Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 43: Thần Long Đế Quốc

Vô Tận Hỏa Vực

43 Chương 43: Thần Long đế quốc

Ở một nơi xa xôi, trời cũng đang mưa tầm tã, sấm chớp liên hồi, những đợt gió lớn như muốn quật ngã cây cối bên đường, bất quá cũng không thể cản trở những dòng người nối tiếp nhau tiến về phía trung tâm.

Đây là thành Thiên Dực, thủ đô hoa lệ nhất Thần Long đế quốc, cách Thanh Phong Sơn khoảng sau ngàn dặm về phía đông. Lưu truyền, khi mới lập quốc, Thần Long đế quốc có tên là Thiên Lam đế quốc. Hồi bấy giờ binh lực nhở yếu, kinh tế lại hạn hẹp, nhưng do đế vương Mộng Đạt thương dân như con, nên mới không để dân chúng chịu cảnh lầm than, bất quá kinh tế đất nước lại không làm sao để mà phát triển trên vùng đất cằn cỗi này. Rồi đến một ngày, chợt một quầng sáng xuất hiện bên trong hoàng cung Thiên Lam đế quốc, khiến cho mọi chuyện thay đổi. Đất đai Thiên Lam đế quốc cằn cỗi chợt trở nên màu mỡ, những trận bão quanh năm cũng trở nên hiền dịu lại, không còn tàn phá. Thiên Huyễn đế quốc và Thiết Khí đế quốc rốt cục cũng để ý tới quốc gia nhỏ bé này. Trước đây ngươi đất đai cằn cỗi, sản vật lại chẳng có chi, dù có chiếm cứ cũng chỉ bỏ công bỏ sức, Thiên Lam đế quốc lại trên dưới một long, làm không tốt, bỏ ra cả đội quân chỉ để đổi một mảnh đất đai không thể sử dụng, thiệt hơn thật quá rõ ràng, Bất quá hiện tại đất đai Thiên Lam đế quốc màu mỡ, sản vật trù phú, khí hậu lại tốt, đặc biệt nhất là huyễn lực không hiểu sao lại trở nên dày đặc, nói không động tâm là điều không thể.

Bởi vậy mà có một tràng sử sách viễn trinh của Thiên Huyễn đế quốc và Thiết Khí đế quốc, nhưng tất cả ghi trong sử sách đó chỉ có hai chữ: Thất bại.

Nguyên do cụ thể thì không rõ ràng cho lắm, những cao thủ đi lần ấy trở về đều trở nên trầm mặc, ít nói, đôi khi lại thở dài, khi ai hỏi cũng chỉ lắc đầu, nghiêm trọng nói với đế vương của mình một câu: “ Từ nay cố gắng hạn chế va chạm với Thiên Lam đế quốc, nếu không phải nguy hiểm trí mạng cho đế quốc, tuyệt đối đừng đụng tới họ” rồi sau đó bế quan, hoặc xin từ quan ở ẩn, để lại đế vương của mình với khuôn mặt khó hiểu. Còn theo như những tên lính còn sống (và tỉnh táo trở về) thì họ cũng không thấy gì cả, khi vừa đặt chân vào lãnh thổ Thiên Lam đế quốc, chỉ có cảm giác như bị một luồng gió cực mạnh đẩy tất cả ra bên ngoài, hôn mê bất tỉnh, Khi vừa tỉnh dậy, xung quanh những đồng đội của mình hơn nửa đều đã bị biến thành tượng băng.

Thiết Khí đế vương và Thiên Huyễn đế vương không tìm ra được manh mối gì, đành gác lại giấc mộng viễn trinh.

Thiên Lam đế quốc vừa đẩy lui cường địch, vốn đang vui mừng khôn xiết, liền hay tin Hoàng hậu có thai, quả là đã mừng nay còn càng mừng hơn. Mộng Đạt từ chiến trường trở về, nghe được tin này đã rơi lệ. Chuyến này đi ôm tâm lí tử chiến, bất ngờ chuyển nguy thành an, lại nghe tin thê tử của mình mang thai, quả thực không kiềm chế được cảm xúc nữa.

Sáu tháng sau ( Lúc ba tháng mới biết), Hoàng hậu sinh hạ một nữ nhi. Khi đứa bé vừa ra đời, xung quanh long khí ẩn hiện, cả người được bao bọc bởi một luồng huyễn lực cực kì thuần khiết, trên bầu trời đầy sương mù lúc rạng sáng của Thiên Lam đế quốc chợt hiện lên nhân ảnh một con rồng màu hồng bay lượn, dân chúng cả đế quốc đều cảm thấy người trở nên khoan khoái, người tu luyện lập tức tăng lên tu vi, người không tu luyện hay không có khả năng tu luyện đều như có một mầm mống huyễn lực trong người. Những người này tuy thành tựu sẽ cực thấp, nhưng nếu theo thời gian, huyễn lực cứ dần dần hấp thu cũng đủ để họ sống lâu thêm vài năm, thậm chí hơn chục năm.

Thắng trận một cách kì lạ, lại xảy ra dị tượng ở ngày sinh của tiểu công chúa làm tất cả mọi người đều suy đoán, xem ra mọi sự đều xảy ra vì vị tiểu công chúa này, Tính nhẩm thời gian ngược lại, có lẽ từ lúc Hoàng hậu mang thai thì cả đế quốc liền chuyển biến tốt đẹp. Tiểu công chúa này có lẽ đã được Thiên Dực đại nhân chúc phúc, bởi vậy mới đem lại tương lai sán lạn cho đât nước. Bởi lẽ đó mà thủ đô của Thiên Lam đế quốc liền đổi tên thành Thiên Dực Thành, đế quốc cũng được đổi tên thành Thần Long đế quốc, nhằm mục đích bày tỏ sự tôn thờ và cảm kích đối với Thiên Dực đại nhân, cũng là nói rõ với các nước làng giềng, họ là đất nước được thần long bảo hộ.

Mà cũng đúng như vậy, theo dòng thời gian tiểu công chúa lớn lên, lượng huyễn lực trong không khí của đế quốc ngày càng dày đặc, nhất là xung quanh hoàng cung. Ở Thần Long đế quốc người người nhà nhà đều đã có thể sử dụng huyễn lực, bất quá như đã nói ở trên, người bình thường cũng chỉ có thể tu luyện đến huyễn giả đã là cực hạn. Nhưng như vậy cũng đủ để họ cảm tạ trời đất, cảm tạ Thiên Dực đại nhân rồi, có huyễn lực, công việc của họ nhẹ nhàng hơn, lại ít bị bệnh tật hơn, từ đó mà sinh kế ổn định, chả mấy mà sung túc lên. Thần Long đế quốc cũng dần trở nên hưng thịnh. Cho đến cuộc đại Viễn chinh lần ba của hai nước Thiết Khí và Thiên Huyễn đã có thể dùng chính sức mạnh quân đội của mình mà chống đỡ chứ không còn phải nhờ cậy tới luồng sức mạnh bí ẩn kia nữa.

……..

Đã mười năm năm kể từ ngày phúc tinh của Thần Long đế quốc ra đời. Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật lần thứ mười năm của công chua Thần Long đế quốc. Cả thành Thiên Dực từ một tháng nay đã đông đúc nhộn nhịp lạ thường, dân chúng từ khắp các nơi trên đế quốc đổ xô về khiến giá khách điếm cao tới mức rợn người, nhưng dẫu vậy những khách điếm này vẫn được thuê đủ, có khi còn phải cố gắng cải tạo để có thêm phòng cho khách. Những ngày này Thiên Dực Thành như một trung tâm của cả đại lục, kéo tới hang triệu người từ các đế quốc lân cận, họ muốn được hòa mình vào lễ hội đặc sắc của Thần Long đế quốc, muốn được chiêm ngưỡng nghi lễ trưởng thành của tiểu công chúa được gọi là phúc tinh của Thần Long đế quốc vang danh tứ phương này. Tất nhiên trong số những người này không thiếu kẻ mang dị tâm trong người, mục đích không mấy tốt đẹp.

Nghi lễ bắt đầu, cũng là lúc bầu trời bị một đám mây đen che phủ, mưa rơi xuống từng hạt tầm tã, trên một đài cao cách đó không xa, một lão bà đang đứng nhìn lên vòm trời đen kịt, dưới chân, những ngọn nến xếp thành kí hiệu kì quái bỗng nhiên tắt ngúm một nửa khiến lão giật mình nhìn xuống, khuôn mặt bỗng trở nên khó coi, lập tức hét lớn:

- Người đâu.

- Có thuộc hạ. Một trong năm tên lính gác gần đó lấp tức tiến tới.

Vị lão bà này trên mặt hiện lên nét nghiêm nghị:

- Ngay lập tức báo cho Nguyễn Tùng tướng quân, tăng cường thủ vệ bên người công chúa, bảo với hắn, công chúa sắp gặp nguy hiểm.

Tên lính “ Dạ” một tiếng, lập tức chạy như bay về nơi cử hành nghi lễ.

Khi tên lính này đến nơi cũng là lúc nghi lễ kết thúc, Nguyễn Tùng tướng quân cũng đã chuẩn bị hộ tống công chúa về cung. Nghe tên lính nói vậy, trong mắt Nguyễn Lương bắt ra một tia tinh quang, nhưng ngay sau đó liền thu liễm lại, lập tức truyền âm cho những người thủ hộ nghi lễ một cách ngắn gọn. Tiểu công chúa bên cạnh dường như cũng phát hiện ra điều gì, hỏi khẽ:

- Lương thúc, có chuyện gì vậy?

Nguyễn Tùng quay đầu từ ái nhìn tiểu công chúa bên cạnh mình, mỉm cười nói:

- Không sao đâu công chúa, mọi việc đều ổn cả, chẳng qua chúng ta sẽ thay đổi lộ trình đôi chút mà thôi.

Có vẻ như tiểu công chúa này nhìn ra điều gì, bất quá cũng không nói tiếp, chỉ im lặng gật đầu

Tối hôm đó, nhánh quân đi theo đường cũ để trở về hoàng cung quả nhiên đã gặp tập kích, cả thảy mười chín người bị chết mất năm người, nhờ đã có chuẩn bị trước nên có thêm hai vị phó tướng của thủ hộ quân đi cùng mới không gây thương vong quá lớn, tiếp đó giết được hai trong ba tên thích khách, bất quá tên còn lại vẫn chạy thoát. Đêm hôm đó, thủ hộ quân kiểm tra và phát hiện thêm thi thể của ba người thuộc thủ vệ quân ở cách đó không xa do ba tên thích khách giết hại để thế chỗ phục kích.

Thư phòng, Hoàng cung Thần Long đế quốc.

- Hoàng thượng, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua được, ta không thể nào nuốt trôi cơn tức này. Nguyễn Tùng thấy những người trong phòng từ lúc đi tới đều không nói không rằng, cuối cùng không thể chịu được nữa, hét lên.

Bất kính, nếu như trong trường hợp bình thường thì chính xác đây là hành động bất kính, bất quá những người trong phòng đều làm như không thấy, hay nói đúng hơn là họ đã quá quen với điều này rồi. Ai cũng biết rằng Hoàng thượng cùng Nguyễn Tùng là bạn nối khố, lớn lên cùng nhau, sau này khi lập quốc cũng là cùng nhau đánh ra giang sơn này, khi ấy cả hai người đều nhường người còn lại làm hoàng đế, bất quá Nguyễn Tùng chỉ giỏi đánh đấm, những chuyện khác đều mù tịt, nếu thực cho hắn làm hoàng đế, quả thực chả mấy chốc đế quốc mới đánh ra liền sụp đổ, bởi vậy mà Mộng Đạt mới lên làm hoàng đế như hiện tại. Những năm gần đây, những cuộc khai hoang, mở rộng lại đế quốc như thuở ban đầu đều do Nguyễn Tùng cầm quân, chưa từng có một lần thất bại, uy danh hiển hách, Nguyễn Tùng tính lại ngay thẳng bộc trực, hắn có nói lỡ miệng thì cũng không ai trách móc làm gì.

Thấy Nguyễn Lương đã mở lời, Hoàng thượng cũng mỉm cười, nói:

- Các vị ái khanh, các vị nghĩ gì về chuyện này?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.