Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 17: Nốt Nhạc Đệm

Vô Tận Hỏa Vực

17 Chương 17: Nốt nhạc đệm

Khách điếm Phượng Nghi, Đông Huyền thành, Thiên Huyễn đế quốc.

Khách điếm Phượng nghi này nằm gần trung tâm Đông Huyền thành, nổi tiếng bởi phục vụ cực tốt, bên trong khách điếm trồng cả các loại hoa hiếm thấy cùng đồ ăn phong phú, lại thêm bên trong có cả các trò tiêu khiển mua vui càng mang tới trải nhiệm cực thoải mái cho khách quan. Bởi vậy mà tuy giá cả có đắt đỏ, nhưng các công tử, tiểu thư khi tới Đông Huyền thành hầu hết đều thuê phòng ở đây. Thứ nhất là để hưởng thụ sự phục vụ của khách điếm, thứ hai là phô bày ra cái gọi là " đẳng cấp" của chính mình, bởi vì chỉ là những người có tiền bạc và địa vị mới có thể thuê phòng ở đây, ngay cả các công tử, tiểu thư bản địa không có chuyện gì cũng thường xuyên lui tới. Dần dà, nơi đây trở thành nơi tập trung các công tử, tiểu thư trong cả Đông Huyền thành và các vùng lân cận. Bề ngoài thì là nơi giao lưu học vấn của các tài tử giai nhân, nhưng thực ra trong bóng tối lại là nơi chơi bời trác tác của đám công tử tiểu thư này, nơi diễn ra cả những thứ dơ bẩn hạ lưu của đám tự xưng quý tộc có học vấn.

Nhưng hôm nay thì khác, quang cảnh tập nập người ra người vào của khách điếm đã không còn, thay thế vào đó là một cảnh vắng lặng bất thường. Các công tử tiểu thư đi tới khách điếm đều bị chặn ở ngoài. Khi có người hỏi thì họ đều nhận được một câu trả lời: khách điếm đã bị người ta bao toàn bộ. Câu trả lời này lập tức làm đám công tử, tiểu thư ngớ người, họ cũng không biết ai đứng sau khách điếm Phượng Nghi này, nhưng cũng nhân được cảnh báo từ bề trên rằng nơi đây không thể động đến, vậy mà giờ lại có người có thể bao toàn bộ chỗ này. Nghĩ tới gia cảnh của người kia chắc cực kì đáng sợ liền không dám nói gì, lủi thủi bỏ về.

Trong mật thất, Đế Nhất Phương đang thu hồi huyễn lực trở lại nội thể, số huyễn lực hấp thu được này quả thật không dễ nuốt chút nào. Nếu không thể làm cho nó thuộc về mình, bất cứ lúc nào cũng có thể phản phệ. " Có lẽ phải bế quan một thời gian" Đế Nhất Phương nghĩ thầm, sau đó đứng dậy đẩy cửa đá mật thất. Bên ngoài đã có một tên hắc bào chờ sẵn, khi thấy Đế Nhất Phương đi ra, lập tức nửa quỳ trên mặt đất.

- Mọi chuyện như thế nào rồi? Sau khi vẫy tay ra hiệu cho tên hắc bào không phải thủ lễ, hắn hỏi.

- Đúng như thiếu chủ suy nghĩ, Ngụy Lãng đã bị giết trong một khu rừng vào sáng nay. Nhưng dường như không phải do Ám Dạ và Hồ Mị ra tay mà là một cao thủ khác. Khó khăn lắm bọn thuộc hạ mới có thể tìm được một mảnh tàn hồn còn sót lại của Ngụy Lãng, sau khi sử dụng sưu hồn thuật lại phát hiện ra cuối cùng chính Ngụy Lãng cũng không biết hắn chết như thế nào. Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy chỉ là một ngón tay chỉ tới, không có uy lực cụ thể, cũng không có dao động huyễn lực.

- Xem ra dự đoán của bạch hộ pháp là đúng, có lẽ người ra tay chính là hắn. Lần này quả thật bạch hộ pháp đã giúp ta không ít, mưu kế này vừa giúp ta có thể giết được những tên nội gián, lại còn có thể giết đi một tên Tả sứ đã nghiêng về phía nhị ca mà không phải bó chân bó tay.

- Thiếu chủ, theo thuộc hạ thấy, Bạch hộ pháp đó quả nhiên danh xứng với thực, thần cơ diệu toán, uy vọng trong Ma tộc cũng cực cao, thiết nghĩ người nên tìm cách kéo ông ta về phía mình.

- Thật sự ta cũng muốn vậy, nhưng xem ra còn khá khó khăn. Đế Nhất Phương thở dài một tiếng rồi quay sang phía hắc bào nhân:

- Minh Duệ à, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta coi ngươi là huynh đệ, trước mặt ta không cần phải cung kính giữ lễ như vậy.

- Được người coi là huynh đệ, cả đời Minh Duệ thật không dám mơ gì hơn, nhưng ta không xứng, chỉ mong được đi theo làm thuộc hạ cho thiếu chủ suốt quãng đời còn lại. Minh Duệ vẫn cung kính như cũ, đáp.

- Thôi thì tùy ngươi vậy, ta đi dạo chơi quanh toà thành nhân tộc này một chút, kiếm giúp ta một bộ quần áo giản đơn để tránh bị nhòm ngó. Đế Nhất Phương lắc đầu ngao ngán

.......

Trước cửa Phượng Nghi khách điếm, Triệu Nghi Vân đang tức giận rủa thầm. Hôm nay là sinh nhật của ả, vốn muốn mang theo sủng nam của mình tới Phượng Nghi khách điếm ăn chơi một bữa, có khi lại tìm thấy được vị công tử nhà nào đó hợp ý, lại có thể "đàm đạo" một phen. Ấy vậy mà khi tới nơi này thì lại bị chặn lại, làm ả tức giận không có chỗ phát tiết. Đang định quay đầu về nhà, chợt ả nhìn thấy hai nam tử bước ra từ khách điếm Phượng Nghi. Lúc đầu, trong đầu ả hiện lên suy nghĩ " phải chăng đây là người bí ẩn bao cả khách điếm", bất quá khi nhìn thấy trang phục hai người đang mặc, Triệu Nghi Vân liền phủ nhận ngay điều đó. Trang phục của hai người, một thư đồng, một học giả, cả hai đều là những bộ đồ có chất liệu bình thường, chắc có lẽ chỉ là con của một phú hộ có chút tiền mà thôi. Chắc hẳn là vừa mới tới để làm giao dịch gì đó với khách điếm. Nghĩ vậy, Triệu Nghi Vân cũng chẳng thèm quan tâm nữa. Nhưng vừa định quay mặt đi thì chợt có chút sửng sốt quay đầu lại. Lúc này, Đế Nhất Phương và Minh Duệ đã đi ra đến cửa khách điếm, ánh chiều tà chiếu vào làm gương mặt cả hai hiện lên rõ ràng trong mắt Triệu Nghi Vân. Một người thì có dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, người kia lại có một bộ dáng hơi nghiêm nghị. " Thật đẹp, ta gặp may rồi" trên mặt Triệu Nghi Vân lập tức hiện lên vẻ xuân tình khi nghĩ tới mình đã tìm được hai mỹ nam ấm giường trong đêm sinh nhật. Nghĩ vậy, ả lập tức chỉnh lại đầu tóc, mang dáng vẻ dịu dàng, đoan trang tiến đến chỗ hai người Đế Nhất Phương:

- Vị công tử này thật lạ mặt, tiểu nữ là Triệu Nghi Vân, xin hỏi quý tánh đại danh của công tử là gì?.

Đế Nhất Phương nhìn thấy ả tiến tới, chỉ nhìn đôi chút đã đoán được ả là loại người gì, liền không nói không rằng, lướt qua ả. Triệu Nghi Vân thấy Đế Nhất Phương không nói gì, liền tưởng rằng hắn không nghe thấy mình gọi, liền chạy tới đứng trước mặt hắn, bày ra tư thế có chút dâm đãng:

- Tiểu nữ nhìn thấy công tử cảm giác như đã quen biết từ lâu, đúng thật là không gặp đã thân, muốn mời công tử về dùng trà chiều ở quý phủ, không biết có được không? Khi nói câu này, Triệu Nghi Vân còn cố tình ngả người vào Đế Nhất Phương, nhưng chưa chạm được vào thì đã bị Minh Duệ dùng một luồng kình lực nhỏ đẩy ra làm ả xuýt nữa ngã ra đất.

- Hừ, một ả đàn bà dâm đãng mà cũng dám mơ tưởng thiếu chủ sao. Minh Duệ có chút khinh thường nói.

Thấy chiêu thức mình hay dùng bị thất bại, đã vậy còn bị khinh thường, Triệu Nghi Vân rốt cục cũng nổi đóa:

- Hừ, các ngươi dám khinh thường ta? Có biết ta là ai không?

- Tiểu thư, nơi đây là trước cửa khách điếm Phượng Nghi. Một tên hộ vệ thấy Triệu Nghi Vân sắp nổi đóa, liền nhỏ giọng nhắc nhở.

Rốt cục, Triệu Nghi Vân cũng không nói nữa, chỉ nhìn hai người Đế Nhất Phương với ánh mắt oán độc. Đế Nhất Phương cũng không quá để ý chuyện này, lập tức quay mặt bước đi, Minh Duệ cũng đi theo sau lưng.

- Tiểu thư, tên kia trước khi đi có ném một ánh mắt khinh thường về phía cô. Tên sủng nam nói nhỏ.

- Không cần ngươi dạy, tất nhiên là ta nhìn thấy. Triệu Nghi Vân lập tức giáng một cái tát vào mặt tên sủng nam giận giữ nói, sau đó quay sang hai tên thị vệ:

- A Cửu, A Tam, hai ngươi đi theo bọn chúng, đến nơi hẻo lánh thì bắt bọn chúng về cho ta.

- Vâng tiểu thư. Hai tên thị vệ lập tức đuổi theo

- Hừ, dám khinh thường ta, ta sẽ bắt các ngươi làm nam nô cho ta phục dụng, bắt các ngươi phải quỳ dưới chân ta. Triệu Nghi Vân nghĩ đến khi bắt được hai người, trên mặt hiện lên một mảng xuân tình và điên cuồng.

.......

- Thiếu gia, có hai tên huyễn giả đang theo đuôi chúng ta, phải xử lí như thế nào đây?. Minh Duệ hỏi

- Việc này tùy ngươi. Minh Duệ, ta còn có một chuyện quan trọng muốn nói với ngươi. Đế Nhất Phương nghiêm túc nói.

Thấy dáng vẻ của Đế Nhất Phương, Minh Duệ lập tức truyền tin cho thuộc hạ phong kín các con đường bán kính hai dặm xung quanh hai người để đảm bảo không kẻ nào có thể nghe trộm

- Huyễn lực của Trần Phong kia quả nhiên không đơn giản như bề ngoài, mà tất nhiên là như vậy, dù gì hắn cũng là một trong ngũ đại Phiên chủ Yêu tộc, tuy hiện tại Yêu tộc suy tàn, sau cuộc tấn công Mê Hồn sâm lâm và Ưng Nhiên cốc lần này, Yêu tộc liền lựa chọn thoái ẩn, nhưng cũng không có nghĩa đã hoàn toàn thất bại. Ta lần này bế quan nhanh thì năm năm, chậm thì mười năm, trong thời gian này kế hoạch vẫn cứ diễn ra bình thường, ngươi toàn quyền chỉ huy thay cho ta. Phải nhớ, không nên quá coi thường Yêu tộc. Nếu như không có chuyện gì bất khả kháng cũng đừng nên đánh động ta. Đế Nhất Phương nói từng chữ rành rọt.

- Thiếu chủ yên tâm, thuộc hạ sẽ hoàn thành tốt nhiêm vụ chờ thiếu chủ xuất quan. Minh Duệ chắc nịch nói.

- Ta tin tưởng ngươi sẽ làm tốt mà người huynh đệ. Sự việc coi như xong, trông cậy cả vào ngươi đấy. Đế Nhất Phương nói xong liền vỗ vai Minh Duệ một cái, sau đó biến mất.

Khi Đế Nhất Phương đi được nửa nén nhang, Minh Duệ liền đứng dậy, vẫy tay, lập tức xuất hiện một hắc bào nhân.

- Đã tìm được chưa? Minh Duệ hỏi

- Thưa đại nhân, nữ tử đó là con gái thành chủ thành Đông Huyền, là người của Triệu gia. Triệu gia này nắm giữ hầu như toàn bộ quyền hành trong thành, một số chi thư thì ra các thành khác làm ăn cũng khá giàu có. Hắc bào nhân đáp

- Hừ, giỏi cho một Triệu gia nho nhỏ mà dám lập mưu bắt cóc thiếu chủ. Ta cho các ngươi thời gian một ngày, thông tri cho người của ta ở các thành nơi khác, không quản chi thứ hay dòng chính, không cần biêt già trẻ gái trai. Nếu như hết thời hạn một ngày mà ta còn thấy một người sống, thì các đoàn trưởng lập tức mang đầu đến gặp ta. Minh Duệ giọng lạnh lẽo nói

- Dạ đại nhân. Hắc bào nhân hô một tiếng, sau đó lập tức chạy đi.

Trong một ngày sau đó, cả Thiên Huyền đế quốc đều kinh dị bởi một cơn địa chấn nhỏ. Rất nhiều người bị giết, từ quan lại đến thương gia, từ quân sĩ đến thi sĩ. Tất cả đều bị giết mà không ai hay biết, cũng chẳng hiểu lí do. Thiệt hại nặng nhất có lẽ là thành Đông Huyền, hầu như quan viên chủ chốt đều chết sạch, cả Triệu gia ở trong thành cũng bị giết cho không còn một mống. Một gia tộc đã tồn tại gần bốn trăm năm cứ thế bị diệt tuyệt. Gió tanh mưa máu nổi lên, cảnh vật hoang xơ tiêu điều, lòng người sợ hãi, cảnh tượng ấy ám ảnh người dân Đông Huyền suốt một thời gian dài về sau.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.