Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 47: Cảnh Đẹp Đêm Khuya

Vô Tận Hỏa Vực

47 Chương 47: Cảnh đẹp đêm khuya

Đi ra khỏi Uẩn phòng, tới một lùm cây gần đó, Trần Anh lập tức gọi nhỏ:

- Sư tỷ, sư huynh, ra đây đi, sư phụ nói hai người không cần phí công, có nghe ngóng cả ngày cũng không thể nghe được gì đâu.

Gần như ngay lập tức hai bóng người ở trong lùm cây nhảy ra ngoài, tiếp đó là giọng cười đắc thắng của Thừa Chí:

- Sư muội, ta đã nói rồi, với tu vi của sư phụ sao lại không phát hiện ra chúng ta chứ.

Triệu Mẫn nghe vậy khuôn mặt liền tỏ ra đáng thương, lắc lắc tay Thừa Chí:

- Sư huynh, huynh thích nấu nướng mà, nếu bắt muội nấu ăn cả tháng trời làm sao muội chịu nổi đây.

Trần Anh thấy vậy cũng tò mò hỏi :

- Hai người đang nói tới chuyện gì vậy?

Thừa Chí miệng cười lớn, quay về phía Trần Anh, lúc nói còn liếc về phía Triệu Mẫn:

- Chả là hôm qua hai chúng ta tuy không nhận biết được nguyên tố chi lực nhưng cũng cảm giác được khác hẳn với lần chúng ta vào Uẩn phòng. Bởi vậy mà sáng nay liền cố ý dậy sớm để xem chuyện gì xảy ra, nhưng lại bị sư phụ ngăn ở ngoài này. Sư muội lúc đó mới nảy ra một ý rằng hai người chúng ta ở ngoài này nghe lén coi sao. Ta cũng đã nói rằng việc này không thể thực hiện được, từ đó mà mở ra một cuộc cá cược nho nhỏ. Kết quả thì như đệ đã thấy, sư muội đã thua rồi. Theo như ước định phải nấu ăn cho mọi người một tháng.

- Vậy nếu huynh thua thì sao?

- Thì ta phải sang Hắc Nhai bên kia bên kia kiếm hoa hắc lăng tinh cho muội ấy.

- Hoa hắc lăng tinh? Ở phía chúng ta không có sao?

Xoa đầu sư muội đang phụng phịu bên cạnh, Thừa Chí giải thích:

- Hoa hắc lăng tinh là một loài hoa khá kì lạ, theo như trong Phức Mộc Tạp Lục tàn quyển của sư phụ thì đây là một loài hoa sinh trưởng ở nhưng nơi u tối ẩm ướt, hoa này ban ngày có màu đen, cụp lại thành nụ hoa, đến đêm, hoa nở ra lại thành một màu phỉ thúy ánh lên trong đêm như một ngôi sao nhỏ dưới mặt đất vậy. Trong một lần ta và Triệu Mẫn đi qua Hắc Nhai may mắn gặp được một bông hắc lăng tinh, nhưng ngay sau đó liền bị người trên Hắc Nhai phát hiện nên không kịp hái lấy.

Trần Anh nghe vậy có chút khó hiểu:

- Theo như lời sư huynh nói những người trên Hắc Nhai kia tu vi cũng không hơn huynh là bao, huynh lại chủ tu thân pháp, tại sao lại không kịp hái một bông hoa chứ.

Triệu Mẫn lúc này mới bỏ bộ mặt đáng thương đi, cười nói:

- Việc hái hoa hắc lăng tinh này cũng không đơn giản, cần rất nhiều thời gian và dụng cụ đặc thù mới có thể hái lấy, nếu hái không đúng cách, hắc lăng tinh sẽ tan thành bụi ngay lập tức, coi như là uổng công vô ích.

Trong đêm vắng tịch mịch ở Thanh Phong sơn, hai nhân ảnh bịt mặt như hai chiếc bóng lướt qua bóng tối như hai cánh dơi hướng thẳng về phía căn phòng duy nhất còn sáng đèn của gia trang.

Trần Anh lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường, vốn dĩ hiện tại hăn phải đang ở Uẩn Phòng mới đúng, nhưng Thiều Quốc Việt ở trong Uẩn Phòng tĩnh tâm từ sáng sớm đến hiện tại vẫn chưa ra khỏi nên đành phải trở về căn phòng cũ của chính mình mà ngủ tạm vậy.

Như mọi lần, Trần Anh có thói quen sau khi ăn xong liền trở về phòng tu luyện, tuy trước đây Thiều Quốc Việt cũng nói hắn là tiểu sư đệ nên phải làm tất cả mọi việc trong gia trang, nhưng bởi vì mọi thứ đều chưa thành thục nên thời gian làm những việc này gần như đã hết ngày mà không tu luyện được bao nhiêu. Thấy vậy, Thừa Chí và Triệu Mẫn mới lén san sẻ lượng công việc này cho Trần Anh để hắn có thể rảnh dỗi như hiện tại.

Một lúc sau, Trần Anh mới mở mắt ra, miệng thở ra một ngụm trọc khí, cả người cảm thấy thanh sảng, không ngờ việc hấp thu phong chi lực lại làm tu vi tăng lên nhiều như vậy, dựa theo tiến độ hiện tại chỉ cần tu luyện thêm vài ngày, hẳn là sẽ lên tới huyễn giả bát cấp.

Đứng dậy khỏi giường, Trần Anh đi tới đóng cửa sổ lại, bỗng nhiên nhìn thấy hai chiếc bóng do đèn dầu phản chiếu lên tường, cả người liền căng cứng, nhưng còn chưa kịp làm gì, Trần Anh đã bị kề dao vào cổ. Một âm thanh vang lên bên tai hắn:

- Ngậm miệng lại, nếu ngươi kêu một tiếng, ta liền cắt đứt yết hầu của ngươi.

Trần Anh nghe thấy vậy liền hoảng hốt, đứng im tại chỗ, sau đó chợt có cảm giác kì quái, không đúng hơn là cảm giác giọng nói này hình như có chút quen thuộc:

- Sư tỷ?

Ngay khi Trần Anh thốt lên, liền cảm giác cổ họng được buông lỏng, con dao ở cổ cũng biến mất thay vào đó là một tiếng cười như kìm nén:

- Sư huynh, ngươi thấy ta biểu diễn có giỏi không, đến sư đệ còn không thể nhận ra được nữa.

Trần Anh đến lúc này quả thực đã xác nhận suy đoán của mình. Quay đầu lại phía sau liền thấy hai người mặc một bộ đồ đen tuyền đã gỡ bỏ bịt mặt, một người đang cười nắc nẻ, người còn lại cũng đang mỉm cười nhìn hắn, không phải Thừa Chí và Triệu Mẫn thì còn ai nữa.

- Hai người………

“Sư đệ, chúng ta chỉ trêu đệ một chút thôi, đệ đừng giận nhé” Triệu Mẫn thấy Trần Anh đờ người ra, không nói không rằng, có chút chột dạ nói, còn len lén ra hiệu cho Thừa Chí.

Thừa Chí cũng bắt được tín hiệu nầy, hơi vỗ vai Trần Anh:

- Sư đệ, ngươi cũng biết rồi, tính tiểu ni tử này hay nghịch ngợm, nhưng dụng tâm cũng không xấu, tuy nói là sư tỷ của đệ, nhưng tuổi còn ít hơn đệ nữa, tính tình còn chút trẻ con, đệ đừng chấp nhặt muội ấy làm gì.

Trần Anh quả thật sau khi nhìn thấy hai người mình nhận định là sát thủ lại là hai người này, tiếp đó thấy bộ dáng như muốn cười lăn của Triệu Mẫn là đã đủ hiểu chuyện gì xảy ra liền có chút tức tối nhưng về sau khi nghe Thừa Chí nói thì sự tức giận này cũng biến mất. Đúng vậy, vị sư tỷ này tuy nghịch ngợm nhưng dụng tâm không xấu., từ sau lần tập luyện trong rừng trúc kia, Trần Anh tự cho mình tư chất có chút hơn người, chỉ cần tu luyện một chút mà đã bằng người ta khổ tu vài tuần, thậm chí vài tháng, sau đó nảy sinh ra chút tự mãn. Lần trêu đùa này, dù cho đối phương đã đến gần hắn cũng không hay biết gì cả, nếu không phải là Thừa Chí và Triệu Mẫn mà là sát thủ thực sự, hắn cũng không có cơ hội để đứng đây mà tức tối nữa rồi.

Đây cũng coi như một chuyện tốt. Thừa Chí sư huynh là một người khá tỉ mỉ và cẩn thận, lại không ngại việc Trần Anh có thể tức giận mà không ngăn cản Triệu Mẫn làm bậy chắc hẳn là có nguyên do riêng, nói không chừng việc này cũng nằm trong kế hoạch của vị sư huynh này.

Mà dù vô tình hay cố ý thì lần đột kích này của hai người cũng đã giúp cho tâm tình Trần Anh bình tĩnh lại, đáng lẽ hắn phải cảm ơn họ mới đúng, lại có thể giận họ được sao?

Nghĩ thông suốt chuyện này, Trần Anh bèn mỉm cười nói:

- Không sao đâu sư huynh, việc này đệ phải cảm ơn mọi người mới đúng, nếu không có mọi người làm sao đệ có thể biết được cảm giác xung quanh của mình lại kém như vậy chứ.

Thừa Chí nghe Trần Anh nói vậy cũng âm thầm gật đầu, sư phụ nói quả nhiên không sai, vị sư đệ này có tầm suy nghĩ rất tốt, chỉ cần đôi lúc nhắc nhở một chút sẽ không lầm đường.

Triệu Mẫn nghe Trần Anh nói hắn không giận liền cười hì hì, kéo tay Trần Anh tỏ vẻ sốt sắng:

- Vậy được rồi, chúng ta đi thôi.

- Đi? đi đâu?

Sau khi hỏi mà chỉ nhận được nụ cười của Triệu Mẫn, Trần Anh hướng mắt về phía Thừa Chí.

Thừa Chí dường như cũng muốn chọc tức Triệu Mẫn, nói:

- Đêm nay chúng ta đi Hắc Nhai hái hắc lăng tinh cho tiểu ni tử này.

- Sư huynh, không phải là đã hứa giữ bí mật cho đến phút chót sao? Nếu để lộ ngay từ đầu với sư đệ thì còn gì là thú vị nữa?

Thừa Chí cũng không để ý tới sư muội đang hậm hực một bên, quay sang Trần Anh:

- Hắc Nhai hiện tại cảnh giới cao độ, nếu muốn vào phải cực kì cẩn thận, sư đệ, với tu vi hiện tại của ngươi phải cực kì cẩn thận mới có thể tiến sâu vào được. Nếu bị phát hiện, hẳn là ta cũng có cách để mang được ngươi về nhưng không chắc là sẽ không bị thương. Chuyến này đi cũng coi như là khá nguy hiểm, ngươi có muốn theo bọn ta không?.

Trần Anh những ngày này đều ở trên núi, tuy nói là chăm chú làm một việc gì đo thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Nhưng hắn hiện giờ cũng chỉ mới mười sáu tuổi mười tháng hai mươi ngày, vẫn có chút ít tính khí trẻ con trong người, cũng thích nhưng chuyến phiêu lưu, vả lại, lần này cũng coi như chính là thử thách chân thực đầu tiên kể từ khi Trần Anh bái Thiều Quốc Việt làm sư phụ, sao có thể bỏ qua kia chứ?

- Được, đệ sẽ đi chuyến này.

- Tốt, vậy chúng ta liền lập tức khởi hành.

……….

Trong một căn lều nhỏ dưới chân núi Thanh Phong, cạnh một chiếc bàn bằng gỗ bách thảo có hai nam tử đang ngủ trên đất, bộ dáng ôm nhau rất thắm thiết, cạnh đó là hai vò rượu đã bị uống cạn nằm lăn lóc dưới nền đất, xem ra hai người này đã uống quá nhiều mới thành ra bộ dáng như vậy.

Căn lều này ở một vị trí khá khuất tầm nhìn, từ đây có thể nhìn thấy đường đi từ trên Thanh Phong sơn xuống bên dưới, nhưng nếu người đi xuống từ Thanh Phong sơn hẳn là khó có thể nhìn ra được nó, nơi đây xem ra có thể làm một trạm gác lí tưởng cho ai muốn quan sát động tĩnh ra vào núi Thanh Phong.

Nhưng dường như những người dựng túp lều ở đây đã có suy nghĩ hơi nông cạn, hay nói chính xác là họ không hiểu gì về sát thủ.

Ba người Trần Anh đi xuống dưới chân núi, vốn Trần Anh đang vừa đi vừa ngắm cảnh đẹp bên đường liền bị Thừa Chí ngăn lại.

“ Có chuyện gì vậy sư huynh” Trần Anh tò mò hỏi.

Thừa Chí cũng không nói gì, chỉ chỉ ngón tay về phía xa, nơi có những lùm cây xương lan lớn.

- Ở đó có gì sao?

Thừa Chí nghe vậy liền mỉm cười gật đầu:

- Thực ra sát thủ chúng ta ngay từ ban đầu muốn giết người phải biết chú ý mọi thứ xung quanh đã, bất cứ một thay đổi nào ở môi trường xung quanh cũng có thể là mối nguy hiểm với sát thủ, cũng có thể chính là nguyên nhân khiến sát thủ thất bại, thậm chí là bỏ mạng, điều này chắc hẳn sư phụ cũng đã nói với đệ rồi chứ?

Trần Anh nghe vậy liền gật đầu, vấn đề này hắn cũng đã nghe Thiều Quốc Việt nói trước đó, đây cũng là một trong những điều không thể quên của sát thủ, nếu không nhớ điều này thì sẽ không thể trở thành sát thủ chân chính được.

Thừa Chí nhìn về đằng xa, cười cười:

- Ta tu luyện tại Thanh Phong sơn cũng đã nhiều năm rồi, hầu như mọi cảnh vật xung quanh ở đây ta đều quen thuộc cả, chỉ có lùm cây xương lan kia là lạ lẫm, bởi vậy mà ta đã đi do thám, biết được ở đó là một túp lều canh gác, mỗi lần đều có hai người túc trực, thay phiên tuần hoàn không nghỉ, xem ra để giám sát điều gì đó ở Thanh Phong sơn, bất quá mọi lần xuống núi ta đều tránh qua không để bọn chúng phát hiện được gì.

Triệu Mẫn nghe nói có người giám sát liền cảm thấy có chút thú vị:

- Sư huynh, sư đệ, hay là chúng ta ghé thử qua xem đi? Muội chưa được nhìn thấy túp lều gác đó bao giờ cả.

- Sư đệ, ý đệ thế nào?

Trần Anh cũng đang muốn đi xem xét nhưng ngại làm chậm trễ việc hái hắc lăng tinh, vừa vặn lại nghe Thừa Chí đề nghị liền đồng ý ngay tức khắc.

Đi tới gần lùm xương lan, Trần Anh mới nhận ra có gì đó không đúng, lùm cây này giống như không có sức sống vậy, chúng được bao trùm bởi huyễn lực giúp duy trì chứ không có sức sống như những cây bên cạnh, nhưng nhìn từ xa quả thực khó có thể nhận ra được.

Bỗng ngay lúc này, Trần Anh và Thừa Chí liền nghe tiếng hét của Triệu Mẫn.

Cả hai đều không suy nghĩ nhiều, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Triệu Mẫn, bất quá xem ra lo lắng của hai người đều là dư thừa rồi, nhìn điệu bộ Triệu Mẫn hiện tại làm gì có chút sợ hãi hay căng thẳng nào chứ, trên miệng rõ ràng còn nở nụ cười toe toét như nhìn thấy báu vật vậy.

Nhìn theo ánh mắt Triệu Mẫn, Thừa Chí và Trần Anh liền nhìn thấy hai tên đáng nhẽ phải canh gác nay lại nằm say bí tỉ trên mặt đất, không những vậy còn ôm nhau thắm thiết, khung cảnh này làm Thừa Chí và Trần Anh liên tưởng đến vấn đề gì đó, một luồng khí kì lạ xộc lên tới cổ làm cả hai có cảm giác muốn nôn ra.

Triệu Mẫn lúc này bộ dáng xem ra rất thú vị, thuận tay đẩy hai luồng huyễn lực, lập tức bên dưới….. môi chạm môi.

Thừa Chí và Trần Anh thấy vậy liền ngay lập tức bịt mắt lại, xem ra họ sắp không chịu nổi nữa rồi. Ấy vậy mà ở bên dưới, Triệu Mẫn lấy trong người ra hai viên thuốc, cũng không nói là thuốc gì liền nhét vào miệng hai tên phía dưới, Sau gần nửa phút, hai tên kia như ăn phải xuân dược, lập tức .. cởi bỏ áo nhau ra,…. bắt đầu…

Đến đây thì Thừa Chí và Trần Anh rốt cục không chịu nổi nữa mà mặt tái mét, nôn thốc nôn tháo nhưng gì còn lại trong dạ dày.

Bỗng nhiên từ đằng xa có tiếng nói chuyện của hai người vang lên làm Thừa Chí đang nôn cũng phải kiềm lại, sực nhớ ra thời điểm này là lúc thay phiên gác của căn lều, liền chạy vào kéo ngay Triệu Mẫn đang đứng xem say xưa với vẻ mặt gian tà ra ngoài sau đó nói nhở với Trần Anh:

- Đi.

……….

- Ta nói này, tại sao chúng ta phải canh gác ở đây kia chứ, đã bao nhiêu ngày rồi mà cả bóng một con huyễn thú cũng chẳng thấy chứ đừng nói là người.

- Ta cũng biết vậy nhưng công việc này do phía trên ban xuống, lại có thể chống cự sao? Hay là như vậy, ngươi cứ việc đi vào trấn tìm một nữ tử bán thân nào đó mà hưởng thụ, một mình ta canh gác, thế nào?

Tên than thở lúc trước nghe vậy liền mừng rỡ, đang định nói tiếng cảm ơn bèn nghĩ ra dụng ý tên kia, nháy mắt bộ mặt niềm nở liền thu lại. Ai cũng biết ở Kim Hổ bang Liên Tam và Bang chủ có khúc mắc, những năm nay Liên Tam có ý đồ mờ ám, bởi vậy mà việc gì khi cử người đi cũng sẽ phân ra hai nửa, một nửa là người của Liên Tam trưởng lão, nửa còn lại sẽ cài cắm người của Bang chủ. Việc do thám này cũng vậy, hai người là của hai thế lực khác nhau, tên kia tính dùng kế này đuổi người của Bang Chủ đi xem ra dụng ý không tốt lành gì, có khi còn từ đó mà mượn cớ làm chuyện gì đó.

Hai người đều như hiểu ý của nhau, vẻ mặt thân thiên lúc đều biến mất, thay vào đó là vẻ cẩn trọng không hòa hảo, không nói thêm một lời.

- Đỗ Khoa, Hoàng Điền, bọn ta đến để thay ca.

Không thấy bên trong trả lời, cả hai liền nhìn nhau một cái, không ai bảo ai, rút vũ khí ra, tư thái sẵn sàng chiến đấu.

Bất quá, khi vào liền nhìn thấy cảnh hai nam nhân đang trần như nhộng ôm ấp lẫn nhau không tự chủ được rùng mình, đi sát vào nhau như lâm đại địch, có cảm giác như lúc này, mọi sự đấu đá của hai phe phái đều không còn quan trọng nữa, quan trọng là làm sao để bảo vệ cúc hoa của chính họ

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.