Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 48: Đêm Trên Hắc Nhai

Vô Tận Hỏa Vực

48 Chương 48: Đêm trên Hắc Nhai

- Sư huynh, tại sao không cho muội xem nốt cảnh tượng tiếp theo a…

- Sư muội, sao ngươi lại thích mấy thứ như vậy cơ chứ?

- Sư huynh, ai chẳng có sở thích riêng tư cơ chứ, huynh không thấy hai người họ rất tình cảm sao, lai cuồng nhiệt như vậy….

Trần Anh nghe mà đầu óc cứ không tự chủ được những thứ trong câu chuyện của hai người, bất giác lại rùng mình. Hai người này đúng thật là như hết chuyện để nói vậy, lại đem cái chuyện kia ra mà nói, Triệu Mẫn sư tỷ thì không có gì là lạ, nhưng Thừa Chí sư huynh mặt lại có chút tái mét rồi mà vẫn cố để khuyên răn.

Trần Anh rốt cục vẫn là người không chịu được đầu tiên, cố gắng chuyển chủ đề:

- À phải rồi, lọ đan dược kia sư tỷ lấy được ở đâu vậy?

Triệu Mẫn nghe có người nhớ tới lọ thuốc của mình liên hăng hái trở lại:

- Lọ đan dược kia hả, là trong một lần đi làm nhiệm vụ ta có lấy được trong nhà một tên quan tên là gì ta cũng chẳng nhớ rõ. Vốn là lọ đan dược này hắn thường dùng để bắt dân nữ phục tùng, tên gọi “Hoan ái đan” hay gì đó. Chẳng qua hắn hôm đo lại bắt ta, nên ta cũng tiện tay “ thiến” hắn, nghĩ tới trong tay hắn giờ có đan dược cũng chẳng tác dụng nên ta liền tiện tay dùng hộ mà thôi.

Lấy trong ngực ra lọ đan dược đã trống không lắc qua lắc lại, Triệu Mẫn tỏ vẻ tiếc nuối:

- Nhưng lọ đan dược này cũng chỉ còn lại hai viên, khi nãy đã cho hai tên kia uống, hiện tại chỉ còn lọ rỗng thôi.

Thừa Chí và Trần Anh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Nói thật là cả hai người vẫn còn rất cảnh giác với lọ đan dược mà Triệu Mẫn đã dùng khi nãy, nay nghe nói đã hết mới có cảm giác an toàn.

Thừa Chí lúc này mới hơi nhíu mày:

- Muội bị bắt ư, ta nhớ việc này không có trong kế hoạch thì phải, nếu chẳng may vì việc này mà hỏng chuyện thì sao? Muội nên nhớ, sát thủ đưa nhiệm vụ được giao lên hàng đầu, việc vui chơi này nếu để sư phụ biết được không chừng muội sẽ bị phạt nặng đấy.

- Sư huynh à, chẳng qua là muội thấy ghét tên quan đó mà thôi, rõ ràng tuổi cũng đã ngoài lục tuần mà lại lén cho người đi bắt những đứa nhỏ mới có mười ba mười bốn về ép động phòng với lão, huynh không thấy tức giận sao? Vả lại nhiệm vụ lần đo không phải muội cũng hoàn thành đó sao?

Triệu Mẫn vừa nói vừa quay sang Trần Anh tỏ vẻ cầu cứu. Trần Anh cũng nghĩ Triệu Mẫn như vậy làm quả là đúng rồi, thấy một tên ác nhân như vậy liền trừng phạt là việc phải làm chứ nhỉ?:

- Sư huynh, đệ cũng thấy sư tỷ làm như vậy là đúng, ác nhân như vậy sao không thể trừng phạt chứ?

- Hai người… Thôi vậy, Triệu Mẫn, lần này ta sẽ không báo với sư phụ, lần sau sẽ không như thế nữa.

Thừa Chí có chút thở dài trong lòng, sư đệ như vậy thì không nói, nhưng còn sư muội, đã bao nhiêu lần tiếp xúc bên ngoài, lại bao lần đi thực hiện nhiệm vụ lại còn có thể ngây thơ như vậy, nếu sau này cho hai người ở một đội đi làm việc không biết sẽ như thế nào nữa.

Đi thêm khoảng mười mấy phút, rốt cục cũng đến được gần Hắc Nhai. Hắc Nhai này cao gần bằng Thanh Phong sơn, nếu nhìn Thanh Phong sơn như một lão gải an nhàn thanh tịnh thì Hắc Nhai này lại như một lão quái âm hiểm. Cả Hắc Nhai lúc này có một màu đen thẫm, trong đêm tối nằm gần như biệt lập với xung quanh, Gần Hắc Nhai khoảng nửa dặm không có bất cứ cây cối nhỏ nào sống được, chỉ còn những cây đại thụ khoảng hơn trăm năm tuổi là vẫn cố níu lấy sự sống nhưng cũng đang chết dần chết mòn.

- Sư đệ, có nhìn thấy những đốm lửa mờ mờ kia không, đó chính là trạm gác của Kim Hổ bang, bang phái cai quản Hắc Nhai này. Nếu tính ra thì kể cả những người đứng đầu trong bọn chúng tu vi đều không cao, nhưng tổng thể lại thì bang hội của chúng rất đông, nếu chúng dùng xa luân chiến ba người chúng ta đều không phải là đối thủ. Hơn nữa lần này mục đích của chúng ta là hoa hắc lăng tinh, tốt nhất là không kinh động bọn chúng thì hơn.

Nhìn về phía Trần Anh, thấy hắn cũng không có dị nghị gì, liền chỉ về một phương hướng:

- Đằng kia có một đường hầm được giấu kín để lên Hắc Nhai, hẳn là những tên ở Hắc Nhai vẫn chưa biết đường ra của đường hầm này nên chúng ta có thể sử dụng nó.

…………

Trong một căn nhà lớn trên đỉnh Hắc Nhai, Liên Tam đang nằm nghiêng người trên một chiếc giường lớn, vừa uống rượu vừa ngắm mỹ nữ đàn múa, hưởng thủ lạc thú nhân sinh, bỗng một tiếng gõ cửa làm ngắt mạch cảm xúc của lão.

- Vào đi. Còn các ngươi, đi ra ngoài.

- Dạ.

Bọn tì nữ đồng loạt kêu lên một tiếng rồi lập tức lui ra ngoài. Ngay sau đó, một tráng hán đi từ bên ngoài vào, ghé sát vào tai Liên Tam lẩm nhẩm việc gì đó. Nghe tráng hán kia báo lại, Liên Tam khóe miệng liền nở ra nụ cười khẩy, suy nghĩ vài giây rồi nói cho tráng hán bên cạnh:

- Lập tức báo cho các bô lão, đêm nay chúng ta hành động.

- Dạ.

Tráng hán khom mình hành lễ sau đó lập tức lui ra ngoài để lại Liên Tam ở lại một mình trong phòng với nụ cười âm hiểm. Người ta nói một núi không thể có hai hổ, Kim Hổ bang hiện tại chính ở trong tình cảnh như vậy. Phạm vi thế lực của Liên Tam trưởng lão hiện tại đều đã sánh ngang với bang chủ, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút, trước đây lão không lôi kéo được một vài bô lão trong Kim Hổ bang giúp mình, việc lên làm bang chủ tỉ lệ quá nhỏ, nếu không cẩn thận có thể lật thuyền trong mương, nhưng sau năm năm chuẩn bị, lại do vụ việc cái chết của con lão, năm bô lão trong bang đã bị lão mua chuộc bốn người, đêm nay, không biết tại sao con gái của Vương Hoách, hộ vệ số một dưới trướng Đoạn Phàm(bang chủ) lại lầm trọng bệnh, bởi vậy mà hắn phải ngay trong đêm đi tới học viện thăm nom con gái.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả đã có đủ, hiện tại chỉ cần chờ một thời cơ mà thôi, cũng chính là thời điểm Đoạn Phàm tắt đèn đi ngủ, mọi sự sẽ bắt đầu tiến hành.

…..

Ở một nơi hẻo lánh trên Hắc Nhai, có một hồ nước nhỏ được bao bọc bởi những tán cây Phệ Yêu. Cây Phệ Yêu là một cây sinh trưởng trên những miền đất tối tăm bị nguyền rủa bởi Hắc Ám chi lực, cây này khi trưởng thành thì cao khoảng chừng mười mét, tán rộng, rễ bám dày đặc xung quanh. Sở dĩ có tên là Phệ Yêu vì mỗi khi chạm vào bất cứ bộ phận nào của nó, Phệ Yêu liền như trở nên có nhân tính, lập tức tấn công người nó cho là kẻ địch, không những vậy những cây Phệ Yêu này còn có thể cảm nhiễm đồng loại xung quanh, tức là các cây Phệ Yêu xung quanh, như vậy liền có thể lập tức tàn sát những người có tu vi tầm thường hay đôi khi cả yêu tộc.

Những cây Phệ Yêu này bao bọc quanh hồ nước cũng có tới gần trăm cây, rễ rải trên đất chẳng chịt, cành lá lại có cao có thấp đan xiên vào nhau như một hàng rào, khả năng đi vào mà không đụng chạm tới cây là không thể xảy ra.

Bất quá điều này không làm khó được ba người Trần Anh, tư liệu của Phệ Yêu được diễn giải chi tiết trong Phức Mộc tạp lục, kể cả cách giải quyết nó như thế nào cũng được ghi chú cụ thể. Thừa Chí cũng bởi vậy mà nắm chắc có thể đi vào.

Thừa Chí nắm trên tay một túi bột, quay về phía hai người, cười nói:

- Đây là huyễn sa đã được giã nhuyễn lần trước ta nhận được từ chỗ sư phụ nhờ được người khen thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vừa vặn lại có thể khắc chế được cây Phệ Yêu này. Trong Phức Mộc tạp lục có ghi chép lại, chỉ cần rắc huyễn sa được giã nhuyễn này lên , lập tức sẽ làm cho Phệ Yêu tiến vào trạng thái ngủ yên, nhưng chỗ huyễn sa này cũng chỉ đủ cho chúng ngủ nửa canh giờ thôi, bởi vậy chúng ta phải nắm bắt thời gian cho thật tốt.

Nói xong liền đi tới phía trước, dải huyễn sa theo trước bước chân mình, quả thực một đường đi tới hồ không bị cây Phệ Yêu nào tấn công.

- Xong, cũng vừa lúc hết huyễn sa thì vào được đây, Trần Anh, đệ làm một dấu chìm đánh dấu lại vị trí này, chốc nữa chúng ta còn ...

- A, nó kia rồi.

Thừa Chí vốn đang dặn dò Trần Anh liền nghe tiếng hô nhỏ của Triệu Mẫn, xem ra là đã tìm được hoa hắc lăng tinh rồi. Nhìn thấy Trần Anh cũng đang chăm chú nhìn về hướng đó, Thừa Chí cũng chỉ đành bảo hắn đi ra chỗ Triệu Mẫn để mình tự làm vậy.

Bên cạnh hồ nước, một bông hoa đang nở dần. Khi đã tới cực hạn, cánh hoa liền chuyển từ màu đen tuyền sang một màu xanh ngọc, được ánh sáng kì lạ do nhụy hoa chiếu lên, cộng thêm ánh sáng từ mặt trăng làm bông hoa có màu phỉ thúy tuyệt đẹp.

Truyền một tia huyễn lực vào ngân trâm đưa tới, vài giây sau, lập tức thấy ngân trâm bên cạnh bông hắc lăng tinh liền chuyển qua một màu đen thẫm. Trần Anh thấy vậy cũng có chút tin vào Phức Mộc tạp lục này rồi. Nói đến ngân trâm, người ta thường nghĩ ngay đến chuyện thử độc, nhưng ít ai biết được nếu chuyền huyễn lực vào ngân trâm theo đúng quy luật liền có thể từ đó mà suy đoán được nguyên tố chi lực nếu không bị kháng cự. Trước đây, Thiều Quốc Việt có gặp được một vị cao nhân và học được chiêu thức này, về sau lại dạy lại cho đồ đệ của chính mình.

Thừa Chí lúc này cũng đã đến bên hoa hắc lăng tinh, lấy trong người ra năm miếng ngọc bội đặt xung quanh bông hoa, lại lấy thêm một thứ phấn gì đó, vẽ lên trên đất, kết nối năm miếng ngọc bội lại.

Tụ Linh trận.

Trận pháp này chính là trận pháp duy nhất mà Thiều Quốc Việt biết được, nay chuyền lại hết cho các đệ tử của mình, bất quá trận pháp này chỉ có người tu vi đại huyễn sư trở lên mới có thể sử dụng. Vốn dĩ gặp được kết giới sư(hay còn gọi là trận sư) đã là điều khó, để học được từ họ một trận pháp nào đó thì gần như là điều không thể. Nguồn gốc trận pháp này sau hôm đó cũng được Trần Anh mang ra để hỏi Thiều Quốc Việt, bất quá đáp lại hắn chỉ là sự im lặng. Mãi về sau Trần Anh mới nghe được từ miệng Thừa Chí nói là do một cô gái, dường như là người yêu đầu tiên của sư phụ.

Nhưng hiện tại thì Trần Anh rõ ràng chưa biết được những chuyện này, thậm chí hắn còn chưa được biết thứ trận pháp kia có tên là gì nữa.

Triệu Mẫn có vẻ không hiểu việc Thừa Chí làm, bèn giải thích một phen:

- Sư đệ, đây là Tụ Linh trận do sư phụ truyền lại cho chúng ta, tụ linh trận này có rất nhiều công dụng, sau này sư phụ sẽ dạy lại cho đệ sau, bây giờ tạm thời bỏ qua đó đã, Tụ Linh trận này chủ yếu để mượn dùng ánh trăng làm yếu đi lượng Hắc Ám chi lực đang đổ về hắc lăng tinh. Có như vậy, khi chúng ta hái xuống, hắc lăng tinh mới không bị bất ngờ phá vỡ kết nối với Hắc Ám chi lực xung quanh mà trở nên úa tàn.

Lúc đang nói, liền nghe thấy “ khắc” một tiếng, cả người liền trở nên cảnh giác cao độ, thậm chí cả Thừa Chí đang thủ trận nghe âm thanh này cũng nhíu mày. Tiếng “ khắc” chính là đại biểu cho có người vượt qua bẫy mà Thừa Chí đã đặt ở gần những cây Phệ Yêu đã được rải huyễn sa nhằm báo hiệu có người đi vào trong hồ nước.

Tiếng “khắc” này cực nhỏ, từ lâu Thừa Chí và Triệu Mẫn đã phải tập nghe loại âm thanh này mới có thể phát hiện, còn Trần Anh thì vẫn không biết chuyện gì xảy ra cả.

Sau một hồi thăm dò, Thừa Chí và Triệu Mẫn trong lòng cũng bớt căng thẳng, người tới tuy có bí pháp gì đó để ẩn giựa vào ánh trăng ẩn thân, nhưng tu vi sau vài lần xem xét cũng chỉ là huyễn giả thất cấp, hay cao nhất cũng chỉ là huyễn giả bát cấp mà thôi, không có gì là đáng sợ cả.

Trong nháy máy trao đổi, Triệu Mẫn liền hiểu được ý tứ Thừa Chí, gật đầu một cái sau đó tới chỗ Trần Anh, nói với hắn vài câu làm cho hắn cảm giác cực kì khó hiểu, hỏi lại:

- Toàn lực đánh về phía khoảng không kia? Sư tỷ, làm vậy có ích gì chứ?

Triệu Mẫn thấy Trần Anh ngần ngừ, cũng không thèm nói lại nữa, đẩy mạnh Trần Anh về phía sau. Chênh lệch thực lực dù sao vẫn không phải là nhỏ, lại thêm Trần Anh không phòng bị, ngay lập tức bị đẩy bay về phía sau.

Trần Anh đang bay ngược về đằng sau bỗng nhiên cảm giác đao phong nổi lên làm hắn lạnh sống lưng, không kịp nghĩ nhiều liền rút dao trong người ra đón đỡ.

Keng keng keng.

Trong vài giây ngắn ngủi, ba chiêu lien tiếp được tung ra, Trần Anh cũng dựa vào ba chiêu này mà đứng vững được trở lại, nhìn về phía trước. Phía trước vốn dĩ không có người bất ngờ hiện ra một thiếu niên, thiếu niên này khoảng chừng mười năm mười sáu tuổi, mặc một chiếc áo bông thật lớn màu trắng bạc khiến người ta có cảm giác kì dị, giống như một người vừa từ trên núi tuyết xuống vậy.

Tương tự, thiếu niên kia cũng nhìn về phía Trần Anh xem xét. Lão già hay nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hắn còn chưa tin, trước đây ở trên núi chỉ hết tu luyện cũng chỉ biết đánh nhau với gấu tuyết, thực sự là chán ngán, Nay vừa xuống núi vài ngày liền gặp một người chạc tuổi, tu vi lại tương đương với mình xem ra cuối cùng lão già kia đã nói đúng được một chuyện rồi.

Cắm đại đao xuống đát, trong mắt hiện lên một ngọn lửa chiến đấu cuồng nhiệt, thiếu niên hướng về phía Trần Anh, thủ thế:

- Tay đôi, không vũ khí, ngươi giám không?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.