Trở về truyện

Vô Hình Thần Công - Chương 160

Vô Hình Thần Công

178 Chương 160

Vân Linh chạy ra chỗ chiếc thuyền bị sóng tạt vào bờ thì đã thấy Tiểu ma tiên đang ở trên thuyền xem xét. Nàng thấy chàng đến nơi liền gọi:

– Tướng công, mau lên đây.

Vân Linh nhảy lên thuyền thì thấy trên thuyền có mấy xác chết đã bị thối rữa, thịt bị lũ chim biển rỉa ăn, tất nhiên không ai còn khuôn dạng gì hết.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đi đến bên Vân Linh, hai mắt mở to kinh hãi, một bên ngọc thủ đưa lên bịt lấy cái mũi xinh xắn, miệng nói:

– Tướng công xem. Bọn người này bị cướp biển giết chết rồi. Khiếp quá.

Vân Linh gật đầu đồng tình, kéo tay Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cùng mình đi xuống khoang thuyền.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng mặt hoa nhăn lại, bước đằng sau Vân Linh, hai trái đào tiên uốn lượn theo từng bước chân, nhịp đập trái tim tương đối cuồng loạn.

Vân Linh thấy nàng có vẻ hồi hộp thì phì cười nói:


– Chỉ là mấy xác chết thôi mà. Nàng làm gì mà khẩn trương vậy? Mau tìm kiếm xem trong này còn cái gì dùng được không ?

Hai người cùng nhau tìm kiếm, cuối cùng cũng lôi được bao nhiêu thứ vật dụng trên thuyền ra.

Bọn cướp biển chỉ cướp lấy những đồ quý giá, còn bỏ lại đủ thứ vật dụng cần thiết cho sinh hoạt bình thường, trong số này thứ làm cho Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thích nhất chính là y phục. Nàng cầm lấy những thứ y phục đó chạy tới bên Vân Linh mà khoe rối rít. Vân Linh tức giận nói:

– Y phục để làm gì chứ. Ta không đồng ý để nàng mặc y phục. Mau cất cái hòm y trang đó lại.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng chưng hửng, khuôn mặt đang vui vẻ chợt rủ xuống, đôi mắt sợ hãi nhìn Vân Linh. Nàng chưa từng thấy Vân Linh giận dữ như vậy, tự nhiên riu ríu bỏ mấy thứ y phục kia vào hòm. Hai mắt chợt đỏ hoe muốn khóc.

Vân Linh chủ yếu là muốn chọc nàng, chàng thường ngày thấy nàng xích lõa như thế thật là tuyệt, bây giờ tự nhiên đem mấy thứ vải vóc kia che lại, đúng là đáng tiếc nhiều a.

Không ngờ chàng mới làm bộ giận dữ như thế mà Tiểu ma tiên đã run rẩy tuân theo, nước mắt chực ứa ra thì cảm thấy hối hận lắm, liền bước lại ôm lấy Tiểu ma tiên vào lòng, đưa tay quệt mấy giọt nước mắt sắp chảy ra của nàng, thì thào:

– Nàng đẹp như vậy. Ta không nỡ để mấy thứ vải đó che đi nét đẹp của nàng, do đó mới khuất tất với nàng như thế. Thật ra thì nàng mặc y phục hay không mặc y phục cũng đều đẹp cả. Nhưng nếu không có y phục thì ta dễ nhìn thấy hơn.


Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đang tủi thân muốn khóc, bây giờ nghe Vân Linh nói thế thì mặt hoa đỏ bừng, tức thì hất tay chàng ra, quay mặt bỏ đi ra ngoài.

Vân Linh thấy vậy định chạy theo, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã quay lại nhìn chàng nói:

– Sắc lang. Chàng muốn như thế nào thì thiếp theo thế ấy. Thiếp cũng tự biết mình mà.

Tiểu ma tiên nói xong đôi mắt ngượng ngùng nhìn Vân Linh rồi chạy thẳng về nhà. Vân Linh thấy nàng mê hoặc như vậy thì chết sững ra tại chỗ, hai mắt như nam châm nhìn theo thân hình xích lõa của Tiểu ma tiên đã chạy xa dần.

Tối hôm ấy, Vân Linh mang được bao nhiêu đồ về nhà, liền bắc nồi nấu món cháo cá cho hai người ăn.

Cũng may, thực phẩm trên thuyền chỉ rau củ là bị hỏng, còn như các loại ngũ cốc và gia vị thì vẫn còn dùng được, nhờ vậy Vân Linh mới có thể làm món cá cực ngon cho hai người ăn lúc này.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng y phục trên thân bằng gấm thượng hạng, tay cầm thìa nhỏ nhanh chóng múc cháo cho vào miệng, nàng vừa ăn vừa xuýt xoa khen ngon, hiển nhiên chỉ là vì quá lâu rồi chưa được ăn món cá có ngũ cốc như vậy.
Cái hòm chứa đầy y phục mà Vân Linh không cho Tiểu ma tiên sử dụng đã được chàng mang cả về nhà, lại còn lôi ra bao nhiêu thứ để tiểu cô nương xinh đẹp chọn. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng hẳn nhiên sung sướng vô cùng. Nàng luôn miệng cười đến mức cảm giác như quai hàm phát đau.


Vân Linh bàn:

– Con thuyền đó còn rất tốt, ngày mai huynh sẽ tìm cách kéo nó lên bờ. Buộc chặt lại, sau đó huynh sẽ sửa chữa một số thứ trên đó, khi nào hoàn thiện vợ chồng chúng ta sẽ ra biển, tìm cách trở về đất liền.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng sung sướng ngồi yên lắng nghe, đôi mắt sáng long lanh, nụ cười hạnh phúc. Nàng cảm tưởng như tương lai sắp được về nhà, trái tim bất đồ đập mạnh không biết là nên vui hay buồn.

Đêm hôm đó, hai người không ai ngủ được, nằm bên nhau nói chuyện về dự tính tương lai, tất nhiên phần nhiều đều tập trung về việc sửa chữa con thuyền thế nào, cần chuẩn bị những thứ gì, thời gian bao lâu.
Sáng tinh mơ, với sự hợp lực của hai người, con thuyền nọ đã được kéo vào bờ cát, rồi được Vân Linh làm một cái cọc gỗ bằng thân cây neo lại.

Cũng may là con thuyền này không lớn lắm. So với con thuyền mà mọi người đi trốn lần trước còn nhỏ hơn một mức, vì thế hai người đồng lực kéo cũng có thể mang nó vào bờ được, còn như con thuyền lớn hơn nữa thì đành chào thua thôi, không thể di chuyển được nó.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cùng Vân Linh kéo mấy xác chết không còn nhân dạng đó gom lại rồi đào một cái hố trong rừng chôn đi, sau đó bắt đầu thực hiện tẩy rửa thuyền từ trong ra ngoài, từ khoang thuyền cho đến boong thuyền, cái gì cũng phải làm sạch lại hết.

Cả ngày hôm đó, hai người làm việc mệt nhoài mới tạm thời cho là thuyền đã sạch sẽ. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã có dụng cụ nấu bếp liền giành việc thủ nghệ. Nàng ở gần Vân Linh một thời gian nên tay nghề nấu ăn của nàng đã tự tin hơn, có thể tuỳ tiện làm vài món ăn để Vân Linh thưởng thức.
Lần đầu tiên từ khi hai người đến đây, hôm nay Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng và Vân Linh mới có được bữa cơm đàng hoàng, có cá, có rau, có nước chấm ngon, lại có cả vài thứ nấm được Vân Linh lần trước hái về còn để dành hôm nay cũng được mang ra ăn nốt. Thực là bữa ăn đáng nhớ.

Vân Linh vừa ăn vừa khen lấy khen để Tiểu ma tiên nấu ăn ngon, làm cho nàng nọ sung sướng đến mức ăn không được nữa. Tất nhiên là do nàng cười nhiều quá nên năng suất chiến đấu thực phẩm bị chậm hơn Vân Linh nhiều.

Sau khi ăn, Tiểu ma tiên mới dọn ra một cái giường tươm tất có đầy đủ khăn trải giường và gối đôi để hai người nằm. Việc làm của nàng khiến Vân Linh không khỏi ngạc nhiên. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng khuôn mặt đỏ hồng e thẹn nói:

– Thiếp đi tắm một chút. Chàng cũng nên lau rửa người sạch đi. Đêm hôm nay thiếp sẽ là tân nương của chàng.
Vân Linh thấy nàng cười lộ ra sức dụ hoặc mê người thì đứng tròng nhìn thân hình nàng đi khuất sau khung cửa, lát sau mới bình tỉnh lẩm bẩm:


– Mỹ nhân ơi mỹ nhân. Nàng làm ta chết mất thôi.

Nói rồi chàng nằm lăn ra giường, ngửi lấy mùi thơm của vải và hương hoa dịu dịu, mê mệt chìm trong giấc ngủ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.