Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 49: Phản

Vô Tận Hỏa Vực

49 Chương 49: Phản

Hắc Nhai là một nơi bị nguyền rủa bởi cuộc chiến của hai vị đại năng, điều đó hầu như người dân xung quanh nó vài trăm dặm đều biết cả. Nhưng những gì mà nguyền rủa đó mang lại cho Hắc Nhai thì lại rất ít người trong số đó biết đến.

Cứ đêm đến, trên Hắc Nhai đều có những biến chuyển kì dị khiến không khí trên Hắc Nhai trở nên u ám giống như tên gọi của nó. Kim Hổ bang ở nơi này cũng là một trong những cự đầu, trừ tổng bộ ở trên Hắc Nhai ra còn có năm phân đà ở năm nơi khác nhau dưới núi, ngoài mặt là bảo tiêu cho vận chuyển hàng hóa, thực ra lại là những nhóm buôn lậu huyễn thú phục vụ đấu tràng hay bắt thiếu nữ ngoại lai ép vào thanh lâu…. Hơn ba mươi năm nay làm mưa làm gió hầu như không bị ai cản đường, bởi vì những tông phái bang phái lớn còn lại đều không chung đụng gì với bọn chúng, phải đến lần trước đụng trúng khối thiết bản Thiều Quốc Việt mới có chút thu liễm lại.

Kim Hổ bang có tổng cộng ba mươi sau điều luật, trong số đó có một điều nói rằng nghiêm cấm tất cả mọi người đi ra ngoài vào buổi đêm trên Hắc Nhai chỉ trừ bỏ những người phải canh gác cẩn mật hoặc có chuyện cực kì quan trọng. Luật này đưa ra có hai mục đích chính.

Thứ nhất, Kim Hổ bang này tuy nói là một trong những cự đầu ở đây nhưng đa số đều chỉ là những tên tu vi chỉ từ huyễn giả trở xuống, lên huyễn sư thì ít dần, đến đại huyễn sư cũng chỉ có hai người, một là bang chủ Đoạn Phàm và một trong các vị bô lão Liên Tam. Người sống trên Hắc Nhai thường có một thứ gọi là Phi Hắc hương, là một loại để vào trong lư hương mỗi phòng để bài trừ độc khí của Hắc Nhai tỏa ra mỗi đêm. Loại Phi Hắc hương này không thể mang ra ngoài, bởi vì nếu mang ra, loại hương này sẽ vì cản độc khí Hắc Nhai xung quanh mà tiêu tán không còn. Ví như trước kia có người không tuân thủ điều luật, kết quả phát điên rồi tự vẫn, đến sáng hôm sau kiểm tra lại vẫn cầm một lư hương trống rỗng trên tay.

Thứ hai, điều luật này vừa hay là một mũi tên nhắm hai con nhạn, vừa có thể tránh tổn thất quân số một cách ngu ngốc, vì ngươi được lên Hắc Nhai hầu như toàn là tinh nhuệ của Kim Hổ bang, lại vừa có thể tránh cho những tên có ý đồ bất chính buổi đêm âm thầm hành động.

Còn vì sao Hắc Nhai nguy hiểm như vậy nhưng Kim Hổ bang vẫn để tổng bộ ở đây? Đó là vì đây là nơi tiền nhiệm bang chủ Kim Hổ bang Đoạn Tấn ẩn trốn sau khi vượt ngục từ đó lấy luôn làm đại bản doanh. Sau này khi ổn định lại cũng nghĩ đến chuyện di dời sang nơi khác, muốn như vậy phải tìm một nơi địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, Thanh Phong sơn là một nơi phù hợp nhất, nhưng cuối cùng đã thất bại thảm hại.

Đoạn Phàm nằm trên giường của mình có cảm giác trằn trọc, nửa tỉnh nửa mê, không ngủ nổi, mỗi khi nhắm mắt lại thì trong đầu lại vang lên câu nói của cha hắn trước khi lâm chung :

- Đoạn Phàm, sau này làm bang chủ, nhớ chú ý tới Liên gia, Liên Tam này là một kẻ thủ đoạn, dùng xong liền giết, chớ để lại hậu hoạn.

Đây cũng là một trong những điều trăn trở suốt quãng thời gian qua của Đoạn Phàm. Trước đây khi thế lực Liên Tam trong Kim Hổ bang còn yếu, lão cũng đã định xuống tay để trừ hậu họa, lần đó sau khi người lên Thanh Phong sơn bị giết liền giấu giếm tin tức để đẩy Liên Tam lên dụng ý mượn dao giết người. Nhưng người tính không bằng trời tính, Liên Tam lần đó rốt cục lại không chết, khi trở về liền bế quan suốt vài năm không cho lão cơ hội thứ hai. May mắn bên cạnh Liên Tam có một gián điệp do Đoạn Phàm cài vào luôn mật báo cho hắn tình hình nên lão cũn không lo lắng Liên Tam có âm mưu gì có thể qua mắt mình.

Mặc thêm một cái áo khoác mỏng đi tới bên cạnh chiếc bàn giữa phòng, Đoạn Phàm vẫn thấy hơi có chút mệt mỏi, xem ra phải uống một chút trà mới có thể tỉnh táo lại được:

- Người đâu, mang trà lại đây cho ta.

- Dạ vâng thưa bang chủ.

Đoạn Phàm nghe được âm thanh này liền hơi nhíu mày, đứng dậy mở cửa phòng ra, bên ngoài có hai người đang đứng gác trước phòng, rõ ràng không phải là hai tên tâm phúc của lão:

- Vương Ngũ và Vương Lục đâu?

Tên đứng gác bên trái hơi cúi đầu nói:

- Dạ thưa bang chủ, Vương Ngũ và Vương Lục mới đây đã thi theo Bạch lão tới Bạch động để lấy thuốc.

Đoạn Phàm nghe vậy liền không nói tiếp, đóng kín cửa phòng.

Hai tên gác cửa nhìn Đoạn Phàm đi trở lại trong phòng liền dùng dấu tay để nói chuyện với nhau. Cũng không biết chúng trao đổi những gì, chỉ thấy một tên gật đầu một rồi nhẹ nhàng đi khỏi.

Đi vào trong phòng, Đoạn Phàm hiện lên một ánh mắt sắc bén, xoay nhẹ chân giường về bên trái, lập tức mặt đất dưới gầm giường mở ra một lối đi xuống. Đây là đường thoát thân do chính cha Đoạn Phàm thiết kế trước khi lâm chung, những người xây dựng nơi này hầu hết đã bị giết chết để bảo toàn bí mật, số còn sống sót thì đều là những người cực kì trung thành và cẩn thận hoạt động ngầm dưới lòng đất từng đấy năm chưa từng lên trên. Có lẽ chính Liên Tam cũng không biết rằng cha Đoạn Phàm đã đoán trước được mình sẽ tạo phản mà xây dựng một mê cung trong lòng núi như vậy.

- Bang chủ.

Đoạn Phàm vừa tới trung tâm mê cung, một nhóm người liền từ trong bóng tối xuất hiện, cung kính hành lễ.

- Không nhiều lời nữa, các ngươi cũng biết rằng nếu không phải có chuyện bất khả kháng ta sẽ không xuống đây, bởi vậy việc tiếp theo ta giao cho các ngươi phải làm thật nhanh và chính xác, hiểu không.

Những người xung quanh cũng đã biết rõ điều này, tất cả đều tập trung cao độ, không bỏ xót một lời nào của Đoạn Phàm.

- Liên Tam chín phần định tạo phản trong đêm nay, nếu muốn làm vậy trước hết hắn phải loại trừ hộ vệ của ta trước, bọn Vương Ngũ, Vương Lục có lẽ đã chết cả, đường xuống núi có lẽ cũng đã bị phong tỏa sạch sẽ, hiện tại mọi việc là do đối phương bố cục trước, nếu đánh chính diện gần như chắc chắn chúng ta sẽ thảm bại. Bởi vậy mà ta cần chính là các ngươi bằng mọi giá truyền tin tức của ta với các huynh đệ trung tâm hiện không ở trên núi lập tức cứu viện, khi đó quyền chủ động sẽ về lại bên ta.

Đoạn Phàm nói đến đây liền lại, đảo mắt xung quanh, sau đó dừng trên một người:

- Tam Bảo ở lại, tất cả những người còn lại lập tức thực hiện mệnh lệnh.

Nghe xong lệnh, tất cả cùng cung kính hành lễ với Đoạn Phàm rồi lập tức dời đi, chỉ để một người tên Tam Bảo ở lại.

Tiến về phía Tam Bảo, Đoạn Phàm thở dài nói:

- Tam Bảo, lúc nãy có lẽ ta đã làm cho bọn Liên Tam nghi ngờ, bởi vậy mà vài bô lão bên chúng sẽ vây xung quanh phòng do thám. Trên Hắc Nhai ai cũng nghĩ chỉ có ta và Liên Tam là đạt cảnh giới đại huyễn sư nhưng thực chất còn có ngươi nữa. Bởi vậy, chỉ có ngươi mới có thể tạo thêm chút thời gian cho bên ta có thể chuẩn bị, ngươi hiểu không?

Tam Bảo nghe vậy mặt cũng không chút run sợ, chỉ lấy trong áo ra một chiếc vòng tay, đưa cho Đoạn Phàm:

- Bang chủ, ta chỉ xin người chiếu cố cho con gái của ta.

- Điều này, ngươi không nói thì chỉ cần Đoạn Phàm ta còn sống cũng chắc chắn sẽ làm cho ngươi.

Cầm vòng tay từ Tam Bảo, Đoạn Phàm gật đầu một cái thật sâu, rồi lập tức quay đầu đi thẳng.

……

- Đại nhân, Đoạn Phàm vẫn ở trong này, chưa từng ra khỏi phòng một bước.

- Trước đó các ngươi nói rằng Đoạn Phàm có nói chuyện với hai ngươi, vậy hắn có biểu hiện gì khác thường không? Ví như hắn có ra hỏi thêm điều gì không - Dạ thưa đại nhân, sau đó Đoạn Phàm dường như đã ngủ, không thấy bất kì âm thanh gì khác lạ, bọn tiểu nhân đã mời thêm hai bô lão bên phía chúng ta tới để thăm dò thực hư, người bên trong khí tức trầm ổn, huyễn lực cao cường, chắc chắn là Đoạn Phàm.

Liên Tam lúc này đang đứng trước cửa phòng không xa, nghe vậy liền đi tới đạp cửa phòng của Đoạn Phàm, cười lớn:

- Đoạn Phàm ta tin ngươi cũng cảm nhận được khí tức xung quanh rồi. Sao? Ngươi không ngờ có ngày mà mình bị vây trên chính Hắc Nhai phải không?

Thấy người trên giường vẫn im lặng, Liên Tam bèn hừ một tiếng, trong vài hơi thở đã tới sát giường, chuyển huyễn lực vào tay phải, đánh ra một chưởng. Nhìn chưởng này như tùy ý, nhưng thật ra là một kích toàn lực của Liên Tam, ai thì lão không biết chứ với Đoạn Phàm một khi ra tay phải xuất toàn lực, nếu không có thể lật thuyền trong mương,

Người trên giường cũng không chịu trận, lập tức dùng lực cứng đối cứng với Liên Tam, nhưng lập tức không chịu nổi mà hộc máu đập người vào tường.

Liên Tam thấy vậy liền có chút hoảng hốt, hất chăn trên giường ra liền phát hiện Tam Bảo đang nằm trên đó, đầu óc linh hoạt vận chuyển, liền hô lớn:

- Không ổn, trúng kế, lập tức chia ra tăng cường tìm bắt Đoạn Phàm, hắn chắc chắn không thể xuống núi nhanh trong đêm được, lượng Phi Hắc hương mà hắn mang theo chắc chắn không đủ, còn tên này, đã bị ta đánh trọng thương, các ngươi bắt hắn lại tra hỏi thử xem, nếu hắn không nói, giết.

…..

Đoạn Phàm lúc này đang dẫn theo một nhóm nhỏ đi dọc theo một sườn núi cực kì vắng vẻ. Có thể nói, sườn núi này là nơi nguy hiểm nhất Hắc Nhai vào buổi đêm vì cực gần với rừng Phệ Yêu, ai có thể đảm bảo rễ của nó không lan tới bên này kia chứ, mà dẫm phải rễ cây Phệ Yêu thì có kết cục như thế nào, ai cũng hiểu rõ ràng.

Nhóm nhỏ này có khoảng hai mươi người, trong số đó trừ hai người Vương Tam và Vương Tứ ( trong đội hộ vệ của Đoạn Phàm) là vừa mới gia nhập ra thì tất cả đều là những người ở dưới mật thất. Đoạn Phàm đi đến đay bỗng thấy có gì đó rợn tóc gáy làm lão cực kì lo lắng. Cảm giác rợn gáy này như là một điềm báo cực độ nguy hiểm, trước đây nó cũng đã từng cứu lão nhiều lần trong các cuộc thanh tẩy các bang hội hay những lần đích thân làm những nhiệm vụ lớn cho các đại quan của Thiết Khí đế quốc, nay lại tái hiện ở chỗ này. Quay về phái sau, dùng ánh mắt cực kì sắc bén nhìn những người đằng sau, theo lão suy tính, những người dưới mật thất đều trung thành tuyệt đối, vậy xem ra chỉ có Vương Tam và Vương Tứ, một trong hai tên hộ vệ cận thân của lão là có thể làm phản.

Sau một hồi nhìn kĩ gương mặt của hai tên hộ vệ, tay Đoạn Phàm lập tức chụm thành hình đao, chém bay đầu Vương Tứ sau đó giở áo của hắn ra xem, quả nhiên trong đó có chứa một túi Vân phấn. Vân phấn này màu xám nhạt, không mùi, không vị dùng để dụ huyễn ong, đây cũng là cách bọn Liên Tam sẽ tìm ra Đoạn Phàm.

- Bang chủ, ta vừa kiểm tra qua, hướng Đông, Tây và Nam đều có rất nhiều người đang hướng tới, không thể đi được.

- Chúng là muốn đẩy chúng ta vào rừng Phệ Yêu đây mà, Liên Tam, xem ra ngươi cũng độc ác lắm.

- Vậy giờ chúng ta nên làm gì thưa bang chủ.

Đoạn Phàm lúc này đã cực kì căm phẫn, bất quá đối phương chuẩn bị rất tốt, cài cắm một trong những người hắn tin tưởng nhất làm gián điệp, vậy thì bố cục này quả thực là cực kì hoàn mỹ. Liên Tam chắc chắn không thể nghĩ ra được kế tuyệt diệu như vậy, bất quá dù có là ai đứng sau chuyện này thì hiện tại cũng không phải là lúc suy nghĩ đến, trước tiên phải tìm cách bảo toàn mạng sống rồi tính tiếp.

- Đi hướng Bắc, về phía rừng Phệ Yêu chúng ta còn có phần sống sót, nếu không được liền để Phệ Yêu giết chết, còn hơn là bị Liên Tam tra tấn, lặng nhục sau đó chết không toàn thây.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.