Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 20: Tên Trộm

Vô Tận Hỏa Vực

20 Chương 20: Tên trộm

Chương có yếu tố 16+: độc giả cân nhắc kỉ độ tuổi trước khi đọc :)

- Đứng lại. Ăn trộm, bắt lấy nó. Trong đêm vắng người, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên, sau đó là hàng loạt tiếng động liên tiếp.

Loạt xoạt, lạch cạch.....

Tiếng quát này phát ra từ nhà của Trịnh lão bản. Chỉ trong thời gian chưa đến một nén nhang, toàn bộ ngôi nhà đã sáng lên bởi những ngọn đèn lồng đắt tiền của Trịnh lão bản. Nhưng tên trộm đã sớm không thấy đâu. Trong một căn phòng nằm sâu xa hoa, Trịnh lão bản vốn đang bàn luận chuyện nhân sinh với tiểu thiếp mới cưới của mình, đột nhiên lại bị quấy rầy bởi quản gia. Năm nay lão đã ngoài lục tuần, sau khi dùng thuốc bổ trợ, khó khăn lắm mới có thể làm cho tiểu đệ của mình trở nên hùng dũng. Vậy mà lại bị làm phiền, thứ gì đó cũng đã trở nên ủ rũ trở lại. Điều này làm Trịnh lão bản cực kì tức giận, sau khi mặc lên người một chút quần áo đơn giản, liền đi ra cửa, vừa nhìn thấy tên quản gia, lão hét lớn:

- Có chuyện gì, không phải ta bảo ngươi không được làm phiền hay sao.

Tên quản gia thấy chủ nhân tức giận, cũng sợ đến toát mồ hôi, nhưng nghĩ đến sự tình quan trọng, cắn răng nói:

- Lão gia, không phải nô tài muốn quấy rầy ngài, chẳng qua sự việc quan trọng. Nô tài quả thật không dám chậm trễ.

- Nói.

Trịnh lão bản trừng mắt nhìn tên quản gia. Thầm nghĩ nếu tên ngu ngốc này không đưa ra một lí do thỏa đáng, lão sẽ lập tức trừng phạt thật nặng.

Nhìn ánh mắt như tóe lửa của chủ nhân, tên quản gia run run nói:

- Lão gia, khố phòng vừa bị trộm, toàn bộ tiền bạc đều bị mất hết, ngay cả, ngay cả Kim Long giới chỉ cũng bị lấy mất.

- Cái gì? Mấy tên thủ vệ đâu, chết hết cả rồi à? Trịnh lão bản nghe vậy trắng mắt.

- Toàn bộ thủ vệ không sao thưa lão gia, chỉ có đồ là bị trộm.

- Cả một đống thủ vệ mà bị trộm cũng không biết. Vậy ta nuôi các ngươi làm bình hoa à. Mau bảo bọn chúng đi tìm tên kia cho ta, không, đi mời vị cường giả ở hậu viện ra tay. Bằng mọi giá ta phải bắt được tên khốn đó. Mắt Trịnh lão đã trở thành màu đỏ, lão gào lên.

Quản gia rõ ràng đã quen thuộc trạng thái này của lão. Mỗi khi mắt lão đỏ lên tức là Trịnh lão bản đã cực kì tức giận, có thế giết người bất kì lúc nào. Vội vàng cúi thấp người hơn, nói:

- Dạ, vị Phạm lão đó đã dẫn theo thủ vệ đi rồi. Tin rằng chẳng mấy chốc sẽ bắt được tên đạo chích.

Tên quản gia vừa nói xong không lâu thì đã thấy vài tên thủ vệ mang mang theo vị " cường giả " kia trở về. Lập tức cảm thấy không ổn, tên quản gia hỏi gấp gáp:

- Mọi việc thế nào, tại sao lại thê thảm như vậy. Phạm lão tại sao lại bất tỉnh.

Một tên thủ vệ nghe quản gia hỏi, lập tức trả lời, giọng nói hốt hoảng:

- Nam lão, Lão gia, tên kia quả thực rất lợi hại. Vốn Phạm lão dùng tu vi huyễn giả tam cấp của mình đã lần ra được chút dấu vết để đuổi theo tên đạo chích. Nhưng khi vừa chuẩn bị đuổi kịp liền bị đánh cho không lực hoàn thủ. Cũng may hắn không đuổi tận giết tuyệt, nếu không bọn thuộc hạ đã không còn mạng để trở về.

Trịnh lão bản này vốn là gian thương nổi tiếng trong vùng. Lão ta dọa nam, nạt nữ, lợi dụng tiền bạc của mình để cấu kết quan lại làm nhiều việc xấu. Khi mua, lão ép giá xuống tận đáy, khi bán, lão nâng giá lê tận trời. Nhiều gia đình không chịu, muốn bán cho người khác thì không ai dám mua, lại còn chịu sự trả thù liên tiếp của lão. Không những vậy, Trịnh lão bản còn cực kì ham mê nữ sắc. Không biết đã bao nhiêu lần lão cưỡng ép dân nữ rồi, chỉ biết là ngoài mặt, lão đã cưới đến tiểu thiếp thứ mười sáu. Kim Long nhẫn này là lão mua của một vị tự xưng đạo hạnh cao cường, cực kì hiếm có, chỉ cần để trong nhà sẽ kéo dài được tuổi thọ và dần phục hồi được bản lĩnh nam nhân. Đây vừa chuẩn những điều lão cực kì thích. Vì mua chiếc nhẫn này mà lão càng ngày càng ép giá, thậm chí còn sử dụng một số thủ đoạn hèn hạ để làm cho những đối thủ cạnh tranh phải nhà tan cửa nát. Ấy vậy mà giờ giới chỉ lại bị mất. Lão quả thật không thể chấp nhận được sự thực này. Bởi vậy, khi nghe tên thủ vệ hồi báo xong, hai mắt lão liền trắng rã, lập tức ngất đi, Miệng vẫn lẩm nhẩm trong vô thức

- Kim Long giới chỉ của ta, mạng sống của ta.

..........

Hai canh giờ sau, trên mái ngôi đình vắng vẻ, một bóng người đang nẳm ngửa mặt lên trời, than vãn:

- Cuộc sống thật là quá khó khăn đi a, nghèo cuối cùng lại hoàn nghèo, biết bao giờ mới có thể sống trong đài cao, trái ôm phải ấp, sống cuộc sống thần tiên đây.

- Không phải ngươi vừa trộm hết tiền của một thương nhân giàu có sao? Tại sao lại ở đây than nghèo?

 Một giọng nói có chút trầm buồn vang lên bên cạnh làm Vương Lãng giật mình. Trong đầu hiện lên chữ không ổn, hắn lập tức đáng ba quyền về phía âm thanh phát ra, nhưng ba quyền này đều bị dễ dàng đón đỡ. Vương Lãng không cần suy nghĩ cũng biết, đây rõ ràng là cao thủ, tuy không rõ là địch hay bạn, nhưng đề phòng vẫn là hơn. Bởi vậy, sau khi tấn công thất bại, liền phi thân, chạy vào bóng đêm.

- Còn nhỏ tuổi nhưng tu vi đã là huyễn giả ngũ cấp, rất được.

Tiếng nói vẫn vang lên bên tai Vương Lãng.

Vương Lãng cực kì hoảng sợ, nhưng vẫn cố vùng vẫy, đem một thứ gì đó vung lên, cả vùng xung quanh liền phủ đầy bụi trắng, còn hắn thì lặng lẽ thu lại khí tức, ẩn mình vào bóng đêm. Bất quá...

- Cảm ngộ về Phong chi lực không tồi, lại có thể dựa vào nó để ẩn núp. Người kia chẳng biết đã xuất hiện trước mặt Vương Lãng lúc nào, gật đầu nói.

Đến đây thì Vương Lãng thật sự buông bỏ rồi. Hắn biết người trước mắt tu vi đã vượt qua hắn rất nhiều lần, sợ rằng chỉ động nhẹ là có thể giết chết mình. Bởi vậy liền đứng lại, nhìn vào bóng người phía trước, nói:

- Lão già, ta đã biết ngươi có tu vi cao thâm, nếu muốn giết thì cứ giết, Vương Lãng ta chết trong tay cao thủ như ngươi cũng coi như không có gì hối tiếc

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.