Trở về truyện

Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế - Chương 51 Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế

Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế

51 Chương 51 Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế

Trương Nhược Trần về Long Võ Điện vào phòng chữ Huyền thứ nhất gặp Đoan Mộc Tinh Linh.

Đoan Mộc Tinh Linh nhìn qua vẫn như cũ chỉ dùng 14~15 tuổi, nhỏ nhắn xinh xắn linh lung dáng người, to lớn tô phong, mảnh khảnh eo thon, ngũ quan xinh xắn, một đôi tròn căng mỹ lệ đôi mắt, tinh mịn lông mi vừa dài lại vểnh lên, tựa như là mãi mãi cũng sẽ chỉ dừng lại tại thiếu nữ niên kỷ.

Hai tay của nàng vác tại sau lưng, óng ánh môi đỏ có chút nhất câu, lộ ra một cái mị xinh đẹp ánh mắt, nói:

"Mới một tháng không thấy, ta làm sao ở trên thân thể ngươi cảm nhận được một cỗ Hàn Băng chi khí?"

Đoan Mộc Tinh Linh vốn chính là hàn băng thể chất, đối Hàn Băng chi khí mười phần mẫn cảm.

Trương Nhược Trần Hàn Băng chân khí trong cơ thể liên tục chuyển hoá, nên nàng nhận thấy là bình thường.

Trương Nhược Trần cũng không trả lời nhìn nàng đáng giá nói:

"Đoan Mộc sư tỷ, ngươi rời đi Võ Thị Học Cung trong khoảng thời gian này, tu vi tựa hồ lại có tinh tiến."

"Quan sát của ngươi lực ngược lại là lợi hại!"

Đoan Mộc Tinh Linh hai tròng mắt quay tròn nhất chuyển, cười nói:

"Ta tu luyện công pháp đột phá đến tầng thứ mới, đạt đến càng thêm huyền diệu cảnh giới, tu vi hoàn toàn chính xác tiến bộ không ít. Bằng vào ta thực lực bây giờ, coi như tại phương diện tốc độ mặt không bằng Trần tỷ, chiến lực cũng tuyệt không thua nàng."

Có cái nịt mà đánh lại, Trần tỷ ngươi vừa mới luyện hoá huyết mạch Phong Lôi Kỳ Lân, tu vi tăng vọt, bất quá nếu Đoan Mộc Tinh Linh giải đi phong ấn thì khác.

Đột nhiên, Đoan Mộc Tinh Linh mí mắt vẩy một cái, nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, trêu chọc nói:

"Nghe nói ngươi gần nhất đặc địa đi Thiên Thủy Quận Quốc, còn cùng với xinh đẹp nhất hai quận chúa đính hôn."

Trương Nhược Trần mĩm cười không đáp.

Đoan Mộc Tinh Linh nói:

"Vậy xem ra ta sắp có thêm hai tỷ muội a."

Trương Nhược Trần đáp:

"Còn nhiều tỷ muội nữa là đằng khác."

Đoan Mộc Tinh Linh bĩu môi nói:

"Cái tên phong lưu đa tình này, bất quá đừng có quên ta là được rồi."

"À mà quên, ngươi bị Quy Tuấn Hải buông lời, nếu là ngươi dám tham gia trung cấp di tích thăm dò khảo thí, hắn nhất định lấy tính mạng ngươi. Tuân Quy Hải lúc đầu đã chuẩn bị kỹ càng lễ vật, đi Thiên Thủy Quận Quốc cầu hôn, lại bị ngươi cho vượt lên trước một bước, ngươi là không biết, hắn đều sắp bị giận điên lên!"

Trương Nhược Trần đáp.

"Được rồi, ta đã biết."

Đoan Mộc Tinh Linh nói:

"Ta hiện tại cũng phải trở về bế quan tu luyện, tranh thủ để tu vi tiến thêm một bước."

Trương Nhược Trần đi tới phòng chữ Thiên hàng thứ nhất, Lạc Thủy Hàn.

"Đông! Đông!"

Trương Nhược Trần xao động vòng cửa, hỏi:

"Lạc sư tỷ, ngươi ở bên trong à?"

Đại môn cũng không có mở ra, Lạc Thủy Hàn thanh âm lại truyền ra Trương Nhược Trần trong tai, giống như chim sơn ca thanh âm đồng dạng dễ nghe, nói:

"Ngươi tìm ta chuyện gì?"

Trương Nhược Trần suy nghĩ, không lẽ ta nói với nàng ta tới đây để bắt nàng làm nữ nhân của ta a, ai lại đi nói thế, liền nói:

Trương Nhược Trần nói:

"Kỳ thật cũng không có cái gì chuyện trọng yếu, liền là muốn cảm tạ sư tỷ lần trước để cho ta cùng một chỗ lĩnh hội Bán Thánh Thánh Ý Đồ."

"Ngươi vào đi!"

Lạc Thủy Hàn thanh âm vang lên lần nữa.

"Kẹt kẹt!"

Nguyên bản cửa lớn đóng chặt, tựa như là bị một bàn tay vô hình đẩy một cái, tự động mở ra.

Trương Nhược Trần đi vào, trên mặt đất tràn đầy lá rụng, xuyên qua một đầu đá trắng xếp thành Tiểu Đạo, đi vào một gian mười phần lịch sự tao nhã lầu các bên ngoài.

Đi vào gian phòng, Trương Nhược Trần đã nghe đến một cỗ thanh nhã mùi thơm, nhìn một cái, chỉ gặp mặc toàn thân áo trắng Lạc Thủy Hàn, trần trụi một đôi trắng noãn chân ngọc, ngồi tại chất gỗ trên sàn nhà, cầm trong tay một chi thanh đồng chất liệu bút, ngay tại một trương Linh chỉ phía trên vẽ tranh.

Vẽ tranh mực nước, là dùng Man thú máu tươi chế thành,

Vẽ là một cái nhị giai thượng đẳng Man thú, Báo Đầu Huyết Biên Bức.

Ngay tại Trương Nhược Trần dừng bước lại thời điểm, Lạc Thủy Hàn cuối cùng một bút cũng rơi xuống.

Nàng duỗi ra một cây tinh tế ngón tay ngọc, một chỉ điểm tại trên bức họa mặt, chân khí màu trắng từ đầu ngón tay của nàng tuôn ra.

Đột nhiên, bức tranh kịch liệt rung động, phát ra "Rầm rầm" thanh âm.

Một đám Huyết Biên Bức vậy mà từ Linh chỉ phía trên bay ra ngoài, vẫy lấy dài hơn một mét cánh, hướng về Trương Nhược Trần bay đi.

Huyết Biên Bức hết thảy chừng hơn 40 con, mọc ra báo đầu lâu, lộ ra sắc bén răng.

Mỗi một cái Báo Đầu Huyết Biên Bức đều có được giết chết Huyền Cực Cảnh đại viên mãn võ giả thực lực, hơn 40 con Báo Đầu Huyết Biên Bức, có thể ở trong chớp mắt, đem một vị Địa Cực Cảnh sơ kỳ võ giả cắn thành một bộ bạch cốt.

Trương Nhược Trần trên thân hàn khí một trượng xung quanh, mấy con Báo Đầu Huyết Biên Bức vừa đi tới lập tức đóng băng rồi tan thành không khí.

Lạc Thủy Hàn đôi mắt chớp chớp tỏ vẻ kinh ngạc, khẽ gật đầu rồi thu về bức hoạ.

Lạc Thủy Hàn đứng dậy, hướng về bên trong một gian rộng lớn trong phòng đi đến.

Trương Nhược Trần bưng lấy chiến hình, cũng theo sau.

Lạc Thủy Hàn ngồi tại hàn băng điêu khắc trên mặt ghế, trước người để đó một trương hàn băng bàn, trên bàn để đó một con xinh xắn hàn băng chén ngọc.

Tiếp theo, nàng lại lấy ra một cái khác hàn băng chén ngọc, bỏ vào đối diện.

"Ngồi xuống đi! Ngươi là người thứ nhất tới chữ 'Thiên' hàng thứ nhất nam tử, theo giúp ta uống một chén như thế nào?"

Lạc Thủy Hàn nói.

"Cung kính không bằng tuân mệnh."

Trương Nhược Trần đi tới, tứ bình bát ổn ngồi tại Lạc Thủy Hàn đối diện.

Lạc Thủy Hàn nhẹ gật đầu, ống tay áo vung lên, nguyên bản đặt ở hai trượng bên ngoài trên kệ một cái bình ngọc, tại chân khí khống chế dưới, rơi vào trong tay nàng.

"Ào ào!"

Động tác của nàng mười phần ưu nhã, có chút nâng lên cánh tay ngọc, bình ngọc một nghiêng, từ bình ngọc bên trong đổ ra một chén Bán Thánh Chân Dịch, chừng mười giọt, đưa cho Trương Nhược Trần, nàng cũng rót cho mình một chén.

Nàng đem bình ngọc đặt lên bàn, dùng hai cây mảnh khảnh ngón tay ngọc, đem hàn băng chén ngọc bưng lên, đem mười giọt Bán Thánh Chân Dịch uống một hơi cạn sạch.

Lạc Thủy Hàn đem một chén Bán Thánh Chân Dịch uống xong, có chút hướng về Trương Nhược Trần nhìn thoáng qua, đem cái chén một lần nữa thả lại trên bàn, nói:

"Sư đệ, không dám uống sao?"

Trương Nhược Trần cười nói:

Một chén Bán Thánh Chân Dịch, sư tỷ quả thật là hào sảng hào phóng, đã như vậy, sư đệ liền không khách khí!"

Ngửa đầu, ngược lại chén.

Nhìn thấy Trương Nhược Trần đem một chén Bán Thánh Chân Dịch toàn bộ uống xong, Lạc Thủy Hàn đôi mắt có chút sáng lên, lộ ra mấy phần vẻ tán thưởng.

"Lạc Sư Tỷ, có qua cũng phải có lại, sư tỷ mời ta, đương nhiên ta phải đáp lễ."

Trương Nhược Trần nói rồi lấy ra một bình trà, rót ra hai chén, một chén đưa cho nàng.

Lạc Thủy Hàn một mặt mộng bức, cái tên này uống mười giọt bán thánh mà không có luyện hoá à, hơn nữa còn ung dung như chưa xảy ra chuyện gì, bất quá nàng hiểu lễ nghĩa là cần thiết, đưa tay cầm lấy băng ngọc chén mà uống cạn.

"Trà ngon."

Lạc Thủy Hàn nói.

Trương Nhược Trần hài lòng nhìn lấy, nàng dính bẫy, bên trong trà có hắn có pha thêm một viên dâm đan hoà tan với trà, tuy không có mãnh liệt như thuốc kích dục của hệ thống nhưng cũ đủ làm nàng điên đảo, phẩm cấp đan là Thiên Cực Cấp.

Mỗi cấp lại chia ra hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.

Đan dược hoà tan là cực phẩm.

Trương Nhược Trần hưng phấn không thôi, Lạc Thủy Hàn như tiên tử lạnh lùng băng thanh ngọc khiết, không biết bị hắn đ-t trên giường sẽ như thế nào, Trương Nhược Trần có chút chờ mong.

Cũng không lâu lắm dâm dược phát tác, cảm giác khô nóng lan tràn khắp thân thể Lạc Thủy Hàn, một sự thèm muốn tình dục dâng trào khắp cơ thể, thận chí cả linh hồn nàng cũng bị dục niệm khống chế, sắc mặt vốn lạnh lẽo nay xuất hiện một tia đỏ ửng.

Lạc Thủy Hàn lập tức nhận ra trong trà có bỏ thuốc, thế mà mình lại không cảm nhận được gì, cố gắng kìm chế hoá giải nhưng là cố gắng vô ích.

"Tại sao, tại sao lại đổi xử với ta như vậy."

Lạc Thủy Hàn tia lý trí sau cùng gắn gượng.

Sau một lúc, dâm dược đã thẩm thấu triệt để, đôi mắt ngập nước tràn đầy xuân tình, bên dưới hạ thân đã dần ẩm ướt, sắp mất đi lý trí.

Gò má nàng đỏ ửng, đôi mắt ngập nước long lanh chớp chớp, hơi thở dồn dập nóng hổi, lưỡi thơm liếm khoé môi đỏ, bộ ngực đầy đặn căng tràn phập phồng lên xuống, quả thật dụ người đến cực điểm.

Mà lúc này, Lạc Thủy Hàn đã đến giới hạn, y phục giải khai, thân hình tuyệt mỹ hiện ra trước mắt Trương Nhược Trần, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm, không ngờ sau bộ y phục thiên sứ ấy là một cơ thể tuyệt đẹp, Trương Nhược Trần nhìn mãi không chán đi đâu được.

Môi nàng tìm lấy môi của hắn mà liếm láp, tay xé toạc y phục của hắn.

Trương Nhược Trần cao 1m9, từng múi cơ, thịt co giãn săn chắc, gân xanh như ẩn như hiện, làn da trắng nõn mịn màng.

Phía bên dưới côn thịt dữ tợn ngạo nghễ vươn đầu, đỉnh thiên lập địa, không ngừng ma sát vào cặp đùi trơn trượt của Lạc Thủy Hàn.

Tiểu huyệt nàng ướt nhẹp từ khí uống phải dâm dược, lúc này hai mắt đỏ thẩm, không quan tâm cái gì màng dạo đầu nữa, chỉ còn dục vọng nguyên thủy nhất của nữ nhân.

Trương Nhược Trần nhìn thấy Lạc Thủy Hàn như vậy có hơi đau lòng, bất quá hắn không hối hận, tình cảm từ từ bồi dưỡng sau cũng được, nhưng trước tiên nàng phải là nữ nhân của hắn mới được, Trương Nhược Trần chấp nhất nữ nhân của mình rất cao, kẻ nào bất chính với các nàng là tự tìm đường chết, cơ mà đánh không lại thì chạy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Đùi đẹp tách ra, Lạc Thủy Hàn đè Trương Nhược Trần nằm xuống, bàn tay nắm lấy thứ đầy gân guốc ấy.

"Hít."

Được năm ngón tay tinh xảo như ngọc thạch chạm vào, lại nhớ tới thân phận cao quý cùng khuôn mặt băng thanh ngọc khiết làm Trương Nhược Trần hít một hơi sảng khoái.

Hắn còn chưa kịp định thần thì Lạc Thủy Hàn đã mãnh liệt ngồi xuống.

"Ưm...thoải mái..."

Một tiếng rên rỉ giữa hai con người vang lên, côn thịt cứng cáp đã thô bạo xuyên thủng nơi U Cốc thần thánh, để lộ hai mép môi hồng ôm sát lấy thân côn.

Chân mày Lạc Thủy Hàn hơi nhíu lại vì đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự thoả mãn và hài lòng, nàng dâm mị nhìn lấy nam tử.

Cảm giác sung sướng và thoả mãn đã lấn át cơn đau khi lần đầu bị xâm nhập của nàng, màu xử nữ chảy ra khi côn thịt xuyên qua, phá vỡ lớp màn mỏng.

Trương Nhược Trần cảm nhận được bên trong chật khít mê người, ấm áp, mềm mại, ẩm ướt,.. tất cả tạo thành một cảm giác mỹ diệu nhất trên đời khiến toàn thân hắn căng cứng.

Lạc Thủy Hàn ngồi trên người hắn ra sức lên xuống, mà côn thịt của hắn đã đâm sâu vào tận cùng nơi chốn đào nguyên của nàng, bản năng giống cái cho nàng biết kết hợp như vậy là chưa đủ, nàng còn cần nhiều hơn thế nữa.

Lạc Thủy Hàn nhấc bờ mông lên cao, đợi đến thứ cứng rắn kia rút khỏi Âm Đạo của mình, chỉ còn một phần nhỏ đầu côn kẹp giữa hai mép môi hồng.

Phạch!

Lạc Thủy Hàn dùng sức ngồi mạnh xuống.

"Ưm."

Cảm nhận côn thịt một lần nữa xuyên thủng toàn thân, ma sát mảnh liệt với vô số sợi thần kinh mẫn cảm, khiến nàng không nhịn được rên rỉ.

Trương Nhược Trần cũng không khác nàng là bao, bị kích thích tới phát điên rồi, hắn đẩy Lạc Thủy Hàn nằm xuống, đem hai chân thon dài không một khuyết điểm khoác lên vai mình, côn thịt ngắm ngay hai nép Âm Đạo mà tiến vào.

"Nhóp nhép."

Tiếng nhầy nhụa vang lên, rất nhanh côn thịt được bao trùm bởi vô số thớ thịt ấm nóng tuyệt diệu, trong cơ thể nàng như có vòng xoáy siết chặt lấy hắn vậy.

Trương Nhược Trần không nhịn được nữa, ra sức cắm quất.

Phạch! Phạch! Phạch!

Âm thanh da thịt va đập liên hồi giữa không gian tinh lặng.

"A...a...a...thoải mái...sướng..a...a...ưm....!"

Lạc Thủy Hàn hai mắt mê ly, môi thơm thở gấp xen lẫn rên rỉ, không chút tiết chế nào, tiếng rên của nàng đem toàn bộ căn phòng vang vọng, Trương Nhược Trần thấy nàng hé mở môi đỏ, cúi người xuống hôn lấy.

"Ưm...!"

Lần đầu hôn khiến Lạc Thủy Hàn hai mắt mở to, cái lưỡi quái ác tham lam kia đang tiến vào, thám hiểm khắp cái miệng nhỏ ngọt ngào mát lạnh của nàng.

"Thật ngọt, thật thơm, cam lộ cũng không sánh bằng miệng nàng."

Trương Nhược Trần truyền âm khen ngợi, đem đầu lưỡi của nàng tham lam quấn lấy.

Âm Đạo được côn thịt ra ra vào vào, miệng thơm lại bị lắp đầy, đôi nhũ phong được tận tình xoa nắn khiến Lạc Thủy Hàn nhue trên mây xanh.

Nàng rất có thiên phú trong chuyện nam nữ, vậy mà lắc lư phần hông để hắn tiến vào tận cùng nơi sâu nhất, ước chừng 18cm, đầu lưỡi lúc lắc đón lại nụ hôn nồng cháy, hai người lâm vào si mê.

"Aaaaaa,sướng...!"

Không biết qua bao lâu sau, khi tốc độ cắm quất ngày càng nhanh, một tiếng rên mê người vang vọng, Lạc Thủy Hàn chính thức lên đỉnh, tiết thân lần đầu tiên, toàn thân run rẩy hết sức dữ dội thở hỗn hển, ngửa mặt lên trời tràn đầy thoả mãn.

Trương Nhược Trần cảm nhận Tử Cung của nàng đang co rút kịch liệt, mà côn thịt của hắn vẫn cứng ngắc, còn chưa có thoả mãn, bất quá lần đầu nên Lạc Thủy Hàn có chút mệt mỏi, hắn giữ côn thịt ở bên trong Âm Đạo chật hẹp của nàng, ngã người xuống ôm lấy nàng vào lòng.

Dâm dược tan đi phần nào, Lạc Thủy Hàn hít thở mùi vị nam tính trên cơ thể rắn chắc của hắn, nhất thời khép hờ đôi mắt đẹp, tận hưởng nam nhân chăm sóc vuốt ve.

Trương Nhược Trần đính "Nô Lệ Ấn Ký" cùng "Dâm Ấn" lên cơ thể nàng, nó có màu hồng.

Sau một lúc lâu, dâm dược tan hết, Lạc Thủy Hàn lên tiếng hỏi:

"Tại sao, tại sao ngươi lại làm vậy với ta."

Trương Nhược Trần đáp:

"Ta thích nàng."

Lạc Thủy Hàn lại nói:

"Thích ta, ngươi có thể nói, tại sao phải làm như thế, ngươi làm thế ta không những không thích mà còn hận ngươi thêm."

Trương Nhược Trần đáp:

"Ta biết, nhưng ta không còn cách nào khác, giả sử ta nói với nàng, nàng ngó lơ rồi không gặp ta nữa luôn thì sao."

Lạc Thủy Hàn nói:

"Hiện tại Ta ghét ngươi rồi, ngươi đi đi, trước khi ta nổi giận, từ nay ta không muốn gặp lại ngươi nữa, lần này xem như ta bất cẩn."

Trương Nhược Trần đáp.

"Hiện tại nàng là nữ nhân của ta rồi, đừng hòng mà chạy thoát, suốt đời này cũng vậy, không thể thay đổi."

Lạc Thủy Hàn giọng điệu như băng nói:

"Ngươi đừng tưởng chiếm được thân thể ta thì sẽ chịu làm nữ nhân của ngươi, không có đâu, ngươi đừng mơ."

Trương Nhược Trần cười cười đáp.

"Vậy để xem nàng cứng đầu tới khi nào, ta sẽ đ-t nàng, tới khi, nàng chịu đồng ý làm nữ nhân của ta mới dừng lại."

Trương Nhược Trần xoay người Lạc Thủy Hàn lại kéo mông cong lên để doggy, Lạc Thủy Hàn của người mềm nhũn nào còn sức mà phản kháng.

"Đáng giận."

Phía dưới bị nam nhân này nhìn làm nàng xấu hổ muốn chết, tim có một chút đập nhanh.

Bốp!

Một âm thanh xấu hổ vang lên, mông thịt từng cơn sóng, hắn cảm nhận được độ đàn hồi truyền tới tay mình.

"Ngươi...vô sỉ."

Lạc Thủy Hàn mắng to, tên này dám đánh mông nàng.

Trương Nhược Trần cười ha hả, đứng phía sau vịnh bờ mông tròn, côn thịt một lần nữa ra trận, ngắm ngay hai mép Âm Đạo hồng hào đánh sâu vào.

"Ưm!"

Tiếng rên rỉ lại vang lên, hai thân thể đắm chìm trong khoái lạc.

/////

Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.

Ai có lòng thì ủng hộ em với, thông tin đây ạ:

STK: 1029657323 - ngân hàng Vietcombank - NGUYEN THANH GIANG TRA

Em chân thành cám ơn ạ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.