Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 13: Trần Phong Vẫn Lạc

Vô Tận Hỏa Vực

13 Chương 13: Trần Phong vẫn lạc

Trần Phong lúc này không còn giữ được sự bình tĩnh, thong dong khi đôi địch như trước nữa. Lão đã hiểu vì sao cứ mỗi luồng huyễn lực đánh ra lại mất đi gần một uy lực. Đơn giản vì Hắc Ám chi lực, thứ khắc chế hầu hết tất cả các chi lực được tạo ra từ thể chất của các tu sĩ. Hắc Ám chi lực cực kì hiếm gặp, chỉ có duy nhất một chủng tộc, không, nói đúng hơn là dòng chính của hoàng thất tộc đó mới có được Hắc Ám chi lực. Ma tộc, chỉ cần nghĩ tới đây, Trần Phong đã phát hiện ra đây không chỉ còn là một âm mưu cướp thần khí như lão nghĩ nữa.

- Bây giờ mới biết đã quá muộn.Hắc bào nhân thừa cơ hội Trần Phong tâm cảnh dao động, chưởng một chưởng về phía bụng lão.

Trần Phong bị bất ngờ, bằng vào phản ứng nhanh nhạy lách người sang một bên, nhưng vẫn bị đánh trúng bắp chân, bị đẩy lui vài trượng, thương tổn cũng không nhẹ. Bất quá hắc bào nhân lại không truy kich, chỉ đứng đó nhìn về phía lão. Trần Phong cũng bất chấp thương tổn, vận chuyển huyễn lực, tư thế lúc nào cũng có thể chiến đấu. Một lúc sau, hắc bào nhân mở miệng:

- Ta biết ngưoi đang chờ cứu viện từ Yêu tộc, chẳng lão không nghĩ được rằng ta đã đến đây thì sẽ làm cho chu toàn sao? Hay ngươi nghĩ ta không thể chặn được mấy bức mật hàm cầu cứu đó?

- Hừ, ta tin ngươi có thể chặn được người khác, nhưng ngươi chặn được Hồ Mị sao? Tu vi của ngươi kém ta một chút, chỉ cần ta quấn lấy ngươi, chờ khi Hồ Mị đem cứu viện về, không tin không bắt được ngươi. Trần Phong hừ lạnh.

- Ha ha, có thể là như thế thật, nhưng ngươi thật sự nghĩ ta không giết được ngươi sao? Vả lại, không chỉ mình ngươi biết câu giờ.

Dứt lời, hắc bào nhân liên tục đánh ra hàng loạt thủ ấn kì quái. Trần Phong lúc này mới giật mình nhìn sang, thấy vết thương do chưởng vừa nãy tạo thành đang hóa thành một màu đen, từ từ lan rộng, mặc cho lão dùng huyễn lực ngăn cản cũng không có tác dụng gì. Khi thủ ấn cuối cùng xuất hiện, hắc bào nhân khẽ nói:

- Ám Tâm

Trần Phong lập tức cảm nhận được cơn đau ở tim cực kì dữ dội, huyễn lực như đang bị ăn mòn. Trần Phong lập tức chịu đau, hô lớn một tiếng, trong tay liền xuất hiện một thanh kiếm thanh sắc. Lão vốn định để tạo cho đối phương sự bất ngờ, nhưng đối thủ đã vượt quá dự liệu, bởi vậy quân bài này phải mang ra dùng sớm. Cầm kiếm trong tay, Trần Phong lập tức chuyển người, như một viên lưu tinh mang theo kình phong sắc bén lao thẳng tới đối thủ.

Nhưng.

Khi chỉ gần đến, thanh kiếm bách chiến bách thắng của lão đã bị chém đứt, ngay cả kiếm linh cũng lập tức thần hồn câu diệt, còn Trần Phong bị một cước trúng ngực, bay ngược xuống dưới đất, cách chỗ Trần Anh và Dạ Ảnh không xa.

- Phụ thân. Trần Anh kêu lên, đang định ra đỡ cha nhưng đã bị Trần Phong dơ một tay lên, ý nói dừng lại làm nó phải từ bỏ ý đồ.

Trần Phong lúc này đã trở lại hình người, ngước đầu lên, giọng nói có chút suy yếu:

- Ám Vũ Ma Kiếm, tuyệt chiêu Ám Hồn. Thì ra là ngươi. Nếu vậy ta thua cũng không oan.

- Biết vậy là được rồi, ta cũng không có nhiều lời, giao Mộc Cổ Phù ra, ta cho ngươi chết thoải mái. Hắc bào nhân chăm chú nói.

Trần Phong lúc này vẻ ngoài đang cố tỏ ra bình thường, nhưng thực chất lại đang truyền âm cho Dạ Ảnh

" Sự tình không ổn, ngươi mau đưa Trần Anh đi, ta sẽ liều mạng cản trở tên kia. Phong ấn kí ức của nó lại, để cho khi nào nó có đủ thực lực để tự bảo toàn mạng sống thì mới mở phong ấn. Đứa trẻ này hiếu thảo, chỉ sợ nó xung động mà làm liều".

" Vậy còn Mộc Cổ Phù?"

" Ngươi đi tìm Hồ Mị, sau đó lập tức ẩn cư, nếu tên này ở đây chỉ sợ các Phiên khác cũng gặp nạn, chuyện Cổ Phù sau này sẽ rõ"

" Dạ, gia chủ"

" Chuyển lời của ta đến Hồ Mị, trước giờ ta luôn coi các người như huynh đệ tỷ muội trong nhà, chưa từng phân biệt chủ tớ"

- Thế nào, đã suy nghĩ xong chưa? Hắc bào nhân hỏi

Trần Phong đứng dậy, phủi bụi trên người, vận chuyển huyễn lực trong người, nói bằng giọng lạnh lùng:

- Tất nhiên ... là chiến.

Rồi lập tức bay lên tấn công hắc bào nhân. Hắc bào nhân cũng như đoán được kết quả này, cũng không chút kinh ngạc mà đối chiến. Trong lúc này, Dạ Ảnh đã đánh ngất Trần Anh, vác trên lưng, nhìn về phía Trần Phong lần cuối, cúi đầu thật sâu, sau đó biến mất sau làn sương mù.

Trần Phong thấy Dạ Ảnh đã chạy được, lại thấy mình đã thương tích đầy mình, chẳng còn trụ được bao lâu, lập tức cười ha hả:

- Đế Nhất Phương, hôm nay lão hủ sẽ cho ngươi thưởng thức uy lực tự bạo của Yêu Thánh.

Dứt lời lập tức điểm vào ngực hai cái, cả người phồng lên, huyễn lực như lốc xoáy xoay vòng, sau nửa khắc, một vụ nổ lấy Trần Phong làm trung tâm xuất hiện trên bầu trời như muốn nuốt gọn mọi thứ xung quanh.

Bọn Bạch Phàm nhìn thấy vụ nổ này chỉ biế cười khổ, nhưng khi đang ngồi chờ chết thì chợt hai bàn tay xuất hiện, như ép quả cầu huyễn lực vào tay mình. Vụ nổ huyễn lực cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần, cho đến cuối cùng đã hấp thụ hết vào hai lòng bàn tay của Hắc bào nhân

Bọn Bạch Phàm cũng trợn mắt há mồm, không thể ngờ năng lượng từ vụ tự bạo của Yêu Thánh lại có thể bị hấp thu dễ dàng như vậy. Thấy ánh mắt sợ hãi của ba người, Đế Nhất Phương cũng chỉ cười nhạt, sau đó rạch một đường vào hư không, một nhân ảnh ám xám xuất hiện.

- Có lần theo được tung tích tên vừa rồi không? Đế Nhất Phương hỏi.

- Tên kia là trời sinh phong hệ thể chất tinh thuần, lại thêm có chút hiểu biết về không gian lực, e rằng trong thời gian ngắn khó có thể tìm ra. Áo xám nói

- Bằng mọi giá phải tìm ra hắn, ngươi hãy đích thân đi tìm, ngày mai phải có kết quả trình cho ta.

Đế Nhất Phương nói xong cũng không quay đầu lại, lập tức tan biến. Sau khi đổi địa điểm vài lần, cuối cùng tiến vào một khách điếm. Chủ khách điếm thấy hắn liền dẫn ngay xuống mật thất, rõ ràng, nơi này là một địa điểm do người của hắn sắp xếp.

Khi đóng cửa mật thất xong, Đế Nhất Phương liền phun ra một ngụm máu, lấy tay che ngực, miệng lẩm bẩm:

- Huyễn lực của Yêu Thánh quả nhiên không dễ nuốt, đã vậy tên Trần Phong kia còn cố tình trộn huyễn lực thành hình kiếm, rõ ràng đã chết còn làm ta bị thương, cố tình cho ta món quà bất ngờ. Hừ, Trần Phong, ở dưới suối vàng cho tốt, món quà này, Đế Nhất Phương ta nhận.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.