Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 46: Không Phải "Vô Tận"

Vô Tận Hỏa Vực

46 Chương 46: Không phải "Vô Tận"

Khi Trần Anh đang mien man suy nghĩ, cửa phòng chợt mở ra, một nhân ảnh mặc áo bào đi vào Trong căn Uẩn phòng này nếu không mở cửa phòng ra thì không có chút ánh sáng nào, bởi vậy mà khi cửa mở ra đột ngột, mắt Trần Anh nhất thời không thích ứng ngay được, sau vài giây mới vui mừng thốt lên:

- Sư phụ

Thiều Quốc Việt đã chứng kiến mọi việc từ đêm qua, từ việc các nguyên ố chi lực hội tụ một cách kì dị khác thường cho đến việc chúng biến mất vô tung, mạc danh kì diệu Trần Anh lại như không sao cả, không những vậy tu vi lại nâng tới thất cấp huyễn giả đỉnh phong, chẳng mấy mà tiến vào bát cấp huyễn giả. Nếu vậy thì chỉ có một nguyên nhân là Trần Anh đã hấp thu được những nguyên tố chi lực đó, nhưng chẳng có ai lại có thể hấp thu tất cả những nguyên tố chi lực đó cùng một lúc cả, bởi vậy mới khiến lão băn khoăn, khi mọi thứ bình ổn trở lại liền ngay lập tức chạy tới Uẩn phòng. Thấy Trần Anh đang nhìn mình với ánh mắt hơi khó hiểu, Thiều Quốc Việt mới định thần lại, bộ dạng của lão hôm nay trở nên có chút sốt sắng, khác hẳn ngày thường, ho khan vài tiếng để trở về trấn tĩnh như ngày thường, giọng lão trầm trầm:

- Kể lại tất cả mọi chuyện đêm qua cho ta nghe.

Trần Anh nghe giọng nói nghiêm khắc của Thiều Quốc Việt liền ngồi nghiêm chỉnh lại, kể sự việc đêm qua cho sư phụ nghe.

Khi nghe Trần Anh kể lại, Thiều Quốc Việt khi thì lắc đầu, khi lại hơi gật gù, nhưng khi kể đến đoạn bị dịch chuyển kia đến cuối, Thiều Quốc Việt nhíu mày càng lúc càng chặt. Sau một hồi im lặng, lão hỏi lại:

- Con chắc chắn đó là “ Vô Tận” sao? Thử nghĩ kĩ lại xem lúc đó âm thanh kia phát âm như thế nào?

Nghe Thiều Quốc Việt nói vậy, Trần Anh cũng thử cố ngẫm nghĩ lại.

- Có phải từ đó phát âm gần giống “ Vô Tận” nhưng nếu đúng ra nó không phải từ “ Vô Tận” phải không?

Trần Anh nghe vậy liền ngớ người, đúng vậy, âm thanh lúc đó quả thật rất giống từ “Vô Tận” nhưng nếu nhẩm lại cho đúng thì không thể nào ra từ “Vô Tận” được cả, hơn nữa, không thể nào phát âm cho chuẩn thứ ngôn ngữ này được.

Thiều Quốc Việt thấy biểu hiện của Trần Anh cũng đã nhận định được suy đoán của mình là đúng, nhìn nét mặt khó hiểu của Trần Anh lúc bấy giờ, trong đầu lại hiện lên một đoạn hồi ức.

…………

Tiếng suối róc rách, tiếng chim hót, tiếng lửa đang cháy, tiếng nói dịu dàng của một nữ tử.

- Linh San, câu nàng vừa nói ta không hiểu

Trong ngôi nhà gỗ nhỏ, một nam tử ước chừng mười chín tuổi mặt mày đang tỏ ra có chút mơ hồ khi không hiểu được câu nói của người đang nằm trong lồng ngực mình, cúi xuống hỏi nhỏ.

Nữ tử cũng không lấy làm phật ý, chỉ người nhẹ, hôn nhẹ lên môi nam tử đối diện, thủ thỉ:

- Đó là một câu trong Thượng cổ chi ngữ, từ đó tượng trưng cho chính ta, nếu sau này chàng hiểu được nó, nhất định tu vi sẽ tăng mạnh, cũng có cơ hội trở thành đỉnh phong cường giả.

Lúc đó nam tử cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Hôm sau, khi nghe nữ tử nói muốn ăn huyễn hồ liền vui vẻ mà lên núi kiếm về. Nhưng khi trở lại, cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy là ngôi nhà gỗ chỉ còn đống hoang tàn, Người hắn yêu người đấy những vết thương chi chit, đứng trước mặt nàng là ba nữ tử lạ mặt mặc váy dài màu tím, trên tay đều vó một chữ “ Thế”,

Nam tử không cần suy nghĩ, lập tức muốn xông ra, nhưng hắn chợt phát hiện, cả người đều không thể cử động.

Trong ba nữ tử váy tím có một người tóc búi cao, vẻ mặt mỉa mai nói:

- Trịnh Linh San, ngươi biết cấm luật của Thế Ngoại Đào Nguyên mà vẫn dám phá sao? Đã là Thánh nữ thì phải giữ lấy trinh tiết cả đời, mất đồng nghĩa với cái chết, ngươi biết luật mà vẫn phạm luật, đã chuẩn bị cho cái chết chưa.

Trịnh Linh San nghe vậy liền mỉm cười:

- Đời người năm dài tháng rộng, lại như chúng ta tu luyện có người sống tới mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm, nhưng ngàn năm đó có mấy ai tìm được tình yêu chân thực? Chu Tuyết, cứ như ngươi vậy, hơn trăm năm nay chỉ mưu cầu tu vi và quyền thế chẳng lẽ lại là chính đạo sao. Ta có ước mơ nhân sinh của ta, bởi vậy yêu chàng ta không hối hận.

Chu Tuyết kia nghe vậy liền cười lớn:

- Đúng vậy Trịnh Linh San, nhưng đúng như Chúa công nói, yêu sẽ khiến người ta ngu muội, nếu như ngươi còn Thượng cổ chi ngữ bên mình, cả ba chúng ta đều không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi lại đi truyền lại cho tên người tình bé nhỏ đó, thật là quá ngu ngốc.

Trịnh Linh San nghe vậy cũng chỉ mỉm cười nhè nhẹ, đôi mắt như vô ý nhìn vào khoảng đất nào đó, miệng lẩm nhẩm vài câu kì lạ.

Ba nữ tử kia cũng như tránh đêm dài lắm mộng, lập tức như ba mũi tên độc lao về phía Trịnh Linh San.

Trong mắt nam tử lúc ấy, người hắn yêu không đón đỡ, mà miệng chỉ lẩm nhẩm vài từ kì lạ, tay làm ra ám hiệu chỉ có hai người họ mới hiểu “Vĩnh biệt”.

Cả người nam tử như giằng xé đến mức tận cùng, hắn muốn thoát ra, cố sức thoát ra, nhưng khi Trịnh Linh San đọc xong, sương mù bắt đầu từ chân cuốn lên như nuốt hết người hắn vào trong, trước khi sương mù che hết mắt, điều hắn nhìn thấy cuối cùng là ba cây đao đã đâm xuyên qua người mà hắn yêu.

……….

Cảm xúc như giâng trào làm mắt Thiều Quốc Việt đỏ hoen lên, chợt một âm thanh làm lão từ trong hồi ức tỉnh lại. Dù sao lực không chế cảm xúc của lão cũng rất mạnh, chỉ vài giây sau lại trở lại trạng thái bình thường, lão dùng một giọng cực kì nghiêm trang nói vơi Trần Anh:

- Trần Anh, hãy nghe cho kĩ những gì ta nói.

- Dạ sư phụ.

- Những điều hôm nay con kể với ta sau này không được kể với bất kì ai kể cả người thân của con, bởi vì nó sẽ làm hại cho cả con và bọn họ. Thứ này gọi là Thượng cổ chi ngữ, theo như những gì ta tìm hiểu được thì nó là ngôn ngữ mang một sức mạnh to lớn được truyền lại từ thời thượng cổ, đến hiện tại, Thượng cổ chi ngữ này chỉ có những môn phái hoặc thánh địa từ thời thượng cổ ẩn dấu trong đại lục mới có thể sở hữu, bởi vậy chỉ cần lọt ra ngoài, vô số cao thủ sẽ vây sát cho bằng được kẻ đơn độc nhưng lại nắm giữ nó, mưu cầu may mắn trở thành đỉnh phong. Chưa hết, tiềm thức trở thành cung điện và có bông hoa màu đỏ kia (lúc này cả hai người dều không biết tên hoa) trước đây chưa từng có hai cả. Cũng có người vì tưởng nhớ vì tu luyện mà tiềm thức có một bông hoa, nhưng không có loại nào như con tả cả, điều này sẽ dẫn đến một số tên điên hiếu kì có thể bất chấp mọi thứ mà gậy bất lợi cho con.

- Vâng đệ tử ghi nhớ trong lòng.

- Được rồi, bây giờ thì đi tắm đi, cả người của con ướt nhẹp cả rồi, vả lại đi ra thì nói với hai đứa Triệu Mẫn và Thừa Chí, ta đã dùng huyễn lực cách âm phòng này lại rồi, tu vi dưới ta có cố gắng thế nào cũng không nghe thấy gì đâu. Ta ở đây tĩnh tâm một lúc.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.