Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 20: Thế Giới Của Anh (6)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

20 Chương 20: Thế giới của anh (6)

– Em muốn đổi người ah? – Anh nháy mắt với nàng.

– Anh…. Anh đáng ghét lắm…. – Nguyệt Vy ôm choàng lấy anh.

Nụ hôn của anh không cho nàng cảm giác hoang dại thổn thức như của Hào, nhưng nó lại làm cho nàng thấy ấm áp yêu thương và an toàn.

– Yêu em đi anh…. – Nguyệt Vy thì thầm bên tai anh.

Thuận Minh chống tay lên. Hạ thể anh bắt đầu nhịp nhàng. Tiếng rên rỉ của Nguyệt Vy lớn dần hòa cùng Yori phòng bên. Hai chân nàng quắp chặt lấy mông anh, không cho phép anh tách rời.

Đột nhiên, Yori và Hào lách người qua ô cửa lùa trên vách. Yori quỳ mọp xuống tấm nệm trống bên cạnh Nguyệt Vy. Cặp mông Yori căng tròn, bóng loáng, hai mép âm hộ mọng nước hé mở ngay trước mặt Thuận Minh.

– Ahhh… Anh…

Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn hai thân thể trần truồng trước mặt mình. Ánh mắt của hắn dán vào âm hộ đang căng phồng của nàng, chứa nửa thân dương vật của anh bên trong. Nguyệt Vy cắn lên bờ môi mình, cơ thể càng bị thôi thúc dữ dội hơn.


Hào quỳ xuống song song với Thuận Minh. Hắn cầm dương vật mình rà quét dọc âm hộ nhòe nhoẹt của Yori, mắt nhìn qua dương vật Thuận Minh đang ngưng lại nửa chừng trong cửa mình Nguyệt Vy. Hắn nháy mắt với Thuận Minh như thương lượng.

– Mày gian lắm… Yori thú nhận là mày dặn cô ấy chọn phòng đó. – Anh bật cười.

– Ha ha….

Cả hai người bật cười hắc hắc rồi cùng hít sâu lấy hơi. Thúc mạnh.

– Ahhh…

– Ưmmmm…

Nguyệt Vy và Yori người ngữa, người sấp, cùng lúc bật rên dài. Hai gã đàn ông như cạnh tranh nhau nước rút, mặt mũi đỏ bừng hì hục nhanh như vũ bão.

– Ưm… Cho…Ưm… em…Ưm… lên….- Nguyệt Vy hét lên.


Thuận Minh ngưng lại, lách người nằm xuống. Dương vật anh đung đưa tím bầm, bóng lưỡng nước nhờn. Anh nhìn Nguyệt Vy.

Mặt nàng đỏ bừng phấn khích như mận chín, không còn xấu hổ như mọi khi. Nguyệt Vy thở hổn hển khó nhọc leo lên người Thuận Minh, âm hộ nàng nhểu nước ướt đẫm hạ thể anh. Nàng nhỏm người lên, chợt quay lại bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Hào. Hai tay hắn bấu chặt hông Yori, hạ thể thúc chan chát điên cuồng. Nguyệt Vy lim dim nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, tay nàng cầm dương vật anh nhét vào âm hộ mình.

– Ưm… Ôi… – Nguyệt Vy nhúng nhảy, rên la liên tục.

Hào đưa tay mân mê hai bầu vú Nguyệt Vy đang nhảy lên liên tục. Chợt nàng ngã người ra phía sau, hai tay chống lên chân anh, hông nàng vẫn kẹp cứng lấy anh, hẩy lên từng nhịp. Mắt nàng đỏ lên, nhìn miệng Hào đưa sang mỗi lúc một gần, rồi ngậm lấy núm vú nàng, mút chùn chụt.

– Hưmmm… Ôi…

Nguyệt Vy ngữa mặt rên to. Trò chơi này quá phấn khích làm nàng muốn điên lên. Thuận Minh chưa bao giờ thấy nàng cuồng nhiệt như thế.

Thuận Minh gồng lên đỏ mặt. Sự hưng phấn của Nguyệt Vy làm anh thích thú muốn gào lên. Anh đưa tay sang vò nắn cặp vú đung đưa bên cạnh của Yori. Cô ta chồm người, tay kéo đầu anh tới gần, ép ngực mình lên mặt anh.


Căn phòng thật chật hẹp, bốn người thật khó khăn di chuyển. Hơi thở gấp gáp cả bốn người làm bầu không khí trong phòng đặc quánh ngột ngạt. Nhưng giữa họ dường như có một sự nối kết vi diệu truyền cho nhau. Cả dãy phòng Love House tràn ngập tiếng rên la cuồng nhiệt.

___________________________

– Tại sao họ gọi là Love House?

Nguyệt Vy áp mặt lên ngực anh, mắt nàng nhìn ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ. Anh và nàng đón taxi về khách sạn ngay tối hôm qua, vì căn phòng đó không cho thuê qua đêm, theo quy định 2 giờ mỗi cặp. Dù Hào năn nỉ đưa về, nhưng đón tàu đến chỗ lấy xe, rồi lại về thật bất tiện.

– Đó là sáng kiến của chính phủ Nhật Bản, để gia tăng dân số trẻ. Phụ nữ Nhật ngày nay rất lười sinh con, áp lực công việc lại quá lớn, tối về nhà hai vợ chồng nhìn nhau cũng chẳng muốn là gì hết. – Thuận Minh mỉm cười vuốt ve tấm lưng trần của nàng.

– Nên họ tài trợ cho mỗi nhà tắm công cộng, một dãy phòng Love House, cho thuê gía rất rẻ, chỉ để phục vụ cho cặp đôi. – Ngón tay anh vén lớp tóc mai trên trán nàng, đặt lên đó một nụ hôn.

– Tối qua em thích không? – Anh hỏi.

– Ưm… Không hỏi chuyện đó nữa mà… – Nguyệt Vy chui đầu vào chăn trùm kín lại.

– Nhưng em chưa trả lời anh… Anh muốn biết mà… – Thuận Minh nài nỉ.

– … Thích… – Nàng nói nhỏ.

– Anh không được cười em. – Nàng vùng dậy, che miệng anh.

– Sao anh cười em chứ! Anh cũng thích mà… – Thuận Minh thì thầm qua khẽ tay nàng.


Nguyệt Vy mỉm cười, tiếp tục áp mặt lên ngực anh. Nàng luôn thích cảm giác này, nghe nhịp tim anh thật mạnh, ấm áp.

– Lúc Hào… hôn phần dưới của em…

– Ahhh… Không được hỏi chuyện đó… – Nàng che kín mặt mình, vành tai cũng đỏ bừng lên.

– Em… Anh chỉ muốn biết thôi mà… Lúc đó em rất cuồng nhiệt… – Thuận Minh nhớ tới giây phút đó, mặt anh thoáng đỏ lên.

– Không nói…

– Coi nào…

– Không nói đâu… Anh xấu lắm….

– Nguyệt Vy… Nói cho anh nghe đi… Hắn hay hơn anh sao?

– Ahhh… Em không biết mà…

– Nguyệt Vy… Ngoan đi mà… Nói cho anh nghe… sau này anh sẽ làm cho em thích hơn… – Thuận Minh cố nài nỉ.

– Anh không làm được đâu…

– Anh không làm được ? – Thuận Minh giật mình nhìn nàng.

– …. Hắn… hắn… hút rất mạnh… lưỡi… rất dài…- Nguyệt Vy nói lí nhí nhỏ như muỗi kêu.

Thuận Minh bần thần, tay anh vô thức đưa lên miệng chạm vào lưỡi mình.

– Lúc đó em có muốn thử với Hào không ? – Anh hỏi tiếp.

Nguyệt Vy lắc đầu nguầy nguậy, nàng nẩng đầu lên nhìn anh, má đỏ bừng.

– Em chỉ muốn anh…. Anh đứng hỏi em như thế nữa… Anh là người đàn ông tuyệt vời nhất….

– Vì em chưa thử nên chưa so sánh được thôi… – Thuận Minh nháy mắt với nàng.

– Em không muốn so sánh… – Nguyệt Vy đỏ mặt thối thác.

– Không so sánh sao? Vậy ai mới nói anh lưỡi ngắn hả?

Thuận Minh chợt vùng dậy, chui tọt vào chăn, rúc đầu vào giữa hai chân nàng.

– Ahh… Anh… Anh ăn gian… Do anh hỏi mà… – Nguyệt Vy thét lên, cố đẩy đầu anh ra.

– Xem còn dám nói anh lưỡi ngắn không?… Lưỡi ngắn này… – Giọng anh ngọng nghịu vang lên dưới lớp chăn.

– Anh… Ưm… Đừng mà… Trời sáng… Đoàn hẹn… Ưm… Đồ đáng ghét… Em yêu anh….

___________________________

– Cô chú anh chị – Theo lịch trình hôm nay chúng ta sẽ đi tham quan công viên Kokyo Gaien – khu vườn ngoài trời của Hoàng cung Tokyo nơi Nhật Hoàng đang sống. – Anh hướng dẫn viên nói lớn.

– Có được chụp hình với Nhật Hoàng không? – Một anh chàng gân cổ lên hỏi.

– Ha ha…

– Ha ha…

Mọi người cười ồ lên. Anh hướng dẫn viên ú ớ không biết nói thế nào.

Anh ta nhe răng cười theo mọi người, nhìn quanh như rất đắc ý với câu pha trò của mình.

Từ một góc khác, một người đàn ông râu quai nón cứ lén lút nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Nguyệt Vy. Nàng quay đầu ra cửa sổ như không để ý chuyện gì hết. Thuận Minh mỉm cười, quay qua nói nhỏ vào tai nàng:

– Em có fan hâm mội mới rồi đó.

– Xì.. Râu ria xồm xoàm… kì cục… – Nguyệt Vy phì cười.

– Râu mới nam tính chứ… Ha … Ha… – Thuận Minh đặt tay vòng qua eo nàng, xoa nhẹ nhẹ lên bờ mông căng tròn, không chút gợn sóng của nội y bên trong.

– Anh…. Đừng mà….

Nguyệt Vy đỏ mặt, đẩy tay anh ra. Nàng đang hối hận vì chiều theo ý anh, không mặc nội y trong buổi tham quan sáng hôm nay. Để giờ đây, nàng bồn chồn nhấp nhỏm trong chiếc váy xanh mỏng manh, ngắn ngang giữa đùi, lo sợ có người phát hiện.

Chiếc xe dừng lại bên một bãi đỗ xe thật lớn. Mọi người nối tiếp nhau đi xuống. Nguyệt Vy khép nép đi sau lưng anh. Vừa bước xuống bậc thang cửa xe buýt, một luồng gío thổi nhẹ từ dưới váy lên thẳng ngực nàng. Nguyệt Vy thoáng rùng mình. Sự trống trải này làm cho nàng nhột nhạt.

– Đừng lo… Không ai biết đâu…

Thuận Minh nắm chặt tay nàng. Nguyệt Vy chợt cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Chiếc váy nàng mặc cũng không quá ngắn, luồng gío khi nảy cũng không thổi bay lên được. Nàng liền trở nên tự nhiên hơn nhiều.

Công viên Kokyo Gaien thật rộng lớn, cây cối xanh ngát. Đáng tiếc là mùa này cây anh đào không nở hoa. Nhưng không khí mát lạnh nơi này thật dễ chịu, như một thế giới khác hẳn thành phố hiện đại, đông nghịt người ngoài kia.

– Hoàng cung Tokyo bắt đầu xây dựng từ năm 1603, qua nhiều đời vua mới mở rộng như hiện nay… Hình như khoảng 17 hecta… Bao quanh là lớp hào kênh đào rất rộng… – Thuận Minh ôm eo Nguyệt Vy chỉ tay về phía tòa lâu đài tường trắng, những chiếc mái đình ngói đen cong vòng.

Nguyệt Vy nhìn anh, nàng mỉm cười thật tươi. Anh chợt ngưng nói, nhìn nàng.

– Sao vậy?

– Hi hi… Anh nói rất giống hướng dẫn viên du lịch đó…. – Nàng cười híp cả mắt.

– Ha ha… Nhớ gì nói đó thôi… Không thể chính xác đâu… – Thuận Minh gãi đầu cười xòa.

– Hi hi… Em thích nghe anh hơn.

Nàng ôm ghì lấy anh, để bầu vú mềm mại của mình ép lên cánh tay anh. Thích thú nhìn vẻ mặt anh sững lại, bao nhiêu lời muốn nói chợt bay biến mất.

– Hi hi… Anh không được chạm vào em đó… Chỉ có em muốn làm gì thì làm thôi… – Nguyệt Vy thì thầm vào tai anh, ngực nàng nàng cọ nhẹ nhẹ lên cạnh sườn anh.

– Ha ha… Anh thấy chưa chắc là anh khó chịu đâu… Em xem nó bắt đầu nổi lên dưới lớp vải kìa… – Thuận Minh nheo mắt nhìn xuống cổ áo hững hờ che đậy hai bầu vú trắng tinh của nàng.

– Làm gì có chứ..

Nàng giật mình, cúi xuống, tay kéo cổ áo ra nhìn vào trong. Đột nhiên đầu anh chen vào, hai mắt mở to.

– Wah…. Trống trải thế…

– Anh… – Nguyệt Vy đỏ bừng cả mặt, hai tay ôm ngang ngực mình.

– Anh đáng ghét…

Nàng giậm chân chạy đuổi theo anh. Nàng không hề biết, từ xa xa một ánh mắt thèm thuồng bám theo cặp đùi mơn mởn của nàng.

– Wah.. Đẹp quá… Chụp hình cho em đi.

Nguyệt Vy reo vang lên. Sau lưng nàng, xa xa là tòa thành cổ cao 4 tầng, lớp lớp các mái ngói cong cong, vừa cổ kính vừa vững chắc. Họ đi vòng một đường quanh công viên, dự định sẽ tự về khách sạn sau, vì Nguyệt Vy rất thích nơi này. Càng đi quan cảnh xung quanh càng đẹp, càng ít khách tham quan. Cho tới lúc, quanh họ không còn một ai khác.

– Anh xem kìa… – Nguyệt Vy reo lên.

Phía trước hai người là một bậc thang đá dẫn xuống mép nước của con kênh đào bao quanh tòa thành. Làn nước xanh rì, trong veo, có thể thấy đàn đàn chép đủ màu sắc sặc sỡ bên dưới.

– Đẹp quá…

Nguyệt Vy khẽ chạm xuống mặt nước, đàn á hoảng sợ tản ra, rồi sau đó chậm rãi bơi lại từng chút một như thăm dò.

– Em đẹp lắm….. Cứ ngồi như thế nhé… Nhìn xuống nước….

– Tách… Tách… Tách….

– Em cởi giày ra đi…. Ngồi lên viên đá đó… Ừ… Nhúng chân xuống nước… Đẹp lắm…

– Tách…

Thuận Minh liên tục chụp hình cho Nguyệt Vy. Phụ nữ dường như ai cũng thích chụp hình, mà phụ nữ ý thức được mình đẹp càng thích thú hơn.

– Em cởi nút áo ra đi…

– Không… Kì lắm… – Nguyệt Vy bĩu môi lắc đầu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.