Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 14: Truy Tìm

Vô Tận Hỏa Vực

14 Chương 14: Truy tìm

Trong một khu rừng rộng lớn cách khá xa Mê Hồn sâm lâm, vài chục nhân ảnh đang tìm kiếm gắt gao như muốn lục tung cả khu rừng. Tất cả những nhân ảnh này đều mặc áo đen, quần đen, bịt mặt kín mít, có vẻ như là sát thủ, không thì cũng là một nhóm người được huấn luyện có kỉ luật cao.

- Cứ như vậy thì không ổn, các ngươi chia nhau ra tìm, đại nhân đã nói là phải giữ người sống, bởi vậy nếu thấy người thì không được hành động một mình, lập tức phát tín hiệu. Nếu không tìm được thì một canh giờ sau gặp lại ở đây. Giờ thì chia ra. Hắc bào nhân cầm đầu nói.

- Rõ. Những tên khác đồng loạt trả lời, sau đó mỗi người một hướng.

Gần một canh giờ sau.

Loạt xoạt, tiếng một hắc bào nhân dẫm lên lá. Tên hắc bào nhân này đang chuẩn bị trở về điểm tập kết. Hắn đã tìm đi tìm lại ở chỗ này trong gần một canh giờ mà cả một con huyễn hồ cũng chả thấy chứ nói gì đến người. " Hừ, những tên kia ở làm gì xuất hiện ở đây cơ chứ, có khi đã cao chạy xa bay rồi cũng nên. Đúng là hành hạ nhau mà " tên hắc bào nhân vừa đi vừa nghĩ. Bất quá, nghĩ vậy thôi chứ hắn cũng chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, ai bảo mình chức vụ thấp bé làm chi. Nghĩ đến đây, hắn thở hắt ra một cái rồi ngẩng đầu lên. Ngay lập tức hắn nhìn thấy một luồng sáng ập tới, sau đó hắc bào nhân đã không còn biết gì, người đổ gục xuống đất, đầu lìa khỏi cổ.

Trong điểm tập kết, hắc bào nhân đứng đầu đang đứng đó, mặt có chút khó coi.

- Tại sao chỉ có hơn hai mươi người ở đây? Những người khác đâu? Hắn hỏi

- Thuộc hạ vừa cho người đi thám thính, chắc sẽ về ngay thôi. Hắc bào bên trái trả lời.

Vừa dứt lời, một hắc bào nhân đã chạy hộc tốc về phía này, khi đến nơi, lập tức quỳ một gối xuống bẩm báo:

- Thưa trưởng quan, thuộc hạ đi thám thính đã phát hiện ra thi thể của những người kia. Tất cả ba mươi bảy người, vừa khớp với số người chưa tới.

- Cái gì? Tất cả đều đã chết sao? Dẫn ta đi xem. Hắc bào cầm đầu chợt rống lên đầy tức giận, sau đó lập tức đứng lên đi cùng tên do thám đến hiện trường.

Trong một bãi đất, ba mươi bảy thi thể được chồng chất lên nhau như một ngọn núi nhỏ. Sau khi quan sát một hồi, hắc bào bên trái nói với tên trưởng quan:

- Tất cả đều là một nhát chí mạng. Người này có lẽ sử dụng một chủy thủ hoặc là đoản đao, là cao thủ ám sát. Mỗi một lần tấn công đều chính xác vào chỉ một điểm trên cổ, cộng với việc mỗi lần ra tay đều có thể làm đứt đầu đối thủ mà đối phương còn chưa kịp có phản ứng, có thể thấy tu vi ít nhất cũng là Huyễn Linh hậu kì, hoặc có thể hơn.

- Huyễn Linh hậu kì hoặc có thể hơn ư? Tên trưởng quan nghe xong cảm thấy da đầu có chút tê dại

- Xem ra phải đợi Trần tả sứ đến mới có thể bắt được hắn. Hắn lẩm bẩm, sau đó quay sang nói to:

- Chia ra, mỗi nhóm bốn người, chia làm năm lần tuần tra quanh trại, nếu thấy bất thường lập tức chạy trốn và phóng tín hiệu. Nhớ kĩ, chúng ta không phải đối thủ của hắn, không nên ham chiến.

Mặc dù thấy được cái chết của đồng bọn nhưng dù gì những hắc bào này cũng đã qua huấn luyện, cũng gạt sợ hãi qua một bên mà hô :

- Rõ.

Cứ như vậy, nhóm người hắc bào cứ sống trong nỗi thấp thỏm lo âu đến tận nửa canh giờ sau thì cuối cùng lão giả áo xám cũng xuất hiện.

Vừa tới, lão đã hỏi ngay:

- Tình hình thế nào rồi?

- Dạ thưa đại nhân, mục tiêu đích thị đang ở trong rừng này. Bất quá hắn có tu vi cao cường, lại có vẻ am hiểu thuật ám sát. Bọn thuộc hạ đã tổn thất ba mươi bảy ngườ nhưng đến giờ cũng không thấy được hình dáng của hắn. Tên trưởng quan nửa quỳ trên mặt đất, cung kính đáp.

- Được rồi. Ta đã biết được mục tiêu là ai, với thực lực của các ngươi không nhìn được hình dáng của hắn cũng đúng thôi. Nhưng các ngươi đã cùng những nhóm khác dồn được hắn vào đây là tốt rồi.

Lão giả ám xám có chút đau lòng khi nhìn vào những kẻ còn sống sót. Nhóm người ở đây tuy trên danh nghĩa thuộc về Đế Nhất Phương, nhưng thực ra là do lão bồi dưỡng và đưa thêm người của mình vào. Vốn định dùng nó như một lưỡi dao nhỏ có thể dùng khi cần thiết, nhưng thật không ngờ lại chết hơn phân nửa tại đây. Càng nghĩ càng tức giận, lão giả nói :

- Các ngươi đi thông báo với những nhóm bên ngoài thắt chặt vòng vây tránh để cá lọt lưới. Còn ta sẽ tự mình đi bắt tên kia về.

Dưt lời liền nhún người, lão thẳng vào trong rừng.

Bay được nửa chừng, dường như cảm nhận được nguy hiểm, lão ngay lập tức né đầu qua bên phải, cùng lúc đó, tay phải rút ra một cây đoản côn đánh về bên trái. Đối phương cũng không chậm, sau khi chiêu đầu tiên thất bại lập tức thối lui về phía sau, tuyệt không tham chiến.

Sau khi đẩy lui được đôi thủ, lão giả cũng không đuổi theo mà đứng vững vàng trên mặt đất, chăm chú nhìn đối thủ của mình, lại nhìn thấy cây chủy thủ tử sắc bên tay trái đối phương, cười gằn:

- Hừ tên Lý Nam kia nói không sai, ngươi quả nhiên là Ám Dạ, một trong những sát thủ đỉnh cấp của huyết bảng.

- Ta cũng không ngờ là người đến lại là ngươi, Tả sứ Nguyên Ma điện, Ngụy Lãng. Ám Dạ giọng lạnh như băng nói.

- Không ngờ ngươi cũng biết đến Nguyên Ma điện, chắc hẳn là tên Trần Phong đã nói cho ngươi?

- Trước đây gia chủ đã từng nói qua cho ta. Người còn nói Ma tộc các ngươi có thập điện, tam động, nhị các, nhất hoàng. Với người chuyên sử dụng đao, tu vi ước chừng Ma Tôn trung kì, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Tả sứ Nguyên Ma điện Ngụy Lãng ngươi.

- Xem ra Trần Phong tuy tu vi yếu nhất trong các phiên chủ Yêu tộc nhưng kiến thức lại chẳng kém ai. Đúng vậy, nếu đã biết ta thì ngươi cũng nên biết ta tuy chỉ có một ít Hắc Ám chi lực nhưng lại am hiểu sưu hồn thuật. Nếu ngươi không đưa Mộc Cổ Phù ra, ta sẽ bắt ngươi lại, sau đó từ từ chơi đùa với linh hồn ngươi.

- Vậy thì thử xem.

Ám Dạ cũng không nhiều lời, lập tức lao tới đối phương. Hai tay hắn cầm hai thanh trủy thủ, một bên công thì bên kia thủ, xuất thủ mỗi chiêu đều nhanh gọn, mang theo huyễn lực sắc bén, tạo thành chỉnh thể hoàn mỹ tấn công đối phương. Bên kia Ngụy Lãng cũng không phải tay mơ, lập tức dùng một bộ đao pháp có khí thế mạnh mẽ, tính toán dùng tu vi áp chế đối phương. Cứ như vậy sau một trăm chiêu, hai bên có vẻ cân bằng, nhưng thật ra, Ngụy Lãng vẫn đang dư dả huyền khí để triền đấu, trong khi Ám Dạ đã có chút thiếu hụt. Dù sao thì cũng có cách biệt về tu vi.

Thấy tình thế không ổn, Ám Dạ lập tức đá một cước về phía Ngụy Lãng, sau đó nhanh chóng mượn lực từ đòn phản công của lão để lùi về sau, gia tăng khoảng cách giữa hai người. Nhưng khi vừa mới chạm đất, hắn cũng không ổn định thân hình mà cầm thanh chủy thủ tử sắc hướng cổ tay phải của mình rạch ra một đường máu. Thanh chủy thủ lập tức hấp thu chỗ máu chảy ra sau đó chuyển thành màu đen tuyền kì dị, xung quanh lưu chuyển một màu u tối kì lạ. Sau đó, Ám Dạ lập tức nhún người, phi thân về phía đôi phương. Cả quá trình này chỉ diễn ra trong vài chục giây.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.