Trở về truyện

Vô Hình Thần Công - Chương 161

Vô Hình Thần Công

180 Chương 161

Đột nhiên thân hình Vân Linh bị chấn động một cái. Hoá ra Tiểu ma tiên đã tắm xong trở lại, thấy chàng nằm lăn trên giường nên mới đập mạnh vào người chàng gọi chàng dậy.

Vân Linh tỉnh dậy ngơ ngốc đứng lên, bị Tiểu ma tiên đẩy ra nhà sau miệng nói:

– Chàng đêm nay không tắm rửa sạch sẽ, thiếp không cho chàng nằm chung.

Vân Linh chịu thua đành phải đi tắm rửa ở con suối nhỏ gần đó. Rồi tất tả tồng ngồng cứ thế mà về.

Chàng vào giường thì thấy Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vẫn nằm yên chưa ngủ. Nàng thấy chàng xích lõa như thế thì bịt miệng cười nói:

– Tướng công thật là tệ hại, không biết xấu chút gì.

Vân Linh biết nàng nói đến tên tiểu huynh đệ của mình. Không hiểu sao mới rồi nó còn yểu xìu mà bây giờ vào phòng ấp áp lại trở nên uy phong nhanh thế. Chàng bật cười khanh khách xông tới đè lên người Tiểu ma tiên, ma thủ lập tức nhanh chóng hoạt động, co kéo tháo bỏ lớp y phục trên người nàng.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nằm trên giường hai tay vươn ra chống trả yếu ớt, miệng cười lên từng hồi vì bị chàng chọc phải người làm nhột. Nàng sau một hồi lăn lộn trên giường, y phục trên thân đã không còn một mảnh.


Vân Linh bấy giờ mới chính thức chinh phục mỹ nhân, thân hình hai người quấn chặt vào nhau, ma thủ Vân Linh hoạt động ngày càng tích cực, làm mỹ nhân bên dưới rên rỉ không ngừng, cuối cùng thì tên tiểu huynh đệ đã xâm nhập vùng thần bí trên người nữ tử nọ, tiếng da thịt va chạm vào nhau lập tức vang lên, bầu không khí sục sôi như lửa cháy ngang mày.

Vân Linh trong người có dâm thuỷ lợi hại do Tiêu hồn ma nữ truyền sang, vì vậy nếu chẳng phải Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng trước đó đã ăn nhầm Thanh Dị Thảo có chất kích dục nữ nhân, thì nàng cũng không thể nào bồi tiếp chàng được. Hai người thụ hưởng hương vị ái ân cho đến lúc Tiểu ma tiên chịu không nổi đòi ngừng Vân Linh mới chịu buông nàng ra chìm vào giấc ngủ.

Tiểu ma tiên nằm nhắm mắt một lúc, lúc này trời đã tối cực, bên cạnh nàng Vân Linh đã ngủ say, nàng khẽ khàng ngồi dậy, đưa mắt nhìn Vân Linh đang nằm bên, nước mắt tự nhiên hoen mi.

– Ôi ! Tướng công !”

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng kêu khẽ trong lòng. Nàng nhìn chàng chăm chăm như muốn thu gọn hình ảnh chàng vào tâm khảm. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đang nghĩ gì ? Chỉ có nàng hiểu ? Không ai có thể hiểu ? Còn Vân Linh thì đã ngủ say, tất nhiên chàng không thể biết.

Trong mười mấy ngày sau đó, Vân Linh và Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng liên tục sửa chữa lại thuyền, chuẩn bị hầu hết mọi thứ mà hai người có thể làm được cho một chuyến hải hành trên biển nhiều ngày. Những ngày này khuôn mặt Tiểu ma tiên đôi lúc chợt buồn, nàng dấu đi nước mắt trên tay áo, mỗi lúc Vân Linh nhìn nàng, thì nàng lại dùng tay áo che mắt đi, giả vờ lau mồ hôi.

Đêm đêm, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng phục vụ Vân Linh hết lòng. Nàng ái ân cùng chàng cho đến lúc không thể chịu nổi mới chịu đình chỉ. Vân Linh trong người hỏa dục rất mạnh, ý chí kiên định dị thường, vì vậy nữ nhân nào ái ân cùng chàng cũng không thể cầm cự lâu hơn được. Vậy mà khi chung đụng cùng Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, nàng nọ lại có thể cùng chàng giáp chiến hàng mấy canh giờ, so với nương tử Tiêu hồn ma nữ thì ái lực của nàng cũng không chênh lệch nhau mấy, thật là không ngờ.

Đêm cuối cùng, trước khi chuẩn bị khởi hành, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng làm cho Vân Linh ăn một món thật ngon, sau đó lại cùng chàng ân ái đến mức không chịu nổi mới thôi.


Vân Linh thấy nàng vì chìu chuộng chàng mà hoa dung thất sắc, mồ hôi ra đầm đìa thì không nén được kêu nàng đình chiến, hai tay đưa ra lấy khăn lau mặt cho nàng, lại còn tận tình lau cả vùng núi non chập trùng phía trước thân người ngọc rồi nhẹ giọng nói:
– Băng muội không cần phải cố gắng thế. Tiểu huynh trong người có hoạt chất dâm dược cực mạnh, Băng muội nên giữ sức mình, chuyện ái ân cần phải thật thoải mái mới tốt, ai giống như muội hoạt động đến mức gần như tê liệt thế này.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng mỉm cười nhẹ nhàng, âu yếm nói:

– Muội phục vụ tướng công, chuyện thiên kinh địa nghĩa đó có gì phải ngại. Tiếc là sức lực muội có hạn, nếu mà có thêm tỷ muội khác hỗ trợ, thì huynh sẽ được thêm hạnh phúc.

Nàng nói xong nhưng cũng nghe lời Vân Linh nằm xuống nghỉ ngơi. Tiết trời về đêm khá lạnh, hai người quấn trong chăn ấm chìm vào giấc ngủ say nồng.

Rạng sáng, Vân Linh tỉnh giấc thì không thấy Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đâu. Chàng hơi ngạc nhiên vì Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng ít khi dậy sớm như thế này. Vân Linh sau khi mặc lại y phục mới bước ra khỏi nhà, đi ra phía bờ biển. Nào hay khi chàng gần đến nơi, đưa mắt nhìn ngó thì phát giác ra chiếc thuyền sửa chữa xong chuẩn bị ra đi đã biến mất. Chàng kinh ngạc vội vàng chạy ra phía bờ biển, đưa mắt nhìn quanh. Hỡi ơi chiếc thuyền kia không cánh mà bay, hoàn toàn không còn thấy tăm dạng đâu nữa.
Vân Linh kinh hoàng vội vàng ra sức gọi to tìm kiếm Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, thế nhưng dù chàng gọi cách gì, âm thanh vang ra rất xa mà vẫn không có người đáp lại. Vân Linh đột nhiên hoãng sợ vì một ý nghĩ kỳ lạ, chàng chạy nhanh về nhà, lúc này mới phát giác ở ngoài cửa, có một phong thư dán kín.

Phong thư này được đính ngay ngoài cửa, chỉ khi người đi từ bên ngoài vào thì mới có thể thấy, còn như Vân Linh từ trong nhà chạy ra lúc nãy thì lá thư đã bị cánh cửa che khuất.


Vân Linh trong lòng thoáng run vì một dự cảm xấu, chàng vội vàng giật lấy phong thư xé ra, đọc ngay những dòng chữ hiện lên trên giấy:



“Tướng công nhã giám.


Khi chàng đọc thư này thì thiếp và con thuyền đã đi xa, thiếp biết làm như thế là phụ lòng chàng, nhưng thiếp không thể làm khác được. Giữa thiếp và chàng vốn dĩ không nên kết hợp cùng nhau. Nhưng tình yêu của thiếp dành cho chàng là thứ lửa cháy không thể cách ngăn.
Ở nơi đây, chúng ta hai người không có rành buộc chi, chúng ta hợp lại cùng nhau trong tình yêu tất nhiên là không sao cả, thế nhưng nếu thiếp và chàng mà trở lại giang hồ, tình yêu của thiếp dành cho chàng sẽ không thể ngăn được sự thù hận vì chàng giết mất Lục ca của thiếp, khi ấy chúng ta lại phải huyết chiến cùng nhau. Thiếp không chết thì là chàng chết, như vậy thì quá đau lòng lắm sao?

Thiếp nghĩ kỹ rồi, thiếp sẽ bỏ chàng ở nơi hoang đảo, như thế thì giữa thiếp và chàng sẽ không phải đối mặt cùng nhau, không phải dùng kiếm giết nhau trong một trường tranh đấu, thà là như vậy có ủy khuất cho chàng, thì giữa hai ta vẫn còn tình nghĩa, nếu chàng đọc thư này mà oán hận thiếp, thì thiếp ở nơi xa cũng chỉ biết ngậm ngùi, xin chàng tha thứ. ..

Nương tử bất thành nương tử.

“Tiểu yêu tinh” Lạc Băng Băng.”

Vân Linh đọc xong lá thư tức mình rú lên. Âm thanh đau xót cùng cực.

– Nàng … nàng nói đi là đi sao. Nàng bỏ ta một mình nơi đây thì ta sống làm sao ? Nàng giết ta đi còn hơn ? Ta những tưởng nàng đã quy thuận ta, khiến nàng quên đi thù hận, vậy mà tình yêu của ta cũng không cách gì xóa bỏ đi “hận thù” đó. Ta sống mà như đã chết. Ta không hiểu gì nàng cả. Ta là kẻ ngu khờ, là tên ngốc nghếch đần độn. Ôi … tiểu yêu tinh của ta… nàng giết ta đi cho xong.

Vân Linh kêu gào trong cơn đau đớn trong tim, nội thể sục sôi một luồng máu nóng cùng cực, và rồi sau cơn kích động, chàng thổ ra một đống máu đen bầm, ngã lăn ra bất tỉnh, trên tay chàng lá thư do Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng lưu lại đã rời khỏi ma thủ, tung bay theo gió, thoắt cái đã mất dạng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.