Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 21: Thế Giới Của Anh (7)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

21 Chương 21: Thế giới của anh (7)

– Không sao mà… Có ai thấy đâu…

Thuận Minh bước đến. Anh mỉm cười mở hàng nút trước chiếc váy xanh của nàng.

– Anh.. – Nguyệt Vy đỏ mặt, nhìn quanh.

– Thế mới đẹp chứ…

Thuận Minh nhìn gương mặt đỏ hồng ngượng ngùng của nàng, hai bầu vú căng tròn trắng tinh lấp ló sau vạt áo. Anh hít sâu một hơi.

– Tách tách…

– Đẹp lắm… Em ơi!

– Em kéo vạt áo mở rộng ra chút… Ừ…


– Tách tách…

“Tách… Tách… Tách…”

Đột nhiên có tiếng máy ảnh chụp thật nhanh, khác hẳn tiếng máy ảnh của anh. Nguyệt Vy và Thuận Minh giật mình quay lại.

– Ahhh… – Nguyệt Vy hét lên, tay che ngang ngực mình.

Không biết từ lúc nào, gã đàn ông mặt trắng râu quai nón chung đoàn với hai người đã đứng ngay trên bậc thang. Hắn lúng túng tay cầm chiếc máy ảnh lớn.

– Anh kia… Ai cho anh chụp lén vợ tôi hả? – Thuận Minh tức giận xăm xăm bước tới.

– Tôi xin lỗi… Tình cờ thấy cô ấy đẹp quá… Tôi chụp thôi… – Gã áy náy nhìn Thuận Minh.

– Đưa máy đây… – Thuận Minh nghiến răng, mắt long lên sòng sọc.


– Anh xem… Tôi làm nhiếp ảnh… Hình tôi chụp cô ấy rất đẹp… Đừng xóa được không? – Hắn nhăn nhó đưa máy cho Thuận Minh.

Nguyệt Vy cài sơ lại nút áo, tay che mặt không dám ngẩng lên. Nàng im lặng lắng nghe chờ đợi Thuận Minh sẽ tiếp tục chửi mắng gã đàn ông vô duyên đó. Hắn chắc phải theo dõi hai người đến tận đây.

– Tôi… Tôi nói hình rất đẹp mà… Tôi cam đoan… – Hắn tiếp tục nói, mắt không ngừng theo dõi Thuận Minh.

Anh cúi đầu nhìn lướt qua những tấm ảnh của Nguyệt Vy trong máy hắn. Hắn mới chụp bốn tấm hình, trong đó có ba tấm thấy ngực nàng. Nhưng điều anh ngạc nhiên là hình hắn chụp rất đẹp, một trời một vực với những tấm hình anh chụp. Thuận Minh chán nản khẽ liếc qua chiếc máy anh du lịch mình cầm trong tay.

– Anh… – Nguyệt Vy gọi lên.

– Em lên đây đi…

Nguyệt Vy nhíu mày khó hiểu. Nàng mím môi bước lên, mặt đỏ hồng như mận chín. Nàng cố tránh ánh mắt hừng hực của gã đàn ông bên cạnh.


– Em xem đi… – Thuận Minh đưa máy sang cho nàng.

Nguyệt Vy thoáng chần chừ, rồi đón chiếc máy ảnh to lớn, ống kính trắng thật dài từ tay anh. Nó thật nặng.

Nguyệt Vy bần thần nhìn vào màn hình nhỏ sau chiếc máy. Nàng đây sao? Từ ánh mắt, đôi môi, chiếc cổ trắng ngần, bầu ngực căng đầy… Tất cả những thứ đó đều là của nàng. Nhưng sao nàng thấy mình thật lạ. Mái tóc nàng óng ánh, lung linh trong nắng, thân hình nàng nổi bật trên làn nước xanh mờ ảo sau lưng.

Bạn đang đọc truyện tại website MyTruyen(.)Com

Gã đàn ông bên cạnh phấn khích thở mạnh. Hắn quan sát nét mặt của Nguyệt Vy thật kỹ. Hắn chưa bao giờ gặp một người phụ nữ đẹp đến như vậy. Giây phút vừa rồi, khi hai vú nàng trần trụi dưới ánh nắng, hắn suýt bị ngạt thở phải mất vài giây mới định thần lại được để bấm vài tấm hình thì bị phát hiện.

– Em thấy sao? – Thuận Minh hỏi nàng.

– Em… Em thấy hình rất đẹp… – Nguyệt Vy lí nhí, mặt nóng lên.

– Tôi nói là hình đẹp mà… Nếu hai bạn không ngại tôi sẽ chụp hình miễn phí cho hai người… Xem như tôi xin lỗi đi, được không? – Hắn nói xen vào.

– Anh im lặng một chút đi…. Tôi đang nói chuyện với vợ mình… – Thuận Minh nhíu mày nói.

– Được được …. – Gã xua xua tay lùi người lại.

Thuận Minh nắm tay nàng bước ra xa, không quên nhìn lại để xác nhận gã đó không nghe được hai người nói chuyện.

– Em không chịu đâu ! – Nguyệt Vy lắc đầu nguầy nguậy.


– Em biết anh định nói gì sao? – Thuận Minh tủm tỉm cười nhìn nàng.

– Anh muốn em… cho gã chụp hình… như … như … lúc nảy. Không phải sao? – Mặt nàng đỏ lên.

– Ha ha… Em đoán được hay em cũng đang suy nghĩ như anh vậy? – Thuận Minh xoa nhẹ lên lớp vải trơn lán trên mông nàng.

– Không có… Em… Em… Hay là … Anh muợn máy hắn đi… – Nguyệt Vy úi đầu thật thấp như muốn giấu hẳn mặt mình vào giữa ngực mình.

Khi vừa nhìn thấy hình anh của mình trong máy hắn, Nguyệt Vy chợt bùng nổi một ham muốn mãnh liệt trong lòng mình. Nàng muốn có những khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi xuân thật rực rỡ, thật đẹp như thế. Nhưng người mang đến cho nàng hy vọng đó lại là hắn. Nàng thà đối diện với một ông lão hay bất cứ một người đàn ông nào khác, hơn là ánh mắt khao khát cháy bỏng của hắn.

Nguyệt Vy nhìn anh với ánh mắt chờ mong. Thuận Minh lúng túng cầm chiếc máy ảnh to lớn cồng kềnh trên tay, mặt anh thoáng đỏ lên:

– Anh…. Anh không biết… sử dụng nó… – Anh áy náy nhìn gương mặt thất vọng của Nguyệt Vy.

Anh lại nhìn sang gã đàn ông râu quai nón chung đoàn. Thật ra trong mắt anh, hắn không đến nổi. Dáng người lớn, ăn mặc lịch sự, ánh mắt sáng, mặt trắng trơn, chỉ có hàm râu rậm rạp là hơi chướng mắt. Anh không biết tại sao Nguyệt Vy lại chán ghét hắn, có lẽ vì ánh mắt hâm mộ của hắn dành cho nàng. Đối với anh thì chuyện đó rất đỗi bình thường, một người đàn ông hâm mộ sắc đẹp của một người phụ nữ, dù cô ta đã có chồng, thì đã sao.

– Anh tên gì? – Thuận Minh hỏi.

– Anh… – Nguyệt Vy nắm chặt tay anh toan níu lại, nhưng bàn tay anh lại vỗ về trấn an nàng.

– Ah… Tôi là Henry Nguyễn… Rất vui được gặp anh Minh và Vy… – Hắn nhanh nhẩu.

Thuận Minh và Nguyệt Vy nhìn nhau. Họ cũng không quá ngạc nhiên vì hắn biết tên mình, vì hướng dẫn viên trong đoàn điểm danh liên tục.

– Như thế này… – Thuận Minh bước tới, kéo theo cả Nguyệt Vy, nàng cứ nấp vào sau lưng anh.

– Việc anh chụp hình lén vợ tôi là không đúng… – Anh nhìn hắn gãi gãi đầu, gật gật liên tục.

– Nhưng chúng tôi vẫn phải thừa nhận, hình anh chụp rất đẹp. – Thuận Minh hít sâu một hơi.

– Tôi muốn nhờ anh chụp cho vợ tôi thêm một số tấm nữa…. giống như mới nảy…

– Mới nảy… – Gã nhìn anh, chợt hai mắt sáng lên. – Khỏa thân?

Thuận Minh thấy cơ thể Nguyệt Vy run lên.

– Ah… Hem… Cũng không hẳn… Tùy theo nàng muốn thôi… – Thuận Minh thấy giọng mình hơi run lên.

– Tất nhiên, để cho rõ ràng… Đã nhờ… Tôi sẽ trả thù lao cho anh… – Anh nói nhanh.

– Không sao… Không cần… Để tôi chụp cho… Miễn phí hết…. – Henry hồ hởi.

– Không… Tôi muốn trả thù lao… Vì sau đó, những tấm hình sẽ do chúng tôi giữ hết… Anh không được lưu lại…. – Thuận Minh nói với giọng không thương lượng.

– Vậy… Vậy sao… – Henry hơi hụt hẫng, rồi nhìn qua mái tóc run run lấp ló sau vai Thuận Minh. – Vậy cũng được. Thù lao cũng không cần… Tôi thích nhiếp ảnh không phải vì tiền.

– Ok… Thành giao…

Hai người đàn ông bắt tay nhau vui vẻ, Nguyệt Vy thì tim muốn nhảy ra ngoài. Nàng thầm nói với mình, cũng giống như tối hôm qua, khỏa thân trước mặt bao nhiêu người. Nhưng không hiểu sao, hai chân nàng vẫn muốn nhũng ra.

– Ok… Thế này… Bắt đầu từ tư thế này… Ngồi xuống bãi cỏ… Nhưng chân Vy phải thế này…

Nguyệt Vy lúng túng mặt đỏ lên, nhìn hai bàn tay Henry cứ huơ huơ sát hai chân nàng.

– Thế… Đúng rồi… Ừm… – Henry ấp úng chỉ chỉ vào ngực Nguyệt Vy. – Mấy cái nút… Có nên…

Nguyệt Vy cúi mặt nhìn xuống ngực áo mình, rồi lại nhìn lên anh. Thuận Minh khoan tay đứng trên bậc cầu thang, anh không muốn có kẻ khác phá bỉnh chuyện này. Nhận được ánh mắt bối rối của nàng, anh mỉm cười gật đầu.

Nguyệt Vy hít sâu một hơi. Hai bàn tay nàng trắng bệt, run rẩy mở từng cái nút áo. Nàng nghe hơi thở nặng nề của Henry.

Chiếc nút áo cuối cùng trước ngực nàng cũng mở ra. Nguyệt Vy chậm châm kéo lệch một bên, bầu ngực căng tròn trắng tinh của nàng bóng loang loáng dưới ánh mặt trời. Nguyệt Vy hồi hộp chờ đợi, nhưng vài giây sau vẫn không thấy Henry nói gì. Nàng mở bừng mắt nhìn hắn.

– Ah… Vy Vy… Cứ nhắm mắt như thế… Đưa hai chân lên trời… – Henry luống cuống nói lung tung.

– Cái gì? – Nguyệt Vy đỏ mặt tức giận.

– Không! Không! Ý tôi là đưa hai tay lên trời… Gỉa bộ như vươn vai ngủ dậy… Vậy đó…

– Khoan đã… Tay nắm lại… Ừ… Đẹp lắm…

“Tách… Tách… Tách….”

– Em muốn xem hình… – Nguyệt Vy khép hờ áo mình, bước lại bên Henry.

Hắn vui vẻ đưa máy sang cho nàng. Nhưng dây máy vẫn máng trên cổ, nên Nguyệt Vy phải khom mình sang mới nhìn được. Nàng gật gù hài lòng. Các tư thế đều tự nhiên, chất lượng ánh sáng tuyệt hảo.

Henry cố nín thở, mặt hắn đỏ bừng lên. Dù biết Thuận Minh đang nhìn, nhưng mắt hắn vẫn không thể dứt ra khoảng hở giữa mép áo Nguyệt Vy. Chụp hình cho nàng từ xa và nhìn sát bên thật khác nhau một trời một vực. Làn da ngực nàng thật mịn màn, căng bóng, chiếc núm vú nho nhỏ đỏ hồng bằng đồng tiền, đầu vú đỏ hồng nhô lên bằng đầu đũa. Hắn có thể thấy cả những hạt nhỏ li ti chạy quanh núm vú nàng. Henry nuốt nước miếng ừng ực.

Nguyệt Vy mím môi, quay lưng về vị trí cũ của mình. Tim nàng đập thật nhanh. Giây phút vừa rồi, không hiểu nàng nghĩ gì, lại cố tình chần chừ xem đi xem lại hai tấm hình. Nàng có thể nghe tim hắn đập nhanh điên cuồng, nàng có thể nghe tiếng cổ họng hắn nuốt nước miếng liên hồi và nàng cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn thiêu đốt bên đầu vú nàng lộ ra. Nàng cảm thấy sâu trong lòng mình có gì đó kêu gọi, không phải ngừng lại, mà tiếp tục đi xa hơn.

Thuận Minh mỉm cười, đứng nhìn cảnh Henry chụp hình cho Nguyệt Vy. Anh thấy rất tự hào vì nhan sắc của nàng. Nhìn Henry liên tục nuốt nước miếng, đũng quần hắn u một khối lớn, Thuận Minh thầm nhủ: “Nếu cứ đà này, khi Nguyệt Vy bắt đầu cởi hết quần áo trên người hắn chỉ có điên lên. Mặc kệ hắn, có anh ở đây, không ai có thể chạm đến nàng. Dĩ nhiên, nếu nàng đồng ý thì…” Thuận Minh chợt lắc đầu bật cười.

– Em đá nước đi.. Ừ…

Henry vô cùng nhiệt tình. Hắn lội luôn hai chân xuống nước, khom người sát xuống, mặc kệ quần ướt gần hết. Nhìn biểu hiện của hắn, Nguyệt Vy cảm thấy tự nhiên hơn. Nàng tươi cười tự nhiên, các tư thế tạo dáng cũng thành thục hơn nhiều.

– Đá mạnh lên chút… Cố cho nước bắn tới sát máy ảnh nè… Ừ… Đú..n..g..

Henry chợt ngưng ngang. Tay hắn cầm máy run rẩy. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng. Hắn vừa thấy gì đó, mà hắn không tin là sự thật. Cổ họng hắn khô cháy.

Nguyệt Vy mím môi, mặt nàng đỏ bừng lên. Trong giây phút vừa rồi nàng hơi quá tự nhiên, quên khuấy đi việc mình không mặc quần lót. Nàng quay lại nhìn anh như hờn trách, anh nhe răng cười như có vẻ thích thú. Nguyệt Vy lườm anh, như ngụ ý điều gì đó. Nàng quay lại nói:

– Có gì ngạc nhiên chứ!

– Tôi… Tôi… – Henry ấp úng đến mặt mũi đỏ bừng lên.

– Anh chưa chụp phụ nữ khỏa thân bao giờ sao? – Nguyệt Vy hỏi, một bên cánh tay nàng khẽ rút ra khỏi vai áo.

– Tôi.. Tôi có nhiều chứ… – Henry ấp úng.

– Tại sao anh lúng túng như vậy? – Nguyệt Vy không nhìn hắn, nàng tiếp tục rút cánh tay còn lại của mình ra khỏi vai áo.

– Tôi… Tôi… Không biết…. Chắc do Vy… đẹp. – Henry không rõ mình đang nói gì, mắt dáng lên hai bầu vú cân xứng căng tròn của nàng.

– Thật sao? – Nguyệt Vy mím môi, thả chiếc váy rơi dồn xuống chân.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.