Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 55: Ai Đến Thăm Nhà

Vô Tận Hỏa Vực

55 Chương 55: Ai đến thăm nhà

Nhìn ba nữ tử đã biến mất khỏi tầm mắt, người mặc áo màu xám bên cạnh mới tới bên cạnh Nhạc Thế, nói nhỏ:

- Thiếu chủ, bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo?

Nhạc Thế đang chìm đắm trong mộng tưởng dâm dục liền bị lời này của người này làm cho tỉnh lại, khuôn mặt trở nên có chút tức giận:

- Hỏi thừa, tất nhiên là vẫn phải tiến vào rồi. Hừ, tên kia dù gì cũng chỉ là một kẻ lỗi thời mà thôi, tu vi hiện tại cũng chỉ là đỉnh phong đại huyễn sư mà thôi, điểm nguy hiểm nhất là cái trận pháp Hồi Ức Quyến Cố kia cũng đã bị phá giải, dù không có ả đàn bà kia, ba chúng ta liên hợp lại cũng đã thừa sức đối phó.

Người áo xám kia nghe Nhạc Thế nói vậy liền hơi nhíu mày, cẩn thận đưa ra chủ ý:

- Thiếu chủ, việc này có quan hệ trọng đại trong kế hoạch của tông chủ, hay là thiếu chủ để ta truyền sự việc ở đây về tông môn trước, chờ chỉ thị của tông chủ ?

Nhạc Thế nghe vậy cũng hơi khựng lại, việc này quả thực bá bá của hắn cũng từng nhắc đi nhắc lại là rất quan trọng, còn đưa đặc biệt đưa người áo xám này theo cùng với hắn nói lúc cần thiết thì nên nghe theo lời người này.

“ Hàn Bang, ngươi như vậy là nghi ngờ thiếu chủ phải không?” Người còn lại trong ba người luôn im lặng, lúc này vừa mở miệng đã nói móc người áo xám.

Hàn Bang không ngờ tên này vốn im lặng lại lựa chọn lúc này để nói mình, ánh mắt hiện lên một tia bất mãn:

- Toản Hoàng, ta đây không phải là không tin tưởng thiếu chủ, ta chẳng qua chỉ là đang làm theo lời dặn dò trước khi đi mà thôi, sự việc có biến chuyển, lập tức phải báo về, nếu không thiếu chủ có nguy hiểm gì, ai là người gánh vác được trách nhiệm đây.

Toản Hoàng nghe được câu này của Hàn Bang, trên miệng liền hiện lên nụ cười lạnh, hướng về phía Nhạc Thế tỏ vẻ bất bình:

- Thiếu chủ, người cũng nghe rồi đấy, tên này rõ ràng là không coi lời của thiếu chủ vào đâu, ba lần bảy lượt đều mang tông chủ ra để chèn ép. Trên đường đi lần này, hắn đã nhiều lần ngăn cản quyết định của thiếu chủ, lần này lại tiếp tục làm như vậy, rốt cục thuộc hạ đã không nhịn được nữa. Thiếu chủ thử nghĩ xem, vốn dĩ đây là một cơ hội lập công của thiếu chủ, nếu giờ thiếu chủ nghe Hàn Bang, tông chủ đến tám phần sẽ điều thêm người đến trợ giúp, có khi còn lập tức lệnh cho thiếu chủ đi về. Mà dù có như thế nào thì lần thể hiện này của thiếu chủ cũng coi như thất bại, bao nhiêu công sức đều tan thành bọt biển cả.

Nhạc Thế đang phân vân trong long nghe thấy lời Toản Hoàng nói liền thấy có vẻ rất đúng, từ lúc ra khỏi tông môn, tên này hầu như việc gì cũng can ngăn hắn, làm hắn bó chân bó tay. Trước khi đến đây, hắn đã có ý định uy bức lợi dụ ép Nhược Thiên đi vào khuôn khổ, ấy vậy mà tên này biết được cũng liền can ngăn, giờ nghĩ lại vẫn thấy tức giận, nói không chừng nếu không có Hàn Bang, có khi hiện tại Nhạc Thế hắn đã ôm mỹ nữ trong lòng, đâu phải chịu sự kiêu ngạo của nữ nhân kia chứ. Mấy việc đó coi như bỏ qua đi, nhưng việc lần này là thể diện của hắn, tên này cũng lại muốn ngăn cản, muốn làm cho hắn trở nên vô dụng trước bá bá, hừ, nằm mơ.

Nghĩ đến đây, Nhạc Thế liền biết mình phải làm gì, ngẩng lên nhìn Hàn Bang, giọng lạnh nhạt:

- Hàn Bang, vấn đề Toản Hoàng vừa nói, ngươi giải thích như thế nào?

Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt cùng ngữ khí của Nhạc Thế, Hàn Bang trong lòng thầm hô không ổn, những lời kia của Toản Hoàng tuy có ý đồ chia rẽ, nhưng lại luôn bám vào những việc xảy ra trên đường đi, nhất thời làm Hàn Bang không nhĩ ra đối sách, cắn răng nói:

- Thiếu chủ, những việc này đều là do ta lo nghĩ cho thiếu chủ, tông chủ đã dặn dò ta….

“ Hừ, một lời tông chủ, hai lời cũng tông chủ, ngươi đừng tưởng dựa vào bá bá mà có thể sắp đặt ta tùy ý. Lần này ý ta đã quyết, bây giờ liền lập tức đi vào giải quyết tên Tuyết Hải kia, còn ngươi, nếu không muốn vào thì liền ở lại đây, dù không cần ngươi bọn ta cũng có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ” Nhạc Thế cũng không them nghe Hàn Bang giải thích, ngay lập tức cắt lời hắn.

Hàn Bang nghe vậy liền sốt ruột, vội vàng nói:

- Thiếu chủ, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, đừng…

Nói đến đây, Hàn Bang liền dừng lại, vì hai người kia đã nhảy xuống hố.

Hàn Bang đứng trên miệng hố, nhíu thật chặt chân mày. Toản Hoàng kẻ này tính tình nhỏ nhen, trước đây Hàn Bang từng đụng chạm đến một số lợi ích của hắn, biết rõ tên này sẽ mang tâm tính trả thù, chỉ là không ngờ lại trong trường hợp này.

Toản Hoàng không nhìn đại cục mà lại xúi giục Nhạc Thế, tuy trước mắt có lẽ sẽ nhận được sự thưởng thức của Nhạc Thế, nhưng nếu lần này Nhạc Thế có việc gì….

“Haizz” thở dài một tiếng, Hàn Bang cũng nhảy xuống hố.

- Tuyết Hải, ngày chết của ngươi đã tới rồi.

Tuyết Hải nghe thấy câu này liền mỉm cười, vỗ vai Trần Anh:

- Tiểu tử, việc giải trừ Hồi Ức Quyến Cố kia xem ra không thể thực hiện ngay được rồi, địch nhân của ta lại đến.

Trần Anh cũng nghe thấy âm thanh này, liền quay ra nhìn hai nhân ảnh đi tới. Hai nhân ảnh này chính là Toản Hoàng và Nhạc Thế, một người có vẻ nho nhã lễ độ nhưng đôi mắt lại như độc xà luôn nhìn chăm chăm vào Tuyết Hải, người còn lại thì lại có dáng vẻ hung hổ không chút che dấu sát khí của mình.

Thấy Tuyết Hải không thèm trả lời mình liền hừ lạnh:

- Tuyết Hải, năm xưa ngươi cao cao tại thượng, đè ép Vũ Lam tông ta, sao bây giờ lại im lặng như vậy?

Toản Hoàng lúc này cũng đang đánh giá Tuyết Hải, cảm thấy người này tinh thần có chút bạc nhược, khí thế thể hiện ra bên ngoài cũng đúng như tình báo, chỉ là đại huyễn sư đỉnh phong bèn cười khỉnh, quay sang nói :

- Tuyết Hải tôn giả, trước kia dù sao ngươi cũng là một cao thủ, nếu như ngươi bây giờ cầu xin, bọn ta sẽ cho ngươi được chết không đau đớn

Nhạc Thế cũng tiếp lời:

- Đúng vậy, chỉ cần hiện tại ngươi quỳ xuống van cầu chúng ta, làm tâm trạng bổn thiếu gia tốt, ta liền cho ngươi chết thanh thản, nếu không, ngươi không thể tưởng tượng được trước khi chết phải chịu những cực hình gì đâu.

Tiếp đó, cặp đôi này càng nói càng ăn ý, dụ dỗ, mắng chửi, … những lời cay nghiệt đều nói ra cả, nhưng đáp lại bọn chúng vẫn là khuôn mặt không chút biểu tình của Tuyết Hải. Im lặng chính là sự khinh miệt lớn nhất, lời này quả không sai, Tuyết Hải vẫn đứng đó như một bức tượng băng, không đáp trả lại bất cứ khiêu khích nào của Nhạc Thế, nhưng vô tình lại càng có tác dụng kích thích thần kinh Nhạc Thế, khiến hắn phẫn nộ đến cực điểm. Ngược lại, Toản Hoàng bên kia tuy là một tên bỉ ổi, nhưng cũng không có nghĩa hắn là một kẻ ngu dốt, để leo lên đến chức vị hiện tại, lại được cử đi cùng Nhạc Thế lần này, tất nhiên tâm trí cũng không phải dạng tầm thường.

Toản Hoàng thấy Nhạc Thế sắp mất kiểm soát, liền ghé vào tai hắn nói nhỏ:

- Thiếu chủ, cẩn tắc vô áy náy, dù gì hắn cũng là cao thủ một thời, không thể khinh địch được…

Nhạc Thế sớm đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, từ xưa tới nay xung quanh hắn đều là những kẻ xu nịnh, hoặc nếu không thì cũng là những kẻ sợ hãi cậu hắn, đâu bao giờ phải chịu sự khinh thị như vậy. Không chờ Toản Hoàng nói hết, Nhạc Thế đã hống lên một tiếng, nhún người, bay thẳng về phía Tuyết Hải.

Toản Hoảng thấy Nhạc Thế không chịu nghe mình thầm thở dài, tay phải xuất hiện một một sợi dây dài khoảng một trượng, quanh thân đầy rẫy những vệt tím nổi lên, vừa nhìn đã biết là có kịch độc, cũng không lưỡng lự mà lập tức nhảy tới trợ công cho Nhạc Thế.

Tuyết Hải thấy thế công mãnh liệt của hai người, mặt không đổi sắc, tay phải như bâng quơ hất nhẹ một cái về phía Nhạc Thế, tay trái nắm lại thành quyền đấm về phía Toản Hoàng, trong nháy mắt, lực lượng của hai bên chạm nhau tạo ra một cỗ xung lực nhẹ trong không khí khiến Trần Anh cảm thán không thôi, Cao thủ đúng là cao thủ, chỉ mới như vậy thôi mà đã khiến hắn mở mang tầm mắt rồi. Nhưng sau khi cảm thán, Trần Anh lại tự hỏi lòng mình, nếu như đối đầu có thể trụ được bao lâu đây.

Trong khi Trần Anh còn đang suy nghĩ thì bên này Nhạc Thế và Toản Hoàng đều bị đẩy lùi về phía sau tầm bảy tám trượng, thậm chí Nhạc Thế vì khinh địch nên trên mặt đã đỏ lên một chút, chỉ nhìn cũng biết là đã có chút nội thương. Còn Tuyết Hải lúc này đã thu tay lại đứng im bất động, nhìn qua không có bất kì sự bất thường nào, bất quá nhìn về phía Toản Hoàng đã có chút dị sắc.

Toản Hoàng sau khi trợ giúp Nhạc Thế bổ sung một chút, liền quay sang nhìn Nhạc Thế, đôi mắt đã có sự kiêng kị sâu sắc, quả nhiên là cao thủ một thời, mặc dù khi nãy Toản Hoàng cũng chỉ thăm dò, nhưng chiêu thức cũng tuyệt đối là hiểm ác, dù sao đối với loại địch thủ này, Toản Hoàng cũng không dám coi thường, ấy vậy mà liền bị đánh bật một cách dễ dàng, quả nhiên là đáng sợ. Bất quá….

Toản Hoàng từ từ đứng dậy, lúc này trong ánh mắt bất chợt ánh ra sự tự tin mạnh mẽ :

- Quả nhiên là đấu pháp hoàn mĩ, lạnh lẽo như bang tuyết, dai dẳng như nước biển, khâm phục khâm phục. Nhưng có vẻ tôn giả hiện tại đang yếu dần đi thì phải, không biết có thể dựa vào đấu pháp này mà cầm cự được bao lâu đây.

Toản Hoàng nói xong một mặt liền chăm chú nhìn vào phản ứng của Tuyết Hải, một mặt lại dung bí kĩ độc môn của Vân Lam tông, truyền âm cho Nhạc Thế:

- Thiếu chủ, tình huống đặc biệt, Tuyết Hải này quả thực mạnh mẽ hơn cả lời đồn, dù tu vi giảm xuống còn như vậy, nhưng trừ điểm đó ra hầu như mọi mặt đều hoàn hảo, cẩn xin thiếu chủ hãy nghe theo chỉ dẫn của thuộc hạ.

Nhạc Thế vừa rồi ăn phải quả đắng của Tuyết Hải lúc này làm sao còn dám kiêu ngạo như cũ, nghe Toản Hoàng nói vậy liền đống ý liên tục, điều này cũng làm Toản Hoàng thầm kêu may mắn, nếu vị thiếu chủ này mà cứ như lúc nãy thì mình đã thực lực yếu hơn đối phương còn phải đi bảo vệ một cục nợ, lập tức truyền âm trở lại.

Tuyết Hải đã sớm nhận ra việc này từ khi Toản Hoàng bắt đầu truyền âm rồi. Không phải là bí kĩ truyền âm này có lỗ hổng gì, hay biểu hiện của Toản Hoàng có vấn đề, ngược lại, bí kĩ này là một trong những môn tuyệt học truyền từ thời thượng cổ của Vân Lam tông, tinh diệu vô cùng, còn diễn xuất của Toàn Hoảng lại càng tốt, mắt nhìn thẳng tỏ vẻ dò xét, lâu lâu lại như đang đánh giá điều gì đó, quả nhiên diễn xuất đến tuyệt đỉnh. Nếu đổi lại thành người khác chắc cũng chẳng thể nào dễ dàng phát hiện ra, nhưng Tuyết Hải đã tranh đấu với Vân Lam tông bao nhiêu năm, cấp bậc trưởng lão chết dưới tay ông ta cũng không phải là ít, bởi vậy bí kĩ này đã được ông ta thấy qua không biết bao nhiêu lần rồi, tuy không thể biết được nội dung, nhưng phát hiện ra hai người đang dung bí kĩ này không phải là khó khắn gì.

Biết vậy, nhưng Tuyết Hải cũng mặc kệ, bởi vì trong khi Toản Hoàng nghĩ là có thể nắm chắc được Tuyết Hải thì bên này Tuyết Hải cũng tương tự cho rằng mình có thể nắm chắc khiến hai tên trước mắt vô kế hoàn thủ.

….

Trong lúc này, trên Thanh Phong sơn, Thiều Quốc Việt cuối cùng cũng đã phá quan mà ra. Lần cảm ngộ này khiến lão đạt được lợi ích không nhỏ, dường như chỉ cần có thêm chút cảm ngộ sẽ đột phá bất cứ lúc nào.

Bước một bước ra khỏi Uẩn phòng, Thiều Quốc Việt chợt cảm giác nguy hiểm cực độ, ngay lập tức bản năng sát thủ trỗi dậy, suy nghĩ của Thiều Quốc Việt ngay lúc này là trở lại Uẩn phòng ngay lập tức. Hiện giờ chưa biết được đối thủ có bao nhiêu người, thực lực bao nhiêu, đến đây có múc đích gì. Nếu vào được Uẩn phòng, ít nhất có thể trong một thời gian ngắn không phải chịu việc “bốn bề thọ địch”, sẽ có thời gian để suy tính các phương án tiếp theo.

Đầu vừa nghĩ, thân đã chuyển, nhưng vừa mới xoay người, Thiều Quốc Việt liền dừng lại. Chính xác không phải là do lão tự dừng lại, mà lúc này lão chợt nhận ra, cả cơ thể chỉ còn con mắt là có thể di chuyển, mọi bộ phận trên cơ thể, không mọi thức xung quanh cơ thể lão với bán kính hai mét đều như bị đông cứng, thậm chí còn có một chiếc lá đang bị ghim giữa không chung.

Khoảnh khắc này, thời gian như động lại.

Bỗng nhiên, trước mắt Thiều Quốc Việt vô thanh vô thức xuât hiện một người, người này mặc một bộ đồ làm bằng lông thú trắng như tuyết, khuôn mặt phơi bày không ẩn dấu, nhưng lại mờ mờ ảo ảo khiến người ta không nhìn rõ được gương mặt thật.

Người này xuất hiện liền khiến cho nhiệt độ lạnh đi rõ rệt, nhưng đối với hắn, điều này lại dường như chẳng ảnh hưởng. Nhìn ngắm khung cảnh xung quanh một hồi, bạch y nhân mới như vô tình liếc qua chỗ Thiều Quốc Việt, giơ tay lên chạm nhẹ vào chiếc lá trước mắt lão, lập tức khiến cho chiếc lá rơi xuống, đồng thời Thiều Quốc Việt cũng ngã sấp xuống đất.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.