Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 53: Nhược Thiên

Vô Tận Hỏa Vực

53 Chương 53: Nhược Thiên

Trần Anh nghe được âm thanh này cả người đều trở nên căng cứng. Âm thanh vang lên khi nãy không ngờ lại phát ra từ phía sau lưng hắn, hơn nữa lại gần như là kề sát miệng vào đầu hắn mà nói.

Sự căng cứng này chưa tồn tại được mấy giây thì Trần Anh đã đổ người về phía trước, cùng thời điểm đó xoay người chém hai dao về phía sau lưng. Loại phản ứng này đã gần như là một loại bản năng với Trần Anh. Động tác như này khi nói ra người ta sẽ tưởng rất dễ dàng, nhưng vấn đề ở chỗ khi vào thực tiễn lại là một việc khác. Để có được kết quả này, Trần Anh đã phải chịu không ít khổ cực cùng Dạ Ảnh. Tuy nói Dạ Ảnh rất yêu thương Trần Anh, nhưng không có nghĩa hắn muốn biến Trần Anh thành công tử bột. Dạ Ảnh hiểu rõ, tu vi của Trần Anh so với tuổi của hắn cũng có thể nói là cao so với đồng lứa. Nhưng khi đi ra ngoài, không thiếu kẻ không so tài công bình mà lại sử dụng thủ đoạn ám toán. Thứ này có thể giúp Trần Anh rất nhiều.

Nhưng có lẽ, đây là lần đầu tiên, loại phản ứng này của Trần Anh không phát huy tác dụng. Hai trảm liên tục của Trần Anh lại rơi vào một khoảng không khiến một chân của Trần Anh đang định đá tới liền dừng lại giữa khoảng không. Đang lúc Trần Anh hơi ngớ người, giọng nói lúc nãy lại như cũ phát ra ở đằng sau lưng hắn:

- Ừm, phản ứng không tệ, nhưng tu vi lại quá yếu.

Trần Anh rùng mình một cái, không chút do dự, trong đầu hiện lên một ý niệm, thay đổi cách cầm dao của mình, trên thân dao lập tức ánh lên. Cán dao như dính liền với tay Trần Anh tạo thành một thể, từ đó chuyển huyễn lực của Trần Anh qua thân dao. Đây là tuyệt chiêu của Dạ Ảnh dạy cho Trần Anh – Toái Ảnh. Khi dùng nó, người và dao như hợp thành một thể, người dùng truyền huyễn lực vào thân dao, dao lại truyền lại máu huyết kẻ thù bổ sung cho chủ nhân, có thể nói công thủ đều mạnh. Nhưng đó là đổi với những người đã hiểu được tường tận bộ dao pháp này, còn nếu không, tấn công thì có đấy, nhưng sẽ không thể có thứ mà bù vào, căn bản là liều mạng, nhẹ thì tu vi suy giảm, nặng thì lập tức rớt xuống cảnh giới, thậm chí nếu cố gắng dùng liên tục trong thời gian dài sẽ bị phế đi tu vi.

- Hồ đồ.

Giọng nói kia chợt vang lên, sau đó Trần Anh chỉ thấy một bàn tay đưa tới đặt trên vai hắn, lập tức con dao trên tay Trần Anh tuột khỏi tay, rơi xuống mặt đất. Cẩ người chợt mêm nhũn, cảm giác huyễn lực suy giảm liên tục trong cơ thể cũng dừng lại.

Trần Anh có chút kinh hãi nhìn nam tử trước mặt. Theo như Dạ Ảnh từng nói, bí thuật kia khi vừa kích phát liền cả hắn cũng không có cách nào dừng lại mà không thương tổn đến người sử dụng, nhưng nam tử trước mắt này rõ ràng lại làm được điều đó, vậy có nghĩa ít nhất người này tu vi cũng phải trên huyễn linh tứ cấp đi.

Huyễn linh tứ cấp a, chỉ tính ngoài mặt so với Trần Anh hắn đã chênh lệch ba đại cảnh giới. Chưa kể từ đại huyễn sư trở đi, mỗi tu sĩ đều phải dần cảm ngộ thiên địa nhật nguyệt, từ đó mỗi cảnh giới đi lên đều cực kì khó khăn, nhưng nếu đã tiến lên được tầng sau lại áp chế triệt để tầng trước.

Dựa theo điều này có thể biết được, nếu khi nãy người này không dừng Trần Anh lại, thì dù hắn có kích hoạt bí pháp đến mức tận cùng, đem mạng sống ra làm cái giá trao đổi cũng chưa chắc đụng tới được một cọng tóc của người ta nữa.

Biết được điều này, bỗng có một loại cảm giác bất lực dâng lên trong lòng Trần Anh. Nhưng vừa nhìn Thừa Chí và Triệu Mẫn hai người bên kia, nhất là Triệu Mẫn đang quằn quại trên mặt đất, Trần Anh liền điều chỉnh lại tinh thần, nhìn nam tử đang đứng trước mặt, cắn răng nói:

- Tiền bối tu vi mạnh mẽ, tại sao lại đi làm khó một đám hậu bối chúng ta chứ?

Nam tử nhìn Trần Anh sắc mặt biến hóa mấy lần, có lẽ đã đoán ra chút gì đó, vậy mà vẫn dám chất vất mình, trong lòng có chút thưởng thức, không nhanh không chậm đáp:

- Như ngươi nói đấy, với tu vi của ta lại rảnh rỗi đi làm khó mấy người các ngươi sao?

Trần Anh nghe nam tử nói vậy cũng không tin tưởng lắm. Trước đây Triệu Mẫn cũng từng kể qua với hắn một vài câu chuyện nhỏ, từ đó Trần Anh biết được trên đại lục cũng không thiếu những tu sĩ vì cảm thấy buồn chán mà trở nên có chút biến thái, ví như tên biến thái đệ nhất đại lục Lương Sang Lạc, tên này có sở thích chuyên đi dụ dỗ nương tử của người khác. Theo như hắn nói là tư vị của thiếu phụ bao giờ cũng đậm đà hơn của thiếu nữ, nhất là thiếu phụ đã sinh con a. Một huyễn linh cường giả dù có là nhân tộc tuổi thọ ít ỏi cũng sống đượ tới ba trăm năm. Ai có thể đảm bảo được trong thời gian đó tính cách nam tử này không bị bóp méo mà hình thành những sở thích kì quái, ví như tìm niềm vui trong sự đau đớn của kẻ khác chứ.

Nam tử nhìn ánh mắt hoài nghi của Trần Anh liền cảm thấy có chút buồn cười, nhưng phần nhiều lại cảm thấy bi ai. Trước đây khi hắn xuất hiện, huyễn tôn trông thấy hắn đều phải mang theo ánh mắt kính sợ, chỉ cần hắn có ánh mắt không vừa ý một chút liền sợ hãi tạ tội. Không ngờ thế sự xoay vần, cuối cùng sau bao nhiêu năm không ngờ đến cả một huyễn giả nho nhỏ cũng dám chất vấn hắn, thậm chí được hắn trả lời cũng liền tỏ vẻ hoài nghi.

Nghĩ như vậy, nhưng trên mặt nam tử này một chút biểu hiện ra liền không có. Nhìn Trần Anh trước mặt, nam tử hơi nhếch miệng, xem ra tên nhóc này cũng được lắm, cũng biết được tu vi của hai người chênh lệch, lại không sợ hãi mà dám hỏi như vậy, Theo ánh mắt của tên nhóc này dường như hướng đến mấy người đang nằm trên mặt đất mà suy tính, vậy thì sẽ không phải một tên ngu ngốc không sợ chết mà là một người trọng tình nghĩa đi.

- Ngươi không cần hoài nghi làm gì, thực ra Hồi Ức Quyết Cố này đích thực là một cái bẫy rập mà ta đã chuẩn bị từ nhiều năm trước, bất quá không phải cho bọn ngươi, mà là cho kẻ thù của ta, gần đây ta cảm giác được tên đó sắp đến, nên lập tức khởi động trận pháp. Chẳng qua người tính không bằng trời tính, cuối cùng bọn ngươi lại tiến vào đây. Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, trận này nếu ta không hạ đòn sát thủ, tất cả những thứ người trong trận trải qua chỉ là kí ức đặc biệt hoặc chấp niệm của chính mình thôi, cũng không nguy hiểm gì.

Trần Anh nghe vậy liền cau mày lại, nói như vậy những thứ hắn nhìn thấy lúc trước là kí ức đặc biệt, hay là chấp niệm? Mà dù là gì đi chăng nữa đáng lí thứ hắn nhìn thấy nên là cảnh phụ mẫu bị giết hại mới phải, tại sao lại là....?

Thôi, dù sao cũng không suy nghĩ làm gì cho mệt, có lẽ cứ như Dạ thúc nói, rồi từ từ chính mình cũng sẽ nhớ ra mà thôi. Thông suốt được điều này, Trần Anh cũng thoải mái hơn một chút:

- Tiền bối, dù có như thế cũng xin người làm họ tỉnh lại, dù gì cũng không phải ai cũng bị mất kí ức như vãn bối, làm gì có ai muốn trải qua kí ức đau thương nhất trong cuộc đời đến tận hai lần chứ.

Nhìn Trần Anh có chút tự giễu trước mặt, nam tử cũng không có phản ứng gì, nghe được hắn nói mất đi kí ức, trong mắt nam tử này dường như sáng lên một chút, định giơ tay lên làm gì đó, liền hơi cau mày lại, sau đó lại giãn ra, nhìn về một phía, khuôn mặt bình thường liền trở nên hờ hững.

Trần Anh tinh ý nhìn thấy động tác này của nam tử trước mặt, lại nhìn biểu hiện trên khuôn mặt hắn, đang cảm thấy kì lạ, liền nghe thấy một giọng nói ma mị vang lên:

- Người ta thường đồn đại Tuyết Hải tôn giả anh vũ thần tuấn, là một trong năm mĩ nam của đại lục, quả nhiên không sai nha.

Trần Anh nghe vậy mới biết tên nam tử này là Tuyết Hải, không khỏi đánh giá qua một lần. Khuông mặt thờ ơ lúc này của hắn, quả thực giống như băng tuyết vậy, xem ra cái tên Tuyết Hải này quả nhiên không sai, chỉ có điều không biết có phải tên thật hay không thôi.

- Nghe nói trên đại lục có một môn phái tên Thăng Hoa phái, chỉ nhận nữ đồ đệ, chuyên về luyện thái dương bổ âm, nói là luyện song tu nhưng lại từ từ hút đi tu vi của nam nhân thông đồng với mình, hút cho đến tinh lực khô cạn thì vứt bỏ. Muốn tu luyện thuật này trước hết phải bôi xuân dược toàn thân sau đó vận chuyển tâm pháp, hút hết xuân dược đó vào bên trong, vì vậy khi đi tới đâu liền tỏa ra hương nữ nhân dày đặc, mê hoặc nam nhân thiên hạ, từng có không ít cường nhân bị hút đến cả hồn phách không còn.

Lời này Tuyết Hải nói với nữ tử kia, nhưng không hiểu sao Trần Anh có cảm giác như Tuyết Hải đang nói với hắn vậy. Nghĩ đến những lời Tuyết Hải vừa nói, xem ra môn phái kia cũng quá tà môn đi, nếu không cẩn thận bị mê hoặc, xem chừng sẽ bị ăn tới khớp xương chẳng còn.

Nữ tử kia dường như cũng không ngạc nhiên khi Tuyết Hải biết về lai lịch của mình, đôi mắt hơn chớp chơp nhìn về phía Tuyết Hải, hơi chu môi lên:

- Tuyết Hải tôn giả lại hiểu rõ về tông môn của nô gia như vậy a, vậy tôn giả cũng biết kĩ thuật trên giường của Thăng Hoa tông đúng đầu lục tộc đó nha, chỉ cần thử một chút thôi liền không muốn gỡ ra, lại nói nô gia lại là đệ tử chân truyền, kĩ thuật so ra lịa càng thượng đẳng, nếu tôn giả theo nô gia, đảm bảo tìm được lạc thú nhân gian.

Dứt lời liền hơi cắn môi một cái tỏ vẻ mời gọi, khiến cho Trần Anh một bên trong người cũng có cảm giác khác thường, vôi vàng vận tâm pháp cho thanh tỉnh trở lại. Trái lại Tuyết Hải bên kia lại như không có vấn đề gì, khuôn mặt vẫn bình thản như cũ, bình thản đến mức có cảm giác cự người nghìn dặm khiến người ta không giám lại gần vậy, nhìn lại lúc nói chuyện với Trần Anh, quả là khác một trời một vực.

Nữ tử dường như cũng nhận ra điều này, cũng không quá ngoài ý muốn, lại nhìn Trần Anh bên cạnh Tuyết Hải, đôi mắt hơi sáng lên một chút, đột nhiên cười quyến rũ, nói:

- Không ngờ bên cạnh Tuyết Hải tôn giả lại có thêm một mĩ nam nữa, chẳng lẽ Nhược Thiên ta kiến thức lại trở nên nông cạn rồi sao, từ bao giờ lại có thêm một mĩ nam như vậy?

Trần Anh nghe vậy người lập tức run lên, cảm giác như có một mùi hương kích thích cực mạnh phả vào trong mũi, âm thanh như quanh quẩn chui vào đầu hắn, tấn công những tia thanh tỉnh do tâm pháp vận hành mà nên.

Càng ngày, mồ hôi trên trán Trần Anh càng đồ ra như mưa, không ngờ chỉ một câu nói của Nhược Thiên mà cũng lợi hại như vậy, nếu không phải tâm trí Trần Anh kiên định, chỉ sợ đã lập tức đã bị mê hoặc rồi.

Nhược Thiên thấy thế ý cười trên mặt càng nhiều, đột nhiên ngón tay lên đặt vào môi, lập tức, trong đầu Trần Anh cảm giác oanh lên một tiếng, sự cân bằng đối kháng biến mất, cả người hắn liền chìm vào một biển ôn như, mơ màng.

Nhược Thiên đôi mắt chuyển sang màu tro, nhìn xoáy vào đôi mắt xanh của Trần Anh, hỏi nhẹ:

- Tiểu đệ đệ, nói cho tỉ nghe, đệ tên là gì.

Trần Anh lúc này khuôn mặt liền trở nên vô hồn, miệng cứng nhắc nói:

- Trần Anh.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.