Trở về truyện

Vô Hình Thần Công - Chương 162

Vô Hình Thần Công

181 Chương 162

Thời gian qua không biết bao lâu, Vân Linh tỉnh dậy thấy nội thể chàng hừng hực một cổ cường lực cực mạnh. Chàng ngơ ngác vội tung chân đứng dậy, nào ngờ chỉ một cái nhấc chân như thế, cả người chàng đã tung lên cao gần 2 trượng, thực sự là quá kinh ngạc vì chàng chưa hề tưởng đến điều này.

May mà chàng võ công cao, trong cơn nguy hiểm có thể bị ngã gãy cổ, chàng đã kịp thời phất mạnh song thủ, nhẹ nhàng cân bằng thân hình, từ từ đáp xuống đất.

Vân Linh đứng xuống đất rồi vẫn còn kinh ngạc, không ngờ được chàng chỉ trong phút chốc đã giải phá được cấm chế nội lực do dược vật trong Thanh Dị Thảo tạo nên, tự động đưa mình tiến lên một cảnh giới mới, thực lực cường bạo hơn trước rất nhiều.

Trong khi đang mừng rỡ sung sướng, chàng lại nhớ đến việc Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã bỏ chàng mà đi, khuôn mặt chàng liền rủ xuống, việc vui mừng vì đã hồi phục công lực thoáng qua nhanh, nội tâm bộc phát một chuỗi đau thương.

Đột nhiên Vân Linh rú lên một tiếng, nhún mình bay bỗng lên không, thân hình cách mặt đất gần 8 trượng, cưỡi gió mà lao đi ra phía bờ biển, khinh công như vậy quả là cao tuyệt đến mức kinh hồn lạc phách chưa từng có trên giang hồ.

Tuy nhiên lúc này Vân Linh lại không chú ý điều đó, chàng ngự trong gió, nương lấy một điểm khí lực đang cuồng cuộn chảy trong cơ thể, phát xuất ra hai song thủ, tạo nên một sức tương phản hợp lý, đẩy cho người chàng bay ra bờ biển rất nhanh.

Vân Linh bay ra bờ biển rồi, liền đảo mắt nhìn về phía cây cột gỗ do chàng cắm neo thuyền lúc trước, rú lên một tiếng kinh thiên động địa, tả thủ cuốn lấy một vòng, đã hút bật thanh gỗ to cỡ cột nhà bay bỗng về phía chàng.

Trong sự vận động mạnh mẽ của luồng khí lưu cực lớn, thanh gỗ đó lao tới Vân Linh cực nhanh, chàng cũng không thèm bắt lấy, hữu thủ dụng lực đẩy ra, tức thì thanh gỗ lộn mấy vòng trên không trung, chàng kêu lên thêm một tiếng lớn, song thủ vội vàng đẩy ra hai chưởng về phía thanh gỗ đang lăn lộn trên không, lập tức vô thanh vô tức, hàng loạt miếng gỗ vụn từ thanh gỗ bị bắn tung ra, rơi như mưa xuống người Vân Linh.


Chàng trong giây phút phát tiết nổi đau thương, hai tay lại vận chuyển công lực, xoáy lại một vòng tạo thành một quả cầu gỗ ở trên không, đánh thẳng về phía biển khơi.

“Ùm …” – một tiếng nổ kinh thiên ở phía ngoài xa, một vòi thủy lưu đột ngột xuất hiện ngay nơi quả cầu gỗ rớt xuống, sức nước đẩy lên cao tới 3 trượng, tạo thành một tầng thủy lưu kinh thế hãi tục, ào ào rơi lại xuống biển.

Vân Linh sau khi phát tiết nổi đau cùng cực, liền ngã người nằm dài trên cát, nước mắt từ đâu tuôn ra, chàng không sao kìm nén được cảm xúc bản thân được nữa, cứ để cho những giọt nước mắt kia, thẩm đẫm khuôn mặt chàng.

Trên trời, mây đen đột nhiên vần vũ, gió thổi mạnh bạo, rồi cơn mưa bất thần đổ xuống không hề báo trước, đâu đó trên trời cao, những tia sét lập loè và âm thanh sấm động vang rền, quả là một ngày cực đen tối.

Thân hình Vân Linh vẫn bất động nằm trên bãi cát, mặc cho gió thổi từng cơn đem theo mưa xuống, chàng bất chấp tất cả, một mình nằm giữa trời đất bao la, để xem ông thiên có làm gì được mình không ? Có giết chết được mình không ?

Vân Linh nằm ở đó không biết đã bao lâu, mây đen cuối cùng cũng tan, mưa rơi cuối cùng cũng tạnh, thân hình chàng ướt sủng nước, mái tóc dính bết vào mặt, trên trời cao phút chốc lại trở nên xanh tươi, mặt trời lại chiếu từng tia sáng xuống mặt đất, soi rọi cảnh vật nơi hoang đảo.

Đột nhiên thân hình Vân Linh cử động từ từ ngồi dậy, miệng chàng lẩm bẩm:

– Phải rồi. Mưa xong trời sẽ tạnh, mây mù rồi sẽ tan, mặt trời lặn rồi mặt trời sẽ mọc, vậy thì ta buồn làm chi ? Hận làm chi ? Tương lai phía trước còn dài ta chưa đi hết, tại sao ta có thể buông xuôi vì một việc thế này ? Không thể nào ?

Chàng nói xong trong lòng lại trở nên bình tỉnh, ý chí vươn lên lại bốc phát, nội lực trào dâng một niềm hứng khởi mới. Chàng đột nhiên hét to lên một tiếng, phát xuất sự dồn nén tình cảm ra ngoài, rồi lăng không quay trở về nhà.

Thời gian sau khi Vân Linh còn lại một mình, chàng quyết chí phải vượt biển tìm đường về nhà, không thể sống như cô hồn giả quỷ nơi hoang đảo được. Chàng ngay từ buổi sáng đầu tiên sau khi Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đi đã bắt đầu rảo bước khắp hoang đảo, cố tìm những cây thật to, rồi dùng đao lấy được nơi chiếc thuyền lần trước, chặt lấy những thân cây to, đem về tìm cách chế tạo một chiếc thuyền.

Trong thời gian này, mục đích của chàng chỉ tập trung vào hai việc, thứ nhất đó là tiến hành làm một con thuyền để vượt biển, thứ hai là nâng cao năng lực bản thân để đối phó với hoàn cảnh phát sinh bất ngờ. Chàng tâm tâm niệm niệm hiện giờ, sự sống chết hay tồn vong của bản thân là do bản thân tự định đoạt, chàng vì vậy cần nâng cao khả năng của mình, tùy thời cơ mà phát động sức lực, không thể để bản thân yếu đuối, khi đó chỉ còn con đường chết, không ai biết mà cứu chàng cả.
Nội lực của Vân Linh bây giờ còn cao hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần. Căn bản của sự gia tăng đột biến của nội lực chính là do sự kích phát của tình cảm, khiến cho dược vật Thanh Dị thảo bị đẩy ra theo dòng máu lưu uất ức lúc trước mà thải ra ngoài. Bây giờ cơ thể chàng vừa có khí lực đã tụ tập được khi xưa, vừa có khí lực mới do chàng hấp thụ từ lúc bị cấm chế tới giờ, hai thứ khí lưu đó sau khi giải bỏ cấm chế đã hòa nhập vào nhau, rồi cùng với khí uất trong tim, phát xuất một chuỗi trùng kích vào cách huyệt đạo vốn dĩ chưa từng được mở, khai thông sinh tử huyền quan, đả phá thập nhị trùng lưu, tạo nên một sự đột phá mới gần giống như cải lão hoàn đồng hay thoát thai hoán cốt vậy.

Vân Linh nội lực sung mãn, dĩ nhiên việc làm thuyền nhanh chóng vô cùng. Trong chưa đầy 2 tuần trăng, con thuyền do chàng làm từ những thân cây trên hoang đảo đã được hoàn thành.
Tuy nhiên công bằng mà nói, con thuyền này sức chở còn yếu, diện tích lại hẹp, nếu như 1 người đi trên thuyền thì rộng, mà 5 người đi trên thuyền thì chật, với sức chứa như vậy, con thuyền của Vân Linh làm nên không thể gọi là lớn, cũng không thể gọi là nhỏ, chỉ có thể gọi là tương đối nhỉnh hơn thuyền con một tý.

Với chiếc thuyền như thế, việc vượt sóng giữa trùng khơi là rất nguy nan, nhưng điều khó khăn hơn hết lại chính là thiết bị trên thuyền. Cả con thuyền cũng chỉ có một khoang duy nhất dùng làm chỗ để thức ăn, nước uống và sinh hoạt. Như vậy thật là quá nhỏ hẹp. Lại nữa việc chèo thuyền đều phải dựa vào bản thân một mình Vân Linh, trong khi giữa chốn trùng khơi làm sao một người có thể gánh vác trọng trách đưa thuyền đi đúng hướng.

Ngoài ra dụng cụ đi biển như la bàn, bản đồ Vân Linh không hề có, chàng ra biển mà không có những thứ như vầy thì thật nguy hiểm.
Tuy nhiên Vân Linh trong lòng đã quyết. Chàng thà rằng một mình vượt biển trong hoàn cảnh nguy nan, còn hơn phải sống cả đời cô độc trên hoang đảo này, như vậy còn khổ hơn là chết.


Mấy ngày sau đó chàng chuẩn bị nước và thực phẩm mang lên thuyền, gần như toàn bộ khoang thuyền đều dùng để chứa nước ngọt, còn thực phẩm thì chàng chỉ mang theo ít ngũ cốc còn sót lại và một cái cần câu cá tự chế, một hộp đựng thức ăn để câu cá, và rồi chàng nhổ neo lên đường, bắt đầu một chuyến hải hành trên biển không biết sẽ dẫn chàng đến nơi nào.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.