cô ta cắn bờ môi mình, rồi không chịu nổi nửa, giấu mặt lên cánh tay giơ cao của mình.

Tàu điện chợt dừng lại ga. Gã đàn ông nuối tiếc rút tay ra, bàn tay hắn đẫm nước bóng loáng. Cô gái nhíu mày hụt hẫng. Nhưng ngay lập tức một gã đàn ông khác từ bên ghế bên cạnh chiếm lấy chỗ ngồi đó. Một bàn tay của hắn chậm chậm vuốt dọc đùi cô gái như thăm dò. Cô ta khẽ mở mắt nhìn xuống hắn, rồi nâng cặp mình lên. Bàn tay hắn tiếp tục công việc bỏ dở của gã trước. Sau lưng cô ta, một gã thanh niên áp sát. Hắn luồng tay vào áo khoác cô ta. Áo sơ mi trắng của cô ta bị kéo ra khỏi váy. Cô ta hơi đỏ mặt hốt hoảng, cài nút áo khoác ngoài lại, che đi hai bàn tay của gã thanh niên độn lên trên ngực mình. Nguyệt Vy thấy nóng bừng cả người.

Nàng chợt cảm nhận một khối cứng chạm vào giữa mông mình. Nàng đoán thứ đó là của Hào. Hắn cố tình để thân mình lắc lư theo chiếc tàu, cọ sát thứ đó vào mông nàng. Qua lớp vải mỏng, hơi nóng của thứ đó làm người Nguyệt Vy nhộn nhạo.

Chiếc tàu lại dừng ở trạm. Nhiều người xuống tàu. Thuận Minh phải bước ra ngoài, nhường đường. Nguyệt Vy mím môi quay lại. Nàng tin rằng đối diện với nàng, Hào không dám càng rỡ. Đúng như nàng dự đoán hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng với ánh mắt khiêu khích như lúc sáng. Nguyệt Vy chợt phát hiện ra vẻ mặt bất thường của Yori. Hai má cô ta ửng đỏ, hai tay bấu chặt lấy vai Hào. Một cánh tay đàn ông từ phía sau chui vào áo khoát của cô ta. Nguyệt Vy đỏ bừng mặt, nàng thấy bàn tay đó chui hẳn vào quần lót của Yuri. Hào vẫn dửng dưng như không, chẳng quan tâm kẻ khác đang xâm phạm bạn gái mình.

– Ôi…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.